Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, mà hơi híp mắt lại, nhìn dáng vẻ trông như muốn chạy trốn của Kiều Phương Hạ, liền cầm lấy áo choàng tắm bên cạnh đi vào trong phòng tắm.
“Cậu hai” Trong điện thoại, cấp dưới thấy Lê Đình Tuấn mãi không tỏ ra thái độ gì, có chút lo sợ bất an mà ngưng lời đang nói lại gọi anh một tiếng.
“Tiếp tục.
” Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt trả lời, ném điện thoại sang một bên, tháo cái cà vạt trên cổ mình ra.
Phó Minh Tuyết cố tình bố trí một căn phòng bằng kính thuỷ tinh mờ trên tường phòng tắm cho hai người bọn họ, anh gần như có thể nhìn thấy rõ Kiều Phương Hạ đang làm gì trong đó.
Kiều Phương Hạ rửa mặt xong, cô bật mở vòi hoa sen trong phòng tắm, còn chưa kịp cởi bỏ chiếc khăn quấn quanh người, cô liền nhận thấy một bàn tay đang quấn lấy người mình từ phía sau.
Cả người Kiều Phương Hạ cứng đờ, chỉ cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay của Lệ Đình Tuấn tưởng chừng như sắp vượt quá nhiệt độ nóng của nước.
Kiều Phương Hạ mơ hồ có thể nghe thấy chiếc điện thoại mà Lê Đình Tuấn đang đặt bên ngoài phòng tắm, cấp dưới của anh ở đầu dây bên kia vẫn đang báo cáo điều gì đó.
Cô hơi quay đầu lại, nhẹ giọng nói với Lê Đình Tuấn: “Bọn họ vẫn chưa kết thúc.
.
”
Lệ Đình Tuấn không muốn quan tâm nữa.
Kiều Phương Hạ quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, công việc so với cô thì có là gì?
Nụ hôn của anh từng chút từng chút rơi xuống trên vai cô, Kiều Phương Hạ bị hôn đến ngứa ngáy khắp cả người, cô không thể kiểm soát được mà run rẩy.
Lệ Đình Tuấn vươn tay ra ẩn nút tăng lưu lượng nước, sau đó lại cúi đầu chậm rãi hôn lên bên má của Kiều Phương Hạ, rồi lại hôn lên môi cô.
“Em có nhớ anh không?” Giọng nói của anh có chút khản đặc, nhẹ giọng hỏi cô.
Kể từ khi anh biết Kiều Phương Hạ mang thai và đứa con đã mất, tính đến nay đã gần ba tháng, hai người cũng chưa có cơ hội được ở bên nhau, anh nhớ Kiều Phương Hạ nhớ đến gần như muốn phát điên.
Lệ Đình Tuấn vừa cất lời đã bắt đầu nói những lời ngọt lịm như vậy, Kiều Phương Hạ nhịn không được nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng thêm nóng hơn.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì Lê Đình Tuấn đã xoay người cô đẩy vào góc tường, chiếc khăn tắm duy nhất được quấn quanh người Kiều Phương Hạ cũng theo hành động đó mà rơi xuống đất.
Lệ Đình Tuấn một tay vòng qua eo ôm lấy cô bế lên không trung, những nụ hôn dày đặc liên tục rơi xuống xương quai xanh tinh xảo của Kiều Phương Hạ.
Hơi thở của cả hai người đều có chút hỗn loạn.
Lệ Đình Tuấn lại giữ chặt môi cô, nhẹ nhàng mút lấy bờ môi cô, anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân phải thật dịu dàng, thân thể của Kiều Phương Hạ vẫn không thể chịu quá nhiều lực mạnh, nhưng anh vẫn không tránh khỏi việc làm có đau.
Anh nghe giọng thở hổn hển của cô, mà đáy mắt càng ngày càng đỏ, cuối cùng không nhịn được anh bất chấp bế cô ra ngoài.
Trong điện thoại bên ngoài, cấp dưới vẫn không biết phía đầu dây bên kia đang xảy ra chuyện gì, bọn họ vẫn đang lần lượt báo cáo, Kiều Phương Hạ che lấy miệng, cố gắng không gây ra tiếng động.
Nụ hôn của Lê Đình Tuấn rơi xuống sau tai cô, rồi tiếp tục rơi xuống trên lưng cô một cách mãnh liệt.
Cũng không biết đã qua bao lâu, âm thanh bên ngoài ngừng lại, trong phòng tắm cũng ngừng lại.
Lệ Đình Tuấn ôm chặt lấy Kiều Phương Hạ, thở hổn hển, tần suất cũng được giảm chậm lại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...