Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Trạm Khánh Minh nhìn thoáng qua phía sau, nhìn thấy Tô Minh Nguyệt đuổi theo sau thì anh ta liền biết điều nói với Lệ Đình Tuấn: “Tôi ra xe đợi anh trước.”
Lệ Đình Tuấn nhìn Trạm Khánh Minh bước nhanh tới trước thì không khỏi nhíu mày.
Anh bước chậm lại rồi quay đầu nhìn Tô Minh Nguyệt đã đuổi theo tới trước mặt.
Ngay từ lần trước, anh đã nói rõ với Tô Minh Nguyệt rằng anh sẽ không quan tâm đến cô ta nữa.
Nếu cô ta không còn trí nhớ thì anh cũng không ngại nói lại cho cô ta nghe.
Tô Minh Nguyệt ăn mặc hơi mỏng manh, đêm khuya ở thành phố Hạ Du có hơi lạnh nên sắc mặt của cô ta hơi tái nhợt vì lạnh.
Cô ta đi đến bên cạnh Lệ Đình Tuấn, gượng cười đẩy đau khổ: “Đình Tuấn, anh đừng hiểu lầm.
Em chỉ muốn nói với anh chuyện xảy ra ở nước Hàn Lăng lần trước mà thôi.”
Lệ Đình Tuấn càng nhíu mày sâu hơn, anh liếc nhìn cơ thể đang run rẩy của cô ta.
“Đình Tuấn, anh cũng biết đấy.
Lúc ở khách sạn hôm ấy, thật sự là em không thể cầm lòng nổi.
Hơn nữa trong tình hình đó… thật sự là em không cố ý đâu.
Nếu em biết lúc đó Kiều Phương Hạ cũng ở trong phòng thì em tuyệt đối sẽ không bao giờ hôn anh”
Nghe thấy lời nói của Tô Minh Nguyệt, Lệ Đình Tuấn cảm thấy hơi buồn cười.
Anh lạnh lùng đáp lại: “Không phải vấn đề là cô ấy có ở đó hay không?”
Mà là bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào thì Tô Minh Nguyệt phải hiểu rằng anh không có bất cứ ý đồ gì với cô ta.
Vì vậy cô ta không nên vượt qua ranh giới.
Tô Minh Nguyệt sững sờ, cô ta mở miệng định nói gì đó nhưng lại bị những lời nói của Lệ Đình Tuấn làm nhục khiến cô ta không biết phải nói gì.
Sau vài giây nữa, cô ta mới khẽ trả lời: “Em nghe nói là sau đó Kiều Phương Hạ cũng mất đi đứa bé nên em nghĩ có phải chuyện này có liên quan gì đến em hay không.
Em.”
“Đúng là có liên quan đến cô” Lệ Đình Tuấn cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn cô ta rồi không đợi cho cô ta nói hết câu đã ngắt lời cô ta.
“Tuy nhiên, sau này tôi nghĩ rằng thật ra mọi lỗi lầm đều là tại tôi.
Nếu tôi không lo chuyện bao đồng thì sẽ không xảy ra những chuyện như vậy?
Tô Minh Nguyệt ngước mắt lên và nhìn anh lần nữa, khuôn mặt cô ta lại càng trở nên xám xịt.
“Cho nên, cô nghe đã hiểu chưa hả?” Lệ Đình Tuấn đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy cái cằm của cô ta và nói.
“Hay là cô muốn tôi lặp lại những lời nói mà lần trước tôi đã nói với cô, tốt nhất là cố nên cút xa ra khỏi tôi càng xa càng tốt.”
Tô Minh Nguyệt buộc phải nhìn đối diện với anh.
Cô ta nhìn thấy sự ghê tởm không hề che giấu trong đôi mắt của Lệ Đình Tuấn.
Bây giờ anh hận cô ta, căm ghét cô ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...