Vậy thì, Diêm Vương đây kêu anh chết lúc canh ba, thì tuyệt đối sẽ không giữ anh đến canh năm đầu.
Cái tên Diêm Vương không phải tự dưng mà có, mà đó là do mọi người cùng nhất trí gọi như vậy.
Họ cảm thấy Lệ Đình Tuấn là người nham hiểm, mỗi hành độc của anh đều thâm độc vô cùng, chỉ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Tuy nhiên, anh là người có địa vị, có quyền
thế, từ giới ngầm trong xã hội đen đến những người quyền thế ngoài ánh sáng anh đều không là một ai.
Người nào bị anh tính kế thì cũng chỉ biết sống từng ngày trong phiền muộn, lo lắng chứ chẳng biết làm gì hơn, không dám phản kháng.
“Anh.” Khi phải đối mặt với Lệ Đình Tuấn, mà không phải chuyện tốt gì, ngược lại còn bị anh tính kế, người đàn ông kia hung hăng trừng mắt lên nhìn anh, giận nhưng cũng không dám nói gì.
Một lúc sau, anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại: “Vậy nếu tôi thua?”
“Anh thua sao.” Lệ Đình Tuấn nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên thành đường cong đẹp mắt: “Vậy thì xin thứ lỗi, cái thân xác đó của anh, tôi được toàn quyền xử lí”
Người đàn ông kia bị Lệ Đình Tuấn nheo mày nhìn mà phát sợ, sắc mặt anh ta dần trở nên trắng bệch.
Nhưng nếu để nói, bản hợp đồng này không chỉ quan trọng với anh ta, mà còn quan trọng với cả Lệ Đình Tuấn, vậy nên anh ta chỉ có thể đánh cược thử một lần xem sao, phải khiến Lệ Đình Tuấn xé bỏ bản hợp đồng đó!
“Được, vậy thử đánh cược một phen!” Sau vài giây, người đàn ông nhướng mày, hung tợn nói.
“Chơi ba ván, ai thắng hai thì thắng luôn” Lệ Đình Tuấn nhướng mày, hờ hững nói: “Để tránh việc anh nói tôi cố tình chèn ép, anh quay trước đi.”
Người đàn ông kia không nói gì, anh ta duỗi tay bắt lấy quân đạo Thụy Sĩ, sau đó lập tức bắt đầu trò chơi, bắt đầu vòng quay đầu tiên.
Lệ Đình Tuấn nhìn xuống, từ tốn quan sát điểm dừng của lưỡi dao.
Lần quay thứ nhất, anh thắng.
Ngay sau đó, người đàn ông kia tiếp tục quay vòng thứ hai, lần này Lệ Đình Tuấn thua.
Lần quay thứ ba, người đàn ông nắm quân đao Thụy Sĩ trong tay, đang có chuẩn bị quay lần cuối thì đột nhiên, Lệ Đình Tuấn cúi người về phía trước, ngón trỏ của bàn tay phải khẽ đặt trên lưỡi đao, ngăn đường quay của Đối Phương.
“Anh dám bày trò chơi bẩn với tôi?” Lệ Đình Tuấn ngước mắt lên nhìn chằm chằm người đàn ông kia, nhẹ giọng hỏi.
Con dao này năm nào anh ta cũng mang theo dùng, chắc chắn là có ẩn ý gì bên trong, nếu không thì vừa rồi Trạm Khánh Minh sao lại thua tệ đến mức chỉ còn một cái quần và một cái áo.
Ngay lập tức, sắc mặt người đàn ông kia lập tức có sự biến hóa, tuy nhiên, anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì mu bàn tay bỗng truyền đến cơn đau đến thấu xương.
Anh ta thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy Lệ Đình Tuấn ra tay lúc nào, nhưng lúc này đây, anh ta thấy lưỡi dao kia đã xuyên qua bàn tay anh ta, khiến tay anh ta dính chặt vào bàn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...