Edit: Mây.
“Anh, chị dâu.
” Phàn Tri Thu lao vào “Vi Phong Ốc”.
“Chào, Tri Thu em đến rồi.
” Mấy ngày nay, Duy Duy đã rất quen thuộc với Tri Thu.
“Anh!” Phàn thu trừng mắt nhìn anh trai hoàn toàn làm lơ mình, mấy ngày nay anh trai cô hoàn toàn buông tay không để ý tới chuyện công ty, lấy danh nghĩa là muốn bồi dưỡng cảm tình, trên thực tế chính là lười biếng.
Theo cách nói của Phàm Viêm Thu chính là, dù sao công ty cũng có cô ấy và Trác Dao ở đó, cho dù anh không quay về, cũng không có gì phải lo lắng.
Thật là đáng xấu hổ, lấy do chính đáng để được nghỉ phép.
Khi cô ấy nói như vậy anh còn không biết xấu hổ đúng tình hợp lý phản bác, anh là ông chủ, anh muốn làm như thế nào thì làm, có quyền lực thì không có công lý.
“À, Tri Thu, đến đây, Duy Duy lại làm ra món ăn mới, em cũng đến thử đi, hương vị rất hấp dẫn.
” Lúc chú ý của Phàn Viêm Thu còn đặt trên bàn đồ ăn ở trước mặt.
“A, chị dâu làm món ăn mới!” Thử một miếng, “Oa, ngon quá.
”
Chính là như vậy, mấy ngày nay, từ khi Duy Duy biết được thói quen ăn uống của Phàn Viêm Thu đã thay đổi, nên cố gắng đi làm một vài món ăn dinh dưỡng lại ngon miệng, hơn nữa còn phải phù hợp với tiêu chuẩn ăn uống của Phàn Viêm Thu, cho nên, hai người này không phải cả ngày ở trong “Vi Phong Ốc” thì chính là ở nhà.
Trong mắt Phàn Tri Thu, chị dâu của cô ấy dường như đang dùng thức ăn để làm hư anh trai cô ấy, hiện tại, anh trai cô ấy dường như là “không phải đồ ăn Duy Duy nấu thì không ăn”, hợp nhau quá mà! Nào giống cô ấy và Trác Dao, mỗi ngày đều bận rộn như chó, còn luôn phải ăn những hộp cơm đáng ghét kia, ôi, nói đến đây liền thấy oán hận!
“Đúng rồi, anh trai, về chuyện tai nạn xe lần trước, chúng em đã đã điều tra ra.
” Rốt cuộc Phàn Tri Thu cũng nhớ tới mục đích chính hôm nay đến đây.
“À, xử lý sao rồi?” Anh thờ ơ hỏi.
“Đúng là muốn hỏi anh, anh muốn xử lý như thế nào?” Phàn Tri Thu trên cơ bản là cho rằng không thể tha thứ cho, lái xe đâm trúng người, quả thật là khiến người ta tức giận.
“Bọn em tự xử lý là được, anh không ý kiến.
”
Phàn Tri Thu chán nản: “Này, nghe nói người bị đâm là anh đó!”
“Được rồi, tức giận như vậy làm gì, bàn giao cảnh sát xử lý đi, pháp luật phán như thế nào thì như thế đi.
” Phàn Viêm Thu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nói.
“Cứ như vậy? Có phải quá quá tiện nghi cho hắn ta rồi không?” Phàn Tri Thu cảm thấy kỳ quái, anh trai cô cũng quá tốt rồi, đơn giản như vậy đã buông tha cho tên kia.
“Quên đi, dù sao cũng coi như là chúng ta ép hắn ta thành như vậy, tuy nói đây là hắn a gieo gió gặt bão.
”
“Anh biết người kia là ai à?”
“Em cho anh là cái gì, thật sự cái gì cũng không biết sao? Còn không phải là tên nhóc Vương thị kia à.
”
“À, thì ra anh cái gì cũng biết, rất không thú vị.
” Vốn đang nghĩ tranh công nói.
“Hừ hừ, xem thường anh trai em quá rồi.
” Phàn Viêm Thu cười.
Lúc này Duy Duy bưng cái bàn nhỏ dọn bánh ngọt kiểu Tây đi đến, “Tri Thu, ở lại đây ăn cơm chiều đi, cũng gọi Trác Dao đến đây ăn cùng đi.
”
“Được ạ, tên kia nghe được có ăn còn không nhanh chạy tới, anh ấy rất tham ăn.
” Tri Thu cầm lấy điện thoại gọi đi.
Buổi tối.
“Viêm, em cảm thấy Tri Thu và Trác Dao chắc là không lâu nữa là có thể có chuyện tốt.
” Duy Duy lau mái tóc ướt của mình nói.
“Không nhanh như vậy, Tri Thu khá chậm chạp, ít nhất ở trong phương diện tình cảm là như thế, xem ra Trác Dao còn phải chờ đâu đó.
” Phàn Viêm Thu nhớ tới bạn tốt và em gái bảo bối của mình.
“Như vậy à, còn muốn xem kịch nữa.
”
Im lặng được một lúc.
“Viêm……”
“Cái gì?” Phàm Viêm Thu nhìn Duy Duy muốn nói lại thôi, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Cái kia, tháng sau em sẽ dành toàn bộ thời gian để đi du lịch.
”
“Cái gì? Em nói cái gì?” Phàn Viêm Thu cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.
“Anh đừng căng thẳng, đây là công việc của em mà, cũng không phải anh không biết.
” Duy Duy vội vàng tươi cười trấn an anh.
“Công việc của em không phải là viết bài sao?” Anh đáng thương hỏi, rốt cuộc, cô vợ nhỏ của mình còn có bao nhiêu lần khiến anh phải sợ hãi?
“Là viết bài về du lịch.
” Biểu hiện của cô thật sự là vô tội.
“Vậy tại sao phải đi ra ngoài?” Anh bắt đầu chất vấn.
“Hả, anh không nghe rõ sao? Du ký, nhìn tên đoán nghĩa chính là nhật ký du lịch ký lục đó, em không đi du lịch, lấy đâu ra bài viết giao cho tạp chí chứ?” Cô đúng tình hợp lý phản bác anh.
“Không thể không đi sao?” Bọn họ mới vừa mới ở bên nhau.
“Đương nhiên là không thể, nếu em không tự mình đi, thì sẽ biến thành viết thay.
” Cô ấy là một người phụ nữ thời đại có sự nghiệp của riêng mình đó.
“Vậy…… Anh đi cùng em.
” Anh đưa ra phương pháp cho rằng là hoàn hảo, như vậy thì không cần tách ra.
“Không được.
” Lập tức bị đánh trả, “Như vậy quá mệt mỏi, đối với cơ thể anh mà nói cũng là gánh nặng quá lớn.
”
“Vậy muốn như thế nào mới tốt, em đi một mình anh cũng sẽ không yên tâm, huống hồ, anh sẽ rất nhớ em.
” Anh bắt đầu nói lời ngon tiếng ngọt.
“Em cũng rất nhớ anh.
” Làm hắn vui vẻ một chút đi, nghĩ đến tách ra một tháng, đối anh là quá tàn nhẫn.
“Vậy….
.
” Trong lòng anh đầy sự mong đợi.
“Vẫn là không thể, được rồi, mỗi ngày em sẽ gọi điện thoại về.
”
“Vậy…… Cũng được, em nhất đinh phải cẩn thận đó.
” Ôi, còn chưa đi, anh đã bắt đầu lo lắng, nghĩ đến chờ em đằng bài, anh thật sự sẽ tương tư thành hoạ mất.
“Được được được, em sẽ rất rất cẩn thận, tuyệt không sẽ làm mình thiếu một cọng tóc.
” Cô bắt đầu lặp lại vài lần để bảo đảm.
“Duy Duy, nếu không sang năm em đừng ký hợp đồng với tạp chí nữa, dù sao anh cũng có thể nuôi em.
” Anh bắt đầu dụ dỗ cô.
“Để em nghĩ lại đã….
.
” Cô cùng anh đánh Thái Cực quyền, nói giỡn, viết du ký đâu chỉ là công việc đơn giản như vậy, cũng là hứng thú, nhiều lắm là giảm bớt.
“Vậy, Duy Duy, chúng ta sinh một đứa bé đi.
” Anh đê tiện muốn dùng con để giữ cô lại, có con rồi, nhất định cô sẽ không chạy lung tung nữa.
“À, cái kia, em phải suy nghĩ lại thật kỹ…….
”
Tiếp theo là những lời thì thầm ngọt ngào, đây là đêm của bọn họ.
Đứa trẻ ngoan là phải ngủ ngoan, không thể nghe lén.
Shhh……
– HOÀN TOÀN VĂN-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...