Tình Yêu Của Anh Em Không Muốn FULL


Edit: Mây.
“Duy Duy, em suy nghĩ cái gì vậy?”
Trừng mắt nhìn nụ cười không có ý tốt của Diệp Thu Phong, cô thật sự muốn đánh cô ấy.
“Em đang suy nghĩ làm thế nào để bánh mới của em có tỉ lệ tốt hơn.” Cô tức giận nói.
“Em không suy nghĩ Phàn Viêm Thu sao?” Giọng điệu có sự thất vọng.
“Ai muốn anh ta, anh ta không có ở đây em mới vui vẻ thoải mái đó.” Duy Duy có chút không được tự nhiên cầm lấy bình tưới hoa phun một chút nước vào chậu hoa violet trên bàn.
Cái này cũng là Phàn Viêm Thu tặng, bắt đầu từ sau ngày cô nói hoa không có chỗ để, anh liền tặng cho cô những chậu hoa mini xinh xắn, đương nhiên, không nói mình thật là rất thích.

Cô rất thích chậu hoa, cũng luôn muốn trồng, nhưng trước kia một năm hết một nửa thời gian là không ở nhà, cho nên cô vẫn không mua, sợ không chăm sóc được.

Vì vậy, khi nhận được chậu hoa, cô đã rất hạnh phúc.

Nhưng nghĩ cũng biết là Diệp Thu Phong nói với anh, nếu không, anh nào có thông minh như vậy.
Sau đó tặng chậu hoa được một tuần, tên kia lại bay sang Anh, nói là muốn đi đàm phán công việc, đi thì đi, liên quan gì đến cô, làm gì mà phải nói với cô chứ.

Nhưng mà cô cũng nói với anh đi đường cẩn thận, dựa theo đạo lý mà thôi, anh đối với mình mà nói, tên kia chỉ là nhất thời thấy vui vẻ mà thôi.
“Duy Duy, rốt cuộc em muốn như thế nào?” Bộ dạng đột nhiên nghiêm túc của Diệp Thu Phong làm cho Duy Duy giật mình.
“Cái gì?” Cô khó hiểu hỏi.
“Chị hỏi em, thái độ của em với Phàn Viêm Thu, rốt cuộc là như thế nào?”
“Cái gì mà thái độ như thế nào?” Cô cầm khăn lau chà chà trên bàn.
“Đối với chuyện Phàn Viêm Thu theo đuổi, em chấp nhận hay là……”
“Chị thấy em đối với chuyện này giống như là rất vui vẻ sao?”
“Em căng thẳng cái gì?” Diệp Thu Phong giảo hoạt cười hỏi.
“Em đâu có căng thẳng.” Cô dùng sức lau bàn nhiều hơn.
“Không căng thẳng? Em sắp phá hỏng cái bàn rồi.”
Cô tức giận mà ném khăn lau đi, phiền não kéo tóc.
“Thật ra em cũng không rõ mình đang làm cái gì, ngay từ khi bắt đầu, thật sự không muốn liên quan đến anh ta nữa, nhưng chính anh ta muốn tới em cũng không có cách nào mà.”
“Thôi nào, em là người tốt bụng như vậy sao? Tốt bụng đến mức mỗi ngày nấu cơm cho anh ta ăn, tuy rằng em có thu tiền, nhưng cùng lắm, nếu em là người thật lòng muốn cự tuyệt, em sẽ để lại cho anh ta một chút tình cảm sao? Chị thậm chí còn không biết nào em đã trở nên dịu dàng từ khi nào.”
“Được rồi được rồi, em thừa nhận là không có cách nào để cự tuyệt anh ta đến cùng, ông trời ơi, chẳng lẽ em còn có kỳ vọng với anh ta sao? Không cần……” Cô tỏ vẻ kêu rên rất bi thảm.
“Thừa nhận tâm tư của mình thì có cái gì mà xấu hổ, luôn trốn tránh mới không được đó.” Đối với cái loại ngu xuẩn này Diệp Thu Phong luôn luôn khịt mũi coi thường.
“Chị làm ơn đừng nói chuyện thô lỗ như vậy có không.” Đối với kiểu người thích giả vờ như Diệp Thu Phong, Duy Duy thật sự không có cách nào.
“Xin lỗi.” Cô ấy không hề có thành ý xin lỗi.

“Thật ra Phàn Viêm Thu cũng không phải là một người đàn ông tồi, không nói đến điều kiện, bản tính của người đàn ông đó tốt là chuyện không sai được, em phải suy nghĩ kỹ một chút, không cần vì nghĩ đến chuyện trước kia mà bỏ lỡ người quan trọng.”
“Đã biết, sao lại thế này, lời chị nói giống như trong phim hoạt hình vậy.” Duy Duy trêu ghẹo nói.
“Không có các nào, gần đây lại rất mê phim hoạt hình.” Nói xong liền lấy từ trong túi xách ra một quyển《HUNTER X HUNTER》.
“A, truyện này chị thích Kurapika.”Đôi mắt Duy Duy đôi mắt bắt đầu lóe sáng.
“A, chị thích bất ngờ.”
“Đội trưởng rất đẹp trai!”
“Chỉ là……”
Người phụ nữ nhàm chán.
Hôm nay là sinh nhật Duy Duy, bởi vì cô cũng không quá thích náo nhiệt, cho nên không đồng ý với kế hoạch ra ngoài điên một đêm của Thu Phong, chỉ tổ chức chúc mừng đơn giản với Thu Phong và nhân viên ở cửa hàng “Vi Phong Ốc”, coi như cũng được.

Dù sao ở “Vi Phong Ốc” không có thứ gì quá nhiều, nhưng bánh kem là nhiều nhất.

Hơn nữa, theo quan niệm của Duy Duy, sinh nhật ngoại trừ làm cho mình ý thức được mình lại già đi một tuổi, thì thật đúng là không có gì để nói.
Bởi vì không nói trước, cho nên cũng chỉ có Thu Phong tặng quà cho cô.

Thu Phong tặng nàng một túi thêu, lần trước Thu Phong đi Nepal du lịch đã mua nó.

Có lẽ cô ấy đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cô từ khi đó.

Nhưng Thu Phong cũng khá hiểu Duy Duy, biết cô thích những món đồ mang đậm bản sắc dân tộc này.

Đúng là cô thật sự thiên vị những món đồ cũ, mang theo những món đồ này đặc biệt phong tình, dùng lời của cô mà nói, những thứ kia làm cô cảm thấy chúng là phong tình vạn chủng (*).

Cô luôn cho rằng, đồ cũ một chút, đặc biệt là phương Tây, bản thân bạn giống một câu chuyện xưa, sẽ luôn luôn làm cho có một nơi để khám phá, cũng sẽ luôn luôn làm cho mọi người ngạc nhiên.
(*) Phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình.
Tắm rửa xong đi ra, dùng khăn lông lau tóc, Duy Duy thầm nghĩ đêm nay phải viết bài, chưa kể tạp chí đã bắt đầu giục cô bản thảo.

Tuy nói là hai ba chuyên mục, nhưng bởi vì một thời gian trước Phàn Viêm Thu xuất hiện, làm cô không viết được gì, lúc này, nếu không viết thật sự sợ là không kịp.

Huống hồ, đêm nay tâm trạng tốt, không viết cũng thật lãng phí.
Liếc nhìn đồng hồ trên tường, a, còn hơn hai mươi phút nữa là cô chính thức bước vào 27 tuổi.

Mở máy tính ra, tay còn chưa gõ xuống, đã bị tiếng chuông cửa cắt ngang.
Duy Du vừa lẩm bẩm vừa đi mở cửa, nửa đêm, chẳng lẽ là Thu Phong thật sự tâm huyết dâng trào muốn đến nhà cô náo loạn suốt đêm?
Mở cửa gỗ ra, lại thật sự làm cho cô hoảng sợ.

Người đứng ngoài cửa không phải Diệp Thu Phong, mà lại là Phàn Viêm Thu mà cô cho rằng đang ở nước Anh xa xôi vạn dặm.
“Anh…… Đã về rồi? Đã trễ thế này, sao anh lại ở đây?” Duy Duy kinh ngạc đến nói chuyện đều hơi mất logic.
“Không mở cửa cho anh vào sao? Nể mặt anh xa xôi vạn dặm gấp gáp trở về.” Phàn Viêm Thu đứng ngoài thoạt nhìn quả thật đúng là rất phong trần.
Mở cửa sắt ra, “Vào đi.” Không phải là nể anh xa xôi vạn dặm, mà là vì nhìn thấy màu xanh đen sâu thẳm dưới đáy mắt, trông anh thật sự rất mệt mỏi.
“Sinh nhật vui vẻ!” Chậu hoa hồng xanh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt làm Duy Duy hoảng sợ lần thứ hai trong đêm nay.
“Sao anh……” Cô thật sự có hơi cứng họng.
“Hôm nay là sinh nhật em, anh đến muộn sao? Hay là, em không thích cái này, anh đã tìm rất lâu, hơn nữa, anh cũng không đến trễ.” Phàn Viêm Thu nhìn đồng hồ nói.
“Không, rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn! Chỉ là…… tôi hơi ngạc nhiên.” Nhận lấy chậu hoa hồng xanh trước mặt, cô có chút hỗn loạn giải thích.
“Ngạc nhiên cái gì?” Anh khó hiểu hỏi.
“Chỉ là tôi không thể tưởng được, anh sẽ nhớ rõ sinh nhật của tôi mà thôi.”
“Tất cả mọi chuyện của em, anh đều nhớ rõ.” Anh buồn bã nói.
“À, đã muộn như vậy rồi, không phải là anh vừa mới mới trở về chứ.” Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Đúng vậy, anh vừa trở về đã chạy đến đây gặp em.

Sinh nhật em, anh không muốn lại bỏ lỡ.” Anh lấy từ trong túi áo ra một món đồ khác, “Đây, quà sinh nhật.”
“Không phải tặng hoa sao?” Duy Duy nhìn anh.
“Hoa là hoa, sinh nhật đều phải nhận hoa, quà là cái khác.” Anh đặt cái hộp nhỏ lên trên tay cô, “Nhìn một chút, xem em có thích không?”
Duy Duy nghe lời mở hộp ra, là một chiếc lắc tay bằng bạc, bề rộng chắc là khoảng một centimet, mặt trên có khắc những hoa văn kỳ lại, vòng tay lóe lên ánh sáng âm thầm.
“Ôi, thật đẹp.” Duy Duy vui mừng thốt lên, “Tôi rất thích, thật sự rất cảm ơn anh.”
“Em thích là được rồi.” Phàn Viêm Thu cười dịu dàng.
“A, anh đã đi vào lâu như vậy, tôi cũng chưa mời anh ngồi, anh muốn uống cái gì?” Đột nhiên cô cảm thấy mình là một chủ nhà thất bại.
“Duy Duy, em thích món quà này như vậy, anh có thể yêu cầu đổi lại một món quà được không?” Phàn Viêm Thu đột nhiên kéo tay cô nói.
“Cái gì? Làm gì có người tặng quà còn phải đáp lễ.” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng quên hất tay anh ra.
Phàn Viêm Thu một tay nắm tay cô, một tay đỡ đầu cô, hôn lên trán cô một cái với vẻ yêu chiều vô hạn: “Sinh nhật vui vẻ, cô bé yêu dấu của anh.”
Ngay sau đó, chiếc đồng hồ trên tường phát ra tiếng chuông báo hiệu bắt đầu một ngày mới.
Một tay Duy Duy đặt lên chỗ vừa bị hôn, đôi mắt hơi ngơ ngác nhìn anh, cách anh rất gần, thật lâu thật lâu trước kia, anh cũng luôn trìu mến gọi cô là cô bé.
“Anh uống sữa bò nóng, có thể chứ?” Giọng nói của Phàn Viêm Thu làm Duy Duy khôi phục lại tinh thần.
“Nhưng…… Có thể, em đi làm ngay bây giờ.” Bước chân đi vào bếp của Duy Duy hơi run lên.
*
Lúc Phàn Viêm Thu muốn ngồi xuống, mới phát hiện, trong nhà lại không có ghế dựa.

Nhà Duy Duy ở cũng không lớn, nhưng với một người sống thì đó là một không gian rất tốt.

Trên tường có sơn màu xanh lam nhạt và treo tùy hứng một vài món đồ thủ công mỹ nghệ, mà trên mặt đất trải thảm mềm mại, ở giữa bày bàn lùn kiểu Nhật Bản, trên mặt đất rải rác hơn mười cái gối ôm hình dạng khác nhau, nếu như miễn cưỡng nói có ghế, cũng chỉ có một cái ghế bơm hơi màu hồng xanh dựa vào tường.

Trên tủ thấp có TV cùng bộ thiết bị âm thanh, một vài CD, đĩa CD các loại rất được bày ra tùy ý ở xung quanh.

Tóm lại, đây là một ngôi nhà trông rất giản dị.
“Đây, sữa bò nóng.” Duy Duy đưa ly sữa bò nóng trên tay cho Phàn Viêm Thu, người thích nghi rất nhanh với môi trường và ngồi thoải mái ở trên thảm.
“Cảm ơn.” Phàn Viêm Thu rất nhanh đã uống hết sữa bò, hơn nữa cả người cũng nằm bò lên trên bàn.
“Này, nếu anh mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi.” Trừng mắt nhìn hai mắt Phàn Viêm Thu nhắm lại, Duy Duy không thể không lên tiếng nhắc nhở anh.
“Không cần, anh ngủ ở đây là được.” Vẫn nhắm mắt lại không chịu mở ra.
“Anh làm cái gì vậy.” Có chút tức giận đưa tay kéo anh, cái gì vậy, nhận quà của anh cũng không có nghĩa là cũng sẽ một lần nữa chấp nhận anh.
Tay vừa chạm vào tay anh thì liền bị hoảng sợ, giây tiếp theo đặt tay lên trán anh, “Đứng lên, anh phát sốt rồi, không thể ngủ ở đây được.”
Nhiệt độ cao làm Duy Duy hơi hoảng hốt, nhưng dường như Phàn Viêm Thu không nghe thấy, lẩm bẩm cái gì đó cũng không trả lời cô.

Thật là, một giây trước còn có tinh thần như vậy.

Tìm tới lui nhiệt dán hạ sốt dán lên trán anh, nhưng sốt cao vẫn làm cô vô cùng lo lắng.
“Phàn Viêm Thu, đứng lên, tôi đưa anh đến bệnh viện.” Cuối cùng Duy Duy vẫn quyết định đưa anh đến bệnh viện, chưa kể trong nhà cô thuốc hạ sốt cũng không có, dù sốt cao hay nhẹ, vẫn đưa đến bệnh viện sẽ an toàn hơn, dù sao chỗ cô ở cũng là một khu chung cư, chỗ này cái gì cũng có, bao gồm cả bệnh viện.
“Ừm……” Chắc là bị lay quá mạnh, Phàn Viêm Thu khó chịu tỉnh lại.

“Duy Duy……” Tầm mắt bất định nhìn thấy người ở trước mặt, làm anh không chút do dự duỗi tay ôm chặt lấy cô.
“Cái tên này, đây, anh đứng lên được không? Chúng ta đi bệnh viện.” Nửa ôm nửa đỡ giúp anh đứng lên, hít một hơi rồi kéo anh đi về phía cửa.
“Duy Duy…… Vì sao em phải đi…… Anh…… Rất nhớ em, ngày nào cũng nhớ em!” Anh bắt đầu nói chuyện ngớ ngẩn, có thể thấy được đầu óc đã bắt đầu không rõ ràng.
Cắn răng kéo anh ra bên ngoài, bây giờ cô không có thời gian nghe anh nói này nói nọ, tuy rằng lời nói lúc này của anh nhất định không phải là nói dối.
Thật vất vả mới có thể kéo anh đi vào thang máy, cái tên này còn không ngoan ngoãn, trong miệng vẫn luôn gọi “Duy Duy” “Duy Duy” không ngừng.
“Tôi nghe được, anh không cần gọi mãi như vậy.” Cô tức giận nói, từ đến giờ cô luôn nguyền rủa dáng người cao lớn của anh và sự thấp bé của mình, thật không hiểu, rõ ràng trông anh rất gầy, nhưng sao lại có thể nặng như vậy chứ.
“Em không nghe…… Em phớt lờ anh…… Từ sau khi gặp lại em…… Em đều phớt lờ anh……” Anh nói rất khổ sở.

Lúc này, anh lại giống như không còn hồ đồ nữa, không phải còn có thể trả lời lời cô sao? Mặc dù cô không biết vì sao.

“Được được được, anh ngoan đi, đứng cho vững.” Thật là, nếu anh không đứng vững, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị té ngã.
“Duy Duy……” Khuôn mặt nóng bỏng của anh vùi vào cổ cô, cúi đầu thở dài.
Đi xuống dưới tầng, Duy Duy thật sự vô cùng cảm kích vì nơi này có bảo vệ.

Nhờ bảo vệ giúp đỡ Phàn Viêm Thu lên xe.

Tuy rằng bệnh viện rất gần, nhưng cô tuyệt đối không có cách nào đưa anh đến bệnh viện.
Sau một lúc chẩn đoán và điều trị, người đàn ông nằm im trên giường, ống truyền tĩnh mạch cũng được treo lên.

Ngồi ở bên giường, nhìn anh mê man, khuôn mặt trắng bệch ửng hồng vì sốt, hô hấp có hơi gấp gáp, đưa tay đặt dưới mũi, cảm thấy hơi thở nóng rực thở ra.

Tay dừng trên mặt anh, đột nhiên Duy Duy sững sờ, từ khi gặp nhau đến nay, cô vẫn chưa nhìn anh một lần, bây giờ ở gần anh như vậy, mọi thứ hiện lên rõ ràng ở trước mặt cô như vậy.

Từ khi nào, khuôn mặt anh trắng nõn như vậy, trong trí nhớ, màu da của anh tuy rằng không phải là màu đồng, nhưng cũng là màu lúa mì nhàn nhạt, thoạt nhìn đã cảm thấy là người vô cùng khỏe mạnh.

Nhưng mà, bây giờ khuôn mặt của anh, trắng nõn giống như là người không thích thể thao ngoài trời, trước kia anh thích những môn thể thao ngoài trời như leo núi, trượt sóng.
Hơn nữa, vừa rồi bác sĩ nói, anh là bởi vì quá mệt mỏi, thân thể không chịu nổi, mới có thể cạn kiệt thể lực mà sốt.

Có phải vì anh muốn tặng quà cho cô không? Cạn kiệt thể lực? Cô chưa từng nghĩ tới từ này sẽ có một ngày xuất hiện trên người anh, nhớ rõ cho dù anh có thức trắng hai ba ngày tinh thần cũng luôn sáng láng, nhưng hiện tại…
Cô bỏ tay ra khỏi mặt anh và thay vào đó là nắm tay anh, dường như có ý thức, anh tự giác nắm chặt lấy tay cô.

Trằn trọc hơn nửa đêm, Duy Duy cũng mệt mỏi, ghé vào mép giường, mặt dán lên tay anh, nặng nề đi ngủ.
*
Tỉnh ngủ theo thói quen muốn duỗi tay, nhưng lại ở đụng phải ngại chướng vật, trong nháy mắt nghi hoặc tỉnh táo lại, mở to mắt ra đồng thời nhớ tới tất cả những chuyện tối hôm qua.

Muốn đứng dậy nhưng cả người lại đau nhức, cô nhíu mày, nhìn thấy ống truyền đã được rút ra, nghĩ đến đã truyền xong hết.

Duỗi tay sờ trán Phàn Viêm Thu, phát hiện nhiệt độ đã hạ, ngoại trừ khuôn mặt hơi tái nhợt nhạt, thoạt nhìn tất cả đều không có việc gì.

Tối hôm qua bác sĩ cũng đã nói, nếu hôm nay anh hạ sốt, không có chuyện gì, thì có thể về nhà.
Ngủ một giấc tỉnh lại, Phàn Viêm Thu lại cảm thấy cả người mình đau nhức, loại cảm giác này quá quen thuộc, trước kia mỗi một lần anh bị bệnh tỉnh lại đều là như thế này, có đôi khi, anh thật sự chán ghét cơ thể mình không biết cố gắng.

Mở mắt ra, lại nhìn thấy Duy Duy đang nhìn mình.
“Chào buổi sáng.” Anh mỉm cười nói chào buổi sáng, lại cảm thấy cổ họng mình khô khốc, giọng nói cũng khàn khàn.
“Chào buổi sáng, có thể ngồi dậy không?” Nhìn thấy anh gật đầu, Duy Duy đỡ anh dậy, cầm lấy ly nước ở bên cạnh, “Đây, uống nước đi.”
“Cảm ơn.” Anh uống một ngụm nước nhỏ rồi nói.
Duy Duy ấn chuông gọi y tá ở trên tường, “Tôi đi gọi bác sĩ đến đây giúp anh kiểm tra một chút, nếu không có việc gì chúng ta có thể xuất viện về nhà.”
“Được!” Trái tim anh đang bay bòng, bởi vì nghe được những từ “Chúng ta”, “Về nhà” này.
Bác sĩ tới kiểm tra cũng nói không sao, kê một chút thuốc, dặn dò anh về nhà nghỉ ngơi cho tốt, có nghĩa là, có thể xuất viện.
Đỡ anh đi ra khỏi bệnh viện, lên xe, Duy Duy hỏi: “Bây giờ tôi đưa anh trở về, anh vẫn chưa chuyển nhà chứ?”
“Anh dọn đến nội thành ở, thuận tiện cho công việc.”
“Tôi vẫn nên đưa anh về nhà lớn, để anh có người chăm sóc thì hơn, đúng rồi, nếu không anh gọi điện thoại trước bảo người chuẩn bị một chút đồ ăn, chờ lát nữa ăn xong rồi uống thuốc.” Cô nói đúng trọng tâm.
“Không cần trở về nhà lớn, dù sao cũng không có người.” Anh bắt đầu trợn mắt nói dối, bởi vì anh nghe ra Duy Duy không có ý định trở về cùng anh.
“Anh nói cái gì? Sao không có ai ở?” Cô nghi ngờ hỏi.
“Thì chính là như vậy, mẹ đã đến Canada, anh liền cho tất cả người làm nghỉ, chỉ còn lại một người bảo vệ.” Anh nói mà không đỏ mặt và khó thở, bởi vì đây vốn dĩ là sự thật, mẹ anh thật sự đã di dân đến Canada, anh cũng dọn ra khỏi nhà, nhưng anh vẫn chưa nói là sẽ thường xuyên trở về nhà lớn, bởi vì Phàn Tri Thu đã trở lại.
“Cái quái gì vậy?” Cô rủa thầm một tiếng.
“Không sao cả, em đưa anh về chung cư trong nội thành là được, một mình anh cũng không sao cả.” Anh giống như nói rất rõ ràng.
Duy Duy trừng mắt nhìn anh nghiêng người dựa vào cửa sổ xe, đây là tư thế gì vậy, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt.

Vả lại vừa rồi bác sĩ cũng đã nói, anh phải nghỉ ngơi thật tốt thì mới có thể khôi phục, ai biết để cho anh một mình thì có xảy ra chuyện gì không, anh có ăn cái gì không, cũng không biết có uống thuốc không, còn nữa, người này từ trước đến nay đều rất ghét uống thuốc.

Không được, tuyệt không thể để cho anh một mình.
Đang suy nghĩ miên man thì xe rẽ sang bên trái.
“A, phải rẽ phải.” Anh tốt bụng nhắc nhở cô.
“Đến chỗ tôi, anh có ý kiến gì không?” Mắt cô nhìn chằm chằm trên đường.
“Không có, nhưng có phải làm phiền em rồi không?” Anh biểu hiện rằng thật sự rất hiểu chuyện.
Duy Duy không để ý tới anh, lái xe, phải chuyên tâm lái xe, cô nói ở trong lòng với chính mình.

Thật ra cô cảm thấy có chút gì đó, luôn cảm thấy từ sau khi gặp lại, tất cả mọi chuyện đều trở nên rối tung, lúc này, thế mà cô lại để cho anh đến nhà mình ở.

Cô cảm thấy thật đáng ghét, nhưng trong lòng lại không thể tàn nhẫn đến mức thấy anh đang ốm mà lại ở một mình không có ai chăm sóc.
Vào nhà, đầu tiên Duy Duy gọi điện thoại cho Thu Phong thông báo cho nhân viên phục vụ hôm nay nghỉ ngơi một ngày.


Dù sao cô cũng không làm được bánh ngọt nào cả, nếu muốn mở cửa hàng cũng không được.
“Anh đi nghỉ ngơi trước đi, tôi đi làm một chút đồ ăn.” Duy Duy vừa nói vừa đi vào phòng bếp.
Phàn Viêm Thu rất biết nhập gia tùy tục thay dép lê, ôm một cái gối ôm, nằm ở bên cạnh bàn lùn.

Thành thật mà nói, hiện tại đầu óc anh vẫn còn cảm thấy choáng váng, thật ra kiểu tình hình huống này anh cũng đã rất quen, trước đây mỗi một lần anh bị bệnh luôn là như vậy, không có chuyện trong vòng vài ngày là khôi phục lại.

Trước kia ác sĩ chủ trị của anh luôn để anh ở lại bệnh viện vài ngày, đề phòng có chuyện gì, nhưng mà, Duy Duy không biết chuyện này, thật ra anh cũng không muốn để cho cô biết, đối với chuyện xảy ra hơn bốn năm trước, anh thật sự không biết nên nói với cô như thế nào mới tốt.
Khi Phàn Viêm Thu đang chuẩn bị đi ngủ, cảm giác sao có người nhẹ nhàng lay lay bờ vai của mình, anh mở mắt ra, nhìn thấy Duy Duy ở trước mắt.
“Nào, trước tiên ăn chút gì đó, uống thuốc rồi ngủ tiếp.”
“Được.” Anh xoa xoa đôi mắt có chút mê mang, đi vào phòng bếp theo Duy Duy.
Trong phòng bếp có một bàn ăn rất nhỏ, trên bàn đã dọn sẵn cháo trắng và một chút đồ ăn kèm thanh đạm, đang nóng hổi bốc khói.

Duy Duy cầm lấy thìa đặt vào bát cháo ở trước mặt Phàn Viêm Thu, rồi tự múc cho mình một bát khác.
Phàn Viêm Thu thu cầm lấy thìa, ăn chậm rãi, thật ra anh không thèm ăn, cũng không phải vì không ngon, chỉ là anh không có khẩu vị.

Dù sao lúc anh ốm cũng không có khẩu vị gì, trước kia lúc ở nhà, bị ốm dường như cũng không ăn gì, bây giờ anh đã ăn gần hết một bát, đã rất tốt rồi.
“Còn muốn nữa không?” Duy Duy nhìn bát không hỏi.
“Không cần.” anh buông thìa.
“Vậy được rồi, chờ một chút rồi uống thuốc đi.”
Duy Duy dọn dẹp xong đồ đạc trên bàn, nhìn thấy Phàn Viêm Thu lại ngồi ở bên cạnh bàn lùn mơ màng sắp ngủ.

Cô rót một ly nước, lấy thuốc bác sĩ đã kê ra.
“Nào, uống thuốc trước rồi ngủ tiếp.”
Phàn Viêm Thu mê man nuốt vào viên thuốc, uống một ly nước rồi lại muốn ngủ, Duy Duy lại kéo anh lại: “Không cần ở chỗ này ngủ, anh còn bị bệnh đó.”
Kéo thẳng anh đi vào trong phòng, đẩy anh lên giường và đắp chăn.

Nhìn người đó lập tức ngủ, Duy Duy hơi không rõ chính mình.

Lúc trước rõ ràng là không muốn dây dưa với anh nữa, nhưng hiện tại mình lại để cho anh vào nhà ở, nhưng mà, hiện tại anh bệnh, cũng không thể để cho anh ở một mình.

Cô có chút bất đắc dĩ bật cười, cũng có thể là như vậy, cô luôn không thể bỏ qua người đàn ông này, trước kia là như vậy, hiện tại cũng không ngoại lệ, nhưng mà, mọi chuyện đợi anh khỏi bệnh rồi nói sau.

Duy Duy nhẹ nhàng mở góc chăn, nhẹ nhàng khép hờ cửa phòng lại, sau đó đi đến một căn phòng khác.
Đó là phòng làm việc của cô, nhỏ hơn phòng ngủ của cô một chút, nhưng cô cũng chỉ đặt một giá sách và máy tính ở bên trong.

Mở máy tính, mở bài viết mới của cô, tất cả đều phải giao cho tạp chí.

Một bài luận về cuộc sống, một bài viết về dim sum.

Thu Phong thật sự mở một chuyên mục về ẩm thực trên tạp chí, giảm bớt một số chuyên mục trước đây của cô.

Nhưng mà thật ra cô rất thích viết về chủ đề này, cô luôn cho rằng mỗi một loại thức ăn ngon đều có câu chuyện, mà cô, cũng thật sự rất thích đi khai quật những câu chuyện này.
Hoàn thành hai bài viết, cô liếc nhìn thời gian hiển thị trên máy tính, phát hiện đã hai tiếng đồng hồ trôi qua, duỗi người, cô thật sự có chút không quen.

Khoảng thời gian này, rồi bận rộn với việc ở “Vi Phong Ốc”, bây giờ đột nhiên như vậy, cảm giác đúng là kì quái.

Đột nhiên sững người, cô nhớ đến trong nhà bắt đầu từ thời gian này trong nhà còn có thêm bệnh nhân.

Đẩy ghế dựa ra, bước đi ra ngoài.
Mở cửa phòng, nhìn thấy Phàn Viêm Thu vẫn còn ngủ, duỗi tay sờ lên trán anh, hình như có hơi nóng.

Tìm cặp nhiệt độ, quả thật là có hơi sốt nhẹ.

Lục tung tìm miếng dán hạ sốt, thứ này cô thật sự đúng là vạn năm sẽ không dùng đến, may mắn là không quá hạn, xé bao bì dán lên trán anh, lại đi lấy khăn lông, anh có đổ một chút mồ hôi.
Phần lớn thời gian đều anh để chăm sóc Phàn Viêm Thu và viết bài, nhìn đồng hồ, đã 6 giờ chiều.
“Hừ……” Người nằm trên giường người than nhẹ, từ từ tỉnh dậy.

Đầu anh hơi mơ màng, trong khoảng thời gian ngắn không nhớ nổi mình đang ở đâu.

Một lúc lâu, mới nhớ ra, mình đang ở trong nhà Duy Duy, hiện tại, anh đang ngủ ở trên giường Duy Duy sao? Anh hơi mừng thầm vùi mặt vào trong chăn, trên chăn có mùi thơm thoang thoảng, anh còn nhớ rõ, Duy Duy luôn luôn không thích những mùi hương quá nồng.

Cổ họng khô khốc, anh muốn uống nước, suy nghĩ chật vật bước xuống giường, cả người bủn rủn.
Đúng lúc này, Duy Duy mở cửa bước vào, nhìn thấy anh lung lay sắp đổ.
“A, anh cẩn thận một chút, anh muốn làm gì, em lấy cho anh.” Cô đẩy anh ngồi lại trên giường.
“Anh…… Muốn uống nước.” Giọng anh như chết điếng.
“Được, anh chờ một chút.”
Cô chạy ra ngoài và rót một ly nước trở lại, anh uống hết sạch.
“Còn muốn gì không?”
“Không cần, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Chạng vạng, có chuyện gì không?”
“Không có gì, chỉ là không thể tưởng tượng được anh đã ngủ cả ngày.”
“Bây giờ anh có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Cô lo lắng bệnh tình của anh sẽ lặp lại.
“Không có, chỉ là không sức lực.” Anh hơi ngượng ngùng, anh cũng không muốn cho cô nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của mình.
“Đó là bình thường, không khó chịu là được rồi, nghỉ ngơi hai ngày nữa là sẽ không sao.


Đúng rồi, anh có muốn ăn gì không?”
“Không cần, anh không đói bụng.”
“Không thể không ăn được, chỉ ăn một chút thôi cũng được, anh muốn ăn cái gì, không sao cả, anh nói em đi làm.”
“Vậy…… Có thể ăn cháo rau củ sấy được không?”
“Không thành vấn đề, dùng xương sườn nấu thì thế nào?”
“Được.”
Duy Duy đi vào phòng bếp chuẩn bị, làm đồ chua, lấy xương sườn ra rã đông, vo gạo…… Rất nhanh đã chuẩn bị xong tất cả, bỏ mọi thứ vào trong nồi, đặt lên bếp nấu.
Cô trở lại phòng, nhìn thấy Phàn Viêm Thu đắp chăn của cô, cầm tạp chí du lịch của cô đọc.

Nhìn thấy anh cuộn mình thành một cục, cô có hơi buồn cười.
“À, anh có muốn đi tắm rửa không, người anh ra rất nhiều mồ hôi.”
“Nhưng mà…… Anh không có quần áo để thay.” Anh cũng muốn lắm, nhưng không có quần áo, chẳng lẽ bảo anh ở trần sao?
“Đúng vậy, à…… Tôi nghĩ lại, đúng rồi, tôi có một chiếc áo choàng tắm lớn, chắc là anh có thể mặc được, ở chỗ nào nhỉ? Ở đâu rồi?” Cô mở tủ quần áo ra tìm kiếm, “A, tìm được rồi, anh xem.” Cô đưa một cái áo choàng tắm dài của đàn ông hưng phấn cười với anh.
“Sao em lại có áo choàng tắm dài của đàn ông?” Cầm áo choàng tắm, Phàn Viêm Thu bình tĩnh hỏi, có trời biết trong lòng anh căng thẳng muốn chết, nếu Duy Duy trả lời là……
“À, tôi rất thích cái áo choàng tắm dài này, nhưng nó lại phải mua hai món cùng nhau, bởi vì quá thích, cho nên liền mua, ha, cuối cùng nó cũng có thể phát huy tác dụng.

À, anh nhanh đi tắm đi, tắm xong là có thể ăn rồi.”
Anh bị anh đẩy mạnh phòng tắm, nói thật ra, khi vừa rồi nghe được câu trả lời của Duy Duy, anh thật sự vô cùng vui vẻ, nói như vậy, không phải là Duy Duy mua cho người đàn ông khác, vậy là anh vẫn còn có hy vọng phải không.
Phàn Viêm Thu ăn mặc áo choàng tắm dài, đi từ trong phòng tắm ra với đầu tóc ướt sũng, nghiêm túc mà nói, sau khi tắm rửa xong, anh thật sự cảm thấy thoải mái, cả người cũng có tinh thần.
Nhìn thấy Duy Duy đi tới, không nói một lời buông món đồ trong tay ra, sau đó tìm một cái khăn lớn, ném lên trên đầu anh, “Nhanh lau khô đầu tóc đi, tôi không muốn thấy anh vừa phát sốt vừa bị cảm mạo nữa.”
Nói xong cô bảo anh tự mình lau tóc, tự mình tiếp tục làm xong công việc, nêm nếm cháo trong nồi, sau đó bày bát đũa.
“Được chưa?” Cô nhìn anh thả khăn lông ra, “Lại đây ăn đi.”
“Được.”
Cháo nấu rất thơm, hơn nữa hương vị vừa miệng làm cho Phàn Viêm Thu ăn rất ngon miệng, bất quá có lẽ bởi vì người nấu, nên anh với ăn vui vẻ như thế.
Liên tiếp ăn hai bát lớn, “Oa, anh rất no.” Anh buông chén đũa, nói thật, trước đây mỗi lần anh bị bệnh chưa từng ăn ngon miệng như vậy.
“No rồi sao? Muốn ăn thêm một chút nữa không?” Duy Duy nhìn bát không trước mặt anh hỏi.
“Không cần, đồ ăn em làm rất ngon.” Anh khen ngợi một cách chân thành.
“À, không sao đâu.” Được anh khen như vậy, Duy Duy ngược lại có chút ngượng ngùng.
Dọn dẹp xong hết, Duy Duy chọn một đĩa phim nhựa để vào trong DVD, tên là《GOOD WILL HUNTING》, Duy Duy vẫn luôn rất thích bộ phim điện ảnh này, vượt qua cả《TITANIC》cùng năm.
“Anh có thích bộ phim điện ảnh này không?” Duy Duy hỏi Phàn Viêm Thu ngồi ở bên cạnh.
“À, anh chưa từng xem, em rất thích sao?” Anh nghiêng đầu hỏi cô.
“Đúng vậy, bài hát chủ đề của bộ điện ảnh này rất êm tai.

À, bắt đầu rồi, nếu anh chưa từng xem, anh thật sự nên xem nó đi, đây là một bộ phim rất phổ biến.”
Giống như mọi lần trước đây, Duy Duy luôn thấy cảm động muốn chết khi xem cảnh cuối cùng, nhưng lần này Phàn Viêm Thu ở bên cạnh, cô có chút ngượng ngùng.
“Đã khuya rồi, ngủ đi.” Cô tắt thiết bị âm thanh của mình rồi nói với anh.
Anh có hơi khó xử, chỗ này không có sofa, anh không có cách nào nói những lời như “Anh ngủ sofa”, anh cũng rất muốn ngủ với Duy Duy, nhưng anh nghĩ bây giờ Duy Duy sẽ không muốn ngủ chung với anh.

Nhìn thấy Duy Duy đi vào phòng, chẳng lẽ… Duy Duy muốn ngủ với anh? Anh đi vào phòng với một chút vui mừng.
Vừa vào phòng anh liền biết mình thật sự là nghĩ quá nhiều, bởi vì anh đang nhìn thấy Duy Duy kéo ra, thì ra, cái giường này vẫn là kiểu ẩn giấu, có nghĩa là, phía dưới còn có giường thứ hai.

Chỉ thấy Duy Duy trải ga trải giường, cầm toàn bộ chăn, quả thật là đã chuẩn bị đầy đủ.
“Anh còn đứng làm gì nữa, ngủ đi, ngủ đi.” Duy Du đã nhảy lên giường thứ hai vui vẻ nói với anh.
“À…… Ừ.” Anh phản ứng không kịp bò lên trên giường.
“Này, tôi phát hiện anh thật là càng ngày càng chậm chạp.”
Anh chỉ có thể gượng cười.

Sau đó, anh nằm xuống lại nhìn thấy trên trần nhà có một tấm poster rất lớn, ánh mắt anh vừa chuyển, mới phát hiện căn phòng không quá lớn này thế nhưng lại dán đầy poster, hơn nữa tất cả đều cùng là đàn ông, có năm người cùng nhau trong một tấm, trong đó có một người khác tóc vàng, lại có áp phích hoạt hình, mà áp phích hoạt hình kia cũng là một thiếu niên tóc vàng.

Còn nữa, anh nhìn thấy trong phòng này có mấy con búp bê, đều là tóc đỏ, anh nhớ tới, ở trên tủ trong phòng khách cũng bày ra con búp bê tóc đỏ này, chỉ là, con búp bê này thoạt nhìn như thế nào giống người đàn ông tóc đỏ trên poster.
“Duy Duy, poster này……”
“Làm sao vậy?”
“Sao tất cả đều là những người này?”
“Hả, bởi vì tôi thích bọn họ.”
“Bọn họ là ai?”
“Là X đó.”
“Cái gì?”
“Anh muốn nghe không?”
“Nếu em không ngại nói cho anh.”
“Đương nhiên.”
Tiếp theo, bọn họ tắt đèn, Duy Duy vẫn nói cô thích X.

Từ khi thành lập nhóm năm 1982 đến khi chính thức ra mắt vào năm 1987, lần đầu chia tay năm 1992, tan rã năm 1997 và lời chia tay khắc cốt ghi tâm vào năm 1998……
Phàn Viêm Thu lẳng lặng nghe, trong bóng tối chỉ nghe được giọng nói của Duy Duy hơi buồn.

Sau đó, anh nắm bắt những cái tên YOSHIKI, HIDE, TOSHI… này trong lời nói của cô, biết cô thích ban nhạc này đến mức mê mẩn, biết rằng lần đầu tiên được xem màn biểu diễn của YOSHIKI đã không thể kiềm chế được.

Cô đã xem TRỰC TIẾP của họ và khóc, biết rằng cô đã cố gắng hết sức để thu thập mọi thứ về họ……
Cho đến khi khi Duy Duy ngủ, anh vẫn là không hề buồn ngủ.

Vấn đề không phải là anh có muốn ngủ hay không, mà là anh đang nghĩ mình đã bỏ lỡ bao nhiêu điều về cô trong năm năm qua, cũng có thể nói rằng trong năm năm qua, cô đã thay đổi rất nhiều, không chỉ tính cách, mà cả sở thích, và tất cả những thứ khác.

Hi vọng có thể hiểu cô nhiều nhất có thể, can thiệp vào cuộc sống của cô nhiều nhất có thể, bởi vì đã năm năm trôi qua, cô không còn là Lam Duy Duy trong ký ức, cô là một Lam Duy Duy đủ mạnh mẽ để không cần anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui