Khu chung cư cao cấp, tầng 99...
“Keng...” Thang máy mở, hai người bước ra ngoài sảnh lớn. Trên này chỉ có một căn nhà duy nhất, cũng là căn nhà của Ngọc. Nhìn phía ngoài thôi cũng biết bên trong lớn như thế nào. Đứng trước cửa, Ngọc lấy tấm thẻ trong túi áo khoác đặt lên phần cảm biến, cửa bật ra, cô giữ lại. Tay cầm nắm cửa, cô quay lại nhìn Khang:
- Cậu đi trước đi. Tôi đi một mình.
Cô đóng cửa, khóa trái, chạy lon ton đi chuẩn bị đồ đạc. Trong nhà chỉ nghe thấy tiếng vù vù của cô. Phía bên ngoài, Khang đứng dựa vào bên tường, tay xoay xoay chiếc điện thoại, mắt xoáy sâu vào không trung. Ngọc mở cửa, đem theo sách vở cùng một chiếc túi đựng laptop đeo bên vai. Khóa cửa lại, thấy Khang còn đứng đấy, cô nhìn cậu. Khang nói:
- Chờ cô
- Không cần. Cút đi.
- Nói như thế với tôi, cô không muốn sống thì phải!
- Vậy thì đã sao? Hả?
Ngọc nói xong rồi quay đầu đi đến thang máy, Khang đút tay vào túi quần bước theo cô vào. Đến đại sảnh tòa nhà, cô rẽ hướng xuống gara lấy xe, cậu lên tiếng giữ cô lại:
- Đi cùng luôn đi. Sắp vào học rồi.
-.....
- ĐI KHÔNG THÌ BẢO!_Cậu hét lên, mọi người xung quanh chú ý làm cậu đen mặt. Cậu cúi đầu xuống, sải từng bước tiến tới phía cô, dùng một lực lớn nắm chặt tay cô lôi ra xe, mở cửa ra tống cô vào trong không thương tiếc.
- Tới trường._Cậu nói, mặt vẫn cúi xuống dưới.
- Nói với ai đấy?
- Không nói với cô. Cho xe đi đi._ Cậu quay mặt sang chỗ cô.
Tay giơ lên ghế tài xế, cô đáp: - Ông ta không ở trong xe.
Cậu nhìn theo hướng tay cô, khóe miệng giật giật. Hay thật, muộn giờ học, không người lái xe, quả lả đen như quạ. Một ngày đen đủi. Cô mở cửa xe bước xuống, chuyển đến chỗ cầm lái, nhấn ga cho xe chạy. Lẩm bẩm” có cho thì lần sau tôi cũng không đi cùng cậu“. Khang ngơ ngác mở tròn mắt ra nhìn. Không thể nhìn bên ngoài để đoán bên trong được.
.....- Haha... muộn thật rồi kìa. Vui quá đi mất... Chỉ tại tên điên nhà cậu.
- Câm mồm. Leo đi.
- Leo? Ý cậu là... trèo tường? Tôi...
- Không leo được? Ở lại đây đi, tôi vào.
- Ấy!...Chúng ta... trao đổi... được không?
-... Được. tôi giúp cô vào bên trong, bù lại..._Khang nhìn về phía cô
- Tôi làm một việc cậu muốn.
“Vậy cũng được, cô hãy nhớ lấy lời nói của cô ngày hôm nay!” Khang cười, cậu nhảy lên mép tường, với tay xuống chỗ cô. Cô nhón chân, nắm lấy bàn tay cậu, tìm chỗ đặt chân lấy đà. Khang nhăn mặt kéo tay cô lên, đúng là một việc chẳng dễ dàng gì, nhìn cô bên ngoài vậy nhưng sao nặng kinh.
Vào được bên trong, Ngọc thở phào nhẹ nhõm, còn Khang thở lấy thở để. Hai người cùng nhau tiến về phía dãy phòng học lớp 11. Cách đó tầm 40 bước chân, nơi hành lang khuất bóng, 3 nữ sinh 12 đang đi cùng nhau.
- Hôm nay cúp học tiết bà ấy, thật dễ chịu quá đi!_ NS 1
- Đúng thế, văn vừa buồn ngủ lại nhanh chán, trốn là khỏe nhất!_ NS 2
- Hai đứa mày đừng có đùa với lửa! Cẩn thận chết cháy đấy._ NS 3
- Nhìn kìa! Có phải thằng Khang lớp 11A1 không?_ NS 2 Lên tiếng, chỉ vào hai người.
- Ừ... Đi cùng với ai kia? Trông cũng xinh. Xinh hơn con Vi nhiều ha._ NS1,NS3 đáp. - Coi bộ Vi nhà ta không thắng nổi cô ta đâu. Thể nào con nhỏ đó cũng tán được Khang cho xem.
- Không biết con nhỏ đó thế nào ta? Để mặt mộc còn xinh chán! Vi nhà ta thì... ôi trời, cả tấn phấn vẫn chẳng bằng một góc con bé. Vậy mà lúc nào cũng cho mình là nhất! Muốn cưa cẩm đàn em! Xí vào.
Đi tới từ phía sau, nghe thấy lời nói của lũ bạn cùng lớp, Vi vỗ tay: - Ô! Vậy đó hả?... Khá khen cho ba đứa tụi mày diễn trước mặt tao quá giỏi. Hôm nay tao cũng chẳng cần nể nang ai! Muốn được học trong cái trường này nữa thì nghe lời tao, không thì... áo cũng không có mà mặc đâu!...
Khang cùng Ngọc bước vào lớp khiến mọi người bàn tán xôn xao. Người nói này, người đoán kia, ngay cả giáo viên cũng há hốc mồm ra đứng nhìn chẳng nói nên lời. Tất cả rơi vào tình trạng SỐC TOÀN TẬP.
- Hình như cậu là quái nhân. _ Hai người ngồi vào chỗ, Ngọc lấy sách, mở laptop đặt bên cạnh. “Đi đâu ai cũng nhìn”-thì thầm.
- Cô là gì?
- Là người. Đừng nói nhiều, học đi._ Câu chặn miệng của cô rất có hiệu quả, nghe xong câu đó, Khang liền quay lên trên. Nam chống tay lên bàn hai người:
- Thế này là sao? Rõ ràng cậu bảo với tớ là không biết cô ấy. Mà bây giờ lại...
- Hoàng Nam! Em chú ý bài cho tôi.
Giáo viên gõ thước lên bàn, lớn giọng quát. Cả lớp ngồi im phăng phắc, Nam bất lực quay đầu trở lại, Khang vẻ mệt mỏi gục đầu xuống bàn nhắm mắt, Ngọc cô thì chăm chú nghe giảng bài.
Buổi học cứ thế trôi qua trong sự yên ắng của cả lớp. Giờ nghỉ cũng đã đến, ai cũng ra phía ngoài. Ngọc đi xuống căn tin mua đồ ăn, cả buổi sáng chưa có miếng gì vào bụng, cô cũng biết đói.
- Nhờ cô ấy mà cậu nói nhiều hơn rồi đấy Khang. Tớ nghi ngờ lắm rồi đấy! Trước đây ngoài tớ ra, cậu đâu nói với ai lời nào!_Nam đánh vào vai cậu. - Cô ấy rất đặc biệt với cậu.
- Nói nhiều hơn? Ý cậu là mình ít nói? Cô ta rất đặc biệt? Không có đâu. Đừng đoán mò.
Đúng lúc cao trào câu chuyện, Ngọc bước đến, đẩy ổ bánh mì cùng hộp sữa tới trước mặt Khang:
- Ăn đi. Tôi nhớ sáng nay cậu chưa ăn. Cảm ơn hồi sáng.
-..... c... cảm ơn..._ Ngọc đi được mấy bước, Khang mới cạy miệng thốt ra hai chữ, không rõ cho lắm nhưng cô vẫn có thể nghe. Một khoảnh khắc nào đó, cô thấy thật ấm lòng, nở một nụ cười hiếm thấy, nhưng đáng tiếc, không ai có thể nhìn thấy nó.
- Khang. Mày vừa nói... cảm... ơn? Cô ấy? _ Nam há hốc hỏi Khang. Cậu cười nhẹ:
- Không được sao?
- Còn cười. Thấy mày mừng đến tan chảy rồi kìa. Mày không uống được sữa, hay để tao...
- Tùy mày, muốn thì uống. Tao ăn thôi là được._ Khang không biết mình đã cười một cách thật lòng hạnh phúc. Có lẽ, đây là nụ cười đầu tiên chất đầy sự vui vẻ của cậu sau gần 8 năm dài. Là nụ cười của một thiên sứ...mang trên mình vẻ chết chóc, tàn nhẫn.
~Phan Tường Vi, 18 tuổi, xinh bình thường, học giỏi, tính tình đỏng đảnh ẻo lả. Tiểu thư nhà họ Phan, có hôn ước với anh cả của Nam nhưng chẳng mấy thiết tha. Theo đuổi Khang từ rất lâu, luôn bị cậu đẩy ra xa nhưng vẫn muốn thử sức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...