Gần đây, quan hệ giữa phụ huynh của Khang đối với Ngọc đặc biệt tốt. Lúc nào Khang cũng phải nghe bố mẹ mình nhắc tới Ngọc. Nghe đến nỗi như thói quen không thể bỏ được.
7h20', Ngọc bấm chuông cửa nhà Khang. Vừa thấy cô, mẹ cậu đã tươi cười ra đón.
- Ngọc đến rồi hả! Nhanh vào nhà đi cháu! Khang nó qua nhà Nam lấy chút đồ, sắp về rồi. Chờ nó chút rồi chúng ta ăn!
- Vâng._ Ngọc vào nhà, ngồi chơi cùng bố mẹ Khang một lúc đã thấy cậu xách hai cái balô đi vào. Mặt không chút biểu lộ đặt xuống.
Ngọc nhìn cậu, khẽ nhíu mày: - Cậu sốt hả? Mặt sao lại nghiêm trọng như thế?
- Hả. Đâu có gì._ Khang giật mình, cười một cái. - Đã có đồ ăn chưa hả mẹ?
- Đầy đủ hết cả. Hôm nay mẹ tự tay làm hết!
Trên bàn ăn đầy những món hảo hạng. Gan ngỗng, bít tết, gà hầm nấm nhân sâm, cá hồi tươi ngon, bánh putding tráng miệng... Bàn ăn như một bữa tiệc thịnh soạn. Mọi người ngồi vào chỗ, cầm bộ đồ (dao, nĩa, muỗng) lên thưởng thức món ngon.
- Đồ ăn hôm nay rất ngon. Giá mà ngày nào anh cũng được em nấu cho ăn._ Bố Khang chép miệng nói.
- Thôi đi! Anh thật là...
Ngọc từ đầu bữa đến giờ cứ nhìn Khang. Trong lúc ăn không bao giờ nói chuyện, gương mặt tuy không biểu thị điều gì nhưng luôn khiến cô cảm thấy bất an. Mấy ngày vừa rồi, thấy tính tình khi ở bên bố mẹ của cậu có chút xa cách khiến Ngọc thấy thành kiến của cậu với mẹ rất nhiều. Như là không cười, ít nói, đôi khi bản thân cậu toát ra vẻ khó chịu tột độ. Ngọc cặm cụi ăn hết phần ăn của mình. Đồ ăn rất ngon, không thể chê vào đâu được.
- Bữa tối ngon lắm ạ. Cảm ơn cô đã mời cháu._ Đứng trước cửa phòng khách, Ngọc nhận lấy balô từ Khang, nở nụ cười.
- Lần sau nhớ đến chơi. Cô chú ở nhà cũng buồn._ Mẹ Khang nói.
- Vâng, cháu về ạ.
Ngọc từng bước đi về phía cổng, Khang không đành lòng, tiễn cô ra đến nơi. Ngọc nhẹ nhàng nói:
- Tôi thấy cậu gần đây không được vui.
- Không có đâu. Đừng nghĩ lung tung, nhanh về đi.
- Cậu... nghỉ ngơi sớm._ Lời nói của cô mỗi lúc một nhỏ dần. Trong bóng đêm đen tối, cô không tài nào thấy được vẻ mặt của cậu. Ngọc cụp mi mắt xuống, lẳng lặng rời đi.
Khang vào trong, thấy bố mẹ mình vẻ mặt đăm chiêu, cậu không khỏi nhíu mày. Khang đóng cửa chính, bố cậu vẫy tay, bảo cậu đi cùng lên phòng sách phía trên. Cánh cửa gỗ từ từ đóng lại, bố cậu ngồi xuống ghế:
- Công ty đang có việc. Khoảng 2 ngày nữa bố mẹ phải về. Khang này, con ngồi đi.
- Bố có chuyện gì muốn nói với con?
- Vụ việc 9 năm trước..._ Bố cậu dừng lại. - Có chuyện bố chưa nói với con.
Khang giật nảy người, mắt nhìn thẳng bố. Ông bắt đầu kể: "Năm ấy, người đáng nhẽ ra phải chết... chính là mẹ con."
Khang nhíu mày. - Con không hiểu.
- Ông nội con muốn bố rời bỏ mẹ con nhưng bố không làm thế. Cuối cùng, ông đã soạn ra hợp đồng. Nếu mẹ con chịu rời đi thì sẽ có cổ phần công ty, tiền bạc sống cả đời không lo lắng. Hôm đó, thư kí của ông con tìm đến khu chung cư đấy, nhưng... vào nhầm nhà. Cô ta vào căn hộ ngay dưới nhà ta.
- Ý bố là...
- Chuyện xảy ra ở bên trong bố không biết. Sau khi cô ta rời đi, cả tòa nhà bốc cháy. Người phụ nữ ở căn hộ đó đã chết, chính là ngôi mộ bố mẹ bảo con phải thường đến thăm.
Khang đứng hình, cậu không ngờ mọi việc lại có người đứng sau giật dây như thế.
- Bố mẹ về đây... cũng chỉ muốn nói với con chuyện này. Còn con bé con cứu lúc trước, chính là con gái của bà ấy. Con bé nó cũng cứu con một mạng nữa đấy! Khang, con sao thế?
Khang nghe đến đó, cậu run người. Sự lo lắng sợ hãi chiếm hữu đầy tâm can. Chưa bao giờ cậu có loại cảm giác thế này. Môi cậu khẽ run lên, toàn thân cứng đờ, gương mặt dần biến sắc, trắng bệch.
- Con không sao, con về phòng trước._ Khang như mất hồn, vịnh thành ghế đứng lên, từng bước nặng nề rời đi.
- Bố muốn con tìm họ, con chắc có thể làm được việc này.
Khang không thể để từng chữ ấy lọt vào tai mình. Quãng đường về phòng của cậu dài như ngàn thế kỉ trôi qua. Ngồi thụp xuống giường, đôi tay run run của cậu ôm lấy đầu. Làm sao có thể tin được mặc dù đây là sự thật? Làm sao có thể ngờ rằng ông cậu chính là người hại Ngọc mất mẹ? Làm sao ngờ rằng, cô bé ngày hôm đó... là người cậu yêu của bây giờ?...
Đôi môi của Khang không ngừng run rẩy. 1 giọt, 2 giọt, 3 giọt... nước mắt từng giọt thay phiên nhau rơi xuống như mưa. Sự thật này làm cậu quá đau lòng, đau thấu tâm can. Cậu không thể chấp nhận nó, không thể...
Nước mắt cậu cứ rơi, mọi suy nghĩ hỗn loạn thay nhau hiện ra. Nhỡ như mọi chuyện không phải như thế thì sao? Nhỡ như Ngọc biết chuyện thì phải làm thế nào? Nếu biết rồi, cô ấy có giận mình không? Có muốn đánh chết mình không? Ngọc sẽ thế nào?....
Đêm tới, nước mắt khô ráo đọng lại từng vệt trên gò má cậu. Chỉ gần 5 tiếng nữa là cậu sẽ gặp cô. Đến lúc đó phải thế nào? Khang không ngủ được, chỉ biết nằm thế suy nghĩ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...