Chiều hôm sau đẹp trời, Khang hẹn Ngọc đến một sân tập lớn, tiếp tục việc học lái. Tuy phải đi hơi xa nhưng khung cảnh quanh sân rất đẹp, lại yên tĩnh nên Ngọc rất thích.
Nhờ Ngọc chỉ dẫn từng chút một nên sau 5 buổi, cậu đã có thể lái được xe. Công nhận Khang rất giỏi, mới chỉ 5 buổi đã làm chủ được chiếc BMW của mình rồi. Để ăn mừng việc này, cậu đã mời Ngọc cùng Nam đi ăn một bữa no nê.
- Chốt lại là mấy giờ?_ Nam hét vào điện thoại.
- 6 giờ._ Khang nói.
- Được rồi. Bye mày.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở trong một phòng khách sạn, bố mẹ của Khang đang ở đấy. Mẹ của cậu lâu nay chưa bay chuyến nào xa và lâu như thế nên hơi mệt. Từ lúc về cứ nằm mãi không dậy nổi.(Bay chuyến 9h sáng nên sang đến VN đã là 10h sáng của ngày hôm sau rồi.)
- Em thấy đỡ chưa?_ Người đàn ông quan tâm hỏi vợ mình.
- Em nghỉ cả buổi chiều rồi, không sao nữa. Hay chúng ta về nhà đi.
- Được rồi, em thay đồ đi. Anh đưa em đi ăn trước rồi chúng ta về nhà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Diamon Restaurant. Một nhà hàng sang trọng bậc nhất trong nước, quy mô lớn hơn cả King cùng FiveStar. Tòa nhà 8 tầng tráng lệ xây thành hình kim cương, tỏa sáng giữa lòng thành phố nhờ hệ thống đèn chiếu xung quanh.
Chiếc BMW dừng ở chỗ đỗ xe. Khang, Ngọc và Nam đi vào trong, thu hút ánh nhìn của mọi người vào họ. Khang và Ngọc chỉ thích nơi yên tĩnh, ít người nên cả ba đã chọn một bàn trên tầng cao nhất của nhà hàng. Lên đến nơi mới thực sự choáng ngợp.
- Đứng trên này tuyệt quá đi._ Nam vui sướng kêu.
- Tới đây để ăn hay để chơi?_ Khang đón lấy cuốn menu của nhân viên đem tới. - Ngồi xuống đi, không là tôi cho cậu một mạch phi thẳng xuống dưới...
- Ngồi, ngồi là được. Hừ._ Nam tức giận. - Sao nãy giờ cậu không nói gì hả Ngọc?
- Tôi đang gọi đồ._ Ngọc lật từng trang menu, nhíu mày nói. Thực lòng thì cô đang lo lắng. Trước khi đến đây đã nghe tin không tốt của Evil rồi. Cả việc tìm kiếm thông tin của Khắc Phong đã tra ra gần hết. Vậy mà đám người ấy bảo không sao, nói cô không cần lo lắng, lúc nào xong việc cứ gọi cho bọn họ, nhất định sẽ đem thông tin đến tận nơi. - Súp cua, bào ngư nướng, gà quay._ Ngọc dừng lại, đưa sổ cho Nam. - Gọi tiếp đi, hôm nay cậu ta trả tiền. Gọi càng nhiều càng tốt.
Nam hí hửng cầm lấy menu, đảo mắt tìm món nào đắt nhất mà gọi. Được 5 món, cậu ta dừng lại, không gọi nữa. - Cần từng ấy thôi. Nhiều ăn không xuể. Haha.
Trong lúc chờ đợi, ba người họ ngồi nói chuyện với nhau. Chủ yếu là về chuyện học tập và đủ thứ khác trên đời. Đang cười nói vui vẻ, bỗng có tiếng phụ nữ từ đằng xa:
- Không ngờ ở Việt Nam giờ đã có kiểu nhà hàng thế này.
- Ừ._ Người đàn ông đi cùng nói.
Khang hơi rùng mình, giọng nói hai người này làm cậu hơi sợ một chút. Cậu sợ là bọn họ sẽ dùng mọi cách ép cậu sang Anh, sợ sẽ phải xa... tất cả mọi người ở đây. (Tất cả mọi thứ. Hihi. Là Ngọc ấy mà!)
Vì quá xa nên Ngọc và Nam không thể nhìn thấy, nheo mắt cũng chả rõ nên hai người quyết định không nhìn nữa.
Một lúc sau, từng món ăn được mang lên. Nhân viêc đặt lên bàn từng dĩa một. Đến lượt súp cua, một nhân viên đi tới, không cẩn thận nên chân mắc phải chân, ngã xuống sàn, nồi súp bay lên...
"Á". Ngọc kêu lên một tiếng, món súp nóng hổi bị đổ vào tay cô, thấm nhanh qua lớp áo khoác mỏng. Tay cô rát lên, Ngọc chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Xung quanh không nhiều người, chỉ có phục vụ bị ngã và hai người đằng xa. Thế nên sau khi nghe tiếng của Ngọc, tất cả đều quay lại nhìn. Người phụ nữ kia thấy thế nên xách túi vào nhà vệ xinh.
Bà ta mở cửa, thấy Ngọc đang nhăn mặt chịu đau, vòi nước lạnh xối qua cánh tay bị bỏng liền bước tới.
- Để cô giúp._ Bà mở túi, lấy ra một tuýp thuốc, một cuộn băng, nhẹ nhàng nói.
Ngọc nhìn sang bà. Mặc kệ bà làm gì tay mình, cô vẫn nhìn như thế. Trong mắt cô có một tia dao động. Cô chỉ muốn bước tới ôm bà một cái. Tại sao bà ta lại giống mẹ cô như thế?
Chờ bà làm xong, Ngọc lên tiếng cảm ơn. Cô hỏi tiếp: - Cô tên gì ạ? Cháu có thể gặp cô ở đâu? Nếu cô không ngại, cháu muốn làm gì đó cảm ơn cô.
- Cô là Thùy Băng, cháu muốn gặp cô không phải là không thể, chỉ vì cô không ở đây. Cô chỉ về đây đón con thôi.
- Vậy... cô ở...
- Ở Anh.
Hai người mở cửa, bắt gặp Khang đứng bên ngoài, Ngọc hỏi: - Cậu làm gì đấy?
- Đây là bạn cháu hả? Chà, đẹp trai quá!
- Này, cô ấy đang khen cậu kìa.
Khang nhìn người đi cùng Ngọc. Cậu không nói gì cả, cầm tay Ngọc kéo đi. Đến mặt con mình còn không biết, lấy tư cách gì để làm mẹ cơ chứ! Khang thầm nghĩ. Sáu năm qua, bà ta chưa từng về thăm con đến một lần. Con trai trưởng thành bà ta cũng chẳng quan tâm, lâu lâu chỉ gọi vài cuộc ngắn ngủi. Bà ta vẫn thế, còn cậu khác trước rất nhiều. Khang tức giận.
Cả bữa ăn, không khí thật nặng nề. Ngọc không hiểu tại sao Khang lại cư xử như thế, nhưng cô thấy với ai cậu ta cũng thế nên cũng không nghĩ nhiều.
Khang đưa Ngọc về nhà xong thì trời đã tối.
- Ngủ ngon._ Khang nói. Ngọc cười.
- Cậu đang chúc tôi, sao mặt cậu khó chịu thế kia? Cười lên!_ Ngọc đưa cánh tay bị băng trắng vỗ lên vai cậu.
Khang mỉm cười, cậu bắt đầu có linh cảm không lành. Đợi Ngọc xuống xe, Khang đánh xe về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...