"Người đàn ông đó có khi nào là chủ nhà không?"
Trong vòng phỏng vấn cuối cùng cho công ty mà cô ứng tuyển vào cuối năm đó, cô nhận ra rằng suy nghĩ của mình về người đàn ông bất chợt đến nhà hôm đó là đúng.
Người đàn ông đang ngồi giữa những nhà phỏng vấn với bảng tên ghi 'CEO Kwon Seung-ju', chính là cái tên được ghi trên hợp đồng thuê nhà của Eun-seo.
Đó là khuôn mặt mà không ai có thể quên một khi đã nhìn thấy. Vì vậy, Eun-seo nhận ra anh ngay lập tức nhưng anh dường như không nhận ra cô. Trong buổi phỏng vấn không có dấu hiệu nào như vậy, và sau khi cô đỗ và vào công ty cũng vậy.
Ngay cả khi chỉ là mối quan hệ giám đốc và nhân viên quèn, vốn không có việc gì gặp nhau, thì một khi đã cùng làm trong một công ty thì không có lý nào trong 2 năm không có một lần chạm mặt nhau. Cô và anh cũng mấy lần chạm mặt như thế, cũng có lần trong thang máy, anh ta chỉ đi một mình mà không có thư ký, thậm chí tận ba lần như thế.
Cuộc trò chuyện diễn ra khi chỉ có hai người giống nhau ba lần như một.
"Xin chào, Giám đốc."
"Cô làm việc vất vả rồi."
Khuôn mặt có chút đáng thương trông như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào của đêm hôm đó không còn bóng dáng đâu nữa. Kwon Seung-ju này mang một khuôn mặt lạnh lùng có đâm kim vào cũng không chảy máu, à không, khuôn mặt ấy không có một lỗ nào để kim có thể đâm vào được.
Vì thế Eun-seo nghĩ có lẽ anh ta không nhận ra cô đâu. Dù sao thì lúc đó anh ta cũng trong tình trạng say xỉn.
Đối phương đã không nhớ thì cô cũng không cần giả vờ quen biết làm gì cả. Cô không có lý do gì để nói ra rằng mình chính là người thuê nhà.
Vì vậy, ngoài việc cô đứng từ xa lén ôm ấp sự hảo cảm với anh ta, thì mối quan hệ của hai người chỉ là quan hệ một CEO và một nhân viên cấp thấp, hay chủ nhà và người thuê nhà.
"Nhưng tại sao?"
Tâm trí Eun-seo trở nên phức tạp khi cô nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông nằm như chết trên giường bệnh.
Rõ ràng lúc đó Kwon Seung-ju đã sớm nhận ra chiếc xe đang lao lên vỉa hè. Nói cách khác, anh ta có đủ thời gian để tránh nó. Tuy nhiên, thay vì bỏ chạy, anh lại đẩy Eun-seo ra và để bản thân mình bị xe tông.
May mắn thay, có vẻ người qua đường đã nhanh chóng gọi cấp cứu. Xe cấp cứu đến ngay sau đó và Kwon Seung-ju được đưa đến bệnh viện gần đó. Eun-seo cũng vô thức theo anh đến bệnh viện.
Trong cái rủi có cái may, anh ta bị đâm bay lên rồi rơi lên đống lá cây được xe môi trường vun lại bên lề đường. Nhờ vậy dù chấn thương phần mềm nghiêm trọng nhưng anh không bị gãy cái xương nào.
Trong khi Kwon Seung-ju bất tỉnh đang được nhân viên y tế điều trị, Eun-seo giải thích những gì cô chứng kiến một cách chi tiết nhất có thể cho cảnh sát. Theo cảnh sát, tên lái xe đang bị điều tra riêng tại đồn cảnh sát, hắn khai rằng chiếc xe bất ngờ tăng tốc đột ngột.
Đúng ra Eun-seo phải liên lạc với gia đình anh, nhưng đời nào cô biết cách liên lạc với họ chứ. Không còn cách nào khác, cô phải lên trang tin nhắn của công ty lục tìm và gọi cho thư ký công ty. Cô thấy hơi phiền khi phải liên hệ bằng số cá nhân của mình trong ngày nghỉ, nhưng đây là một sự việc nghiêm trọng.
- Tôi là Yoon Eun-seo của phòng Kế hoạch. Giám đốc điều hành bị tai nạn giao thông.
Không lâu sau, cô thư ký mặt cắt không còn giọt máu vội vàng chạy đến bệnh viện. Eun-seo lại giải thích tình huống xảy ra vụ tai nạn chi tiết nhất có thể.
Cô kể rằng cuối tuần có ghé qua công ty vì có chút việc, nhìn thấy Giám đốc đứng bên đường nên đến chào thì chứng kiến vụ tai nạn.
- Tôi hiểu rồi.
Tuy nhiên, đến cuối cùng cô vẫn không thể nói ra rằng anh đã đẩy cô ra và để mình bị xe đâm. Dù cô nói ra thì chưa chắc cô ta đã tin điều đó.
*
Eun-seo chỉ là tình cờ ở bên cạnh anh ấy vào thời điểm xảy ra tai nạn, nhưng cô không phải là gia đình, bạn bè hay bất cứ gì khác của Kwon Seung-ju. Thư ký đã đến nên cô cũng không có lý do gì để ở lại thêm nữa. Vì thế, sau khi đã kể lại những gì mình chứng kiến, cô liền đi thẳng về nhà.
Cô về đến nhà đã là nửa đêm nhưng không tài nào ngủ được vì những suy nghĩ đan xen. Rốt cuộc vì sao? Câu hỏi đó đã chiếm trọn đầu óc cô.
"Có phải vì anh ta thấy áy náy với mình chăng?"
Eun-seo nhanh chóng lắc đầu. Việc đó đâu phải con người thấy áy náy là có thể làm được đâu.
Dù cô có nghĩ đến đâu cũng không tìm ra điểm nào để chứng mình rằng có vẻ như Kwon Seung-ju có chút ưu ái nào đối với cô, chứ chưa nói đến mức phải mạo hiểm mạng sống của mình.
Sau nhiều suy nghĩ, cô rút ra kết luận rằng hành động đó chỉ là phản xạ trong tình huống khẩn cấp. Nếu người ở bên cạnh anh ta lúc đó không phải là Eun-seo mà là một người khác thì chắc hẳn anh ta cũng hành động vậy thôi.
"Nếu anh ta hành động theo bản năng như vậy, có lẽ vốn dĩ anh ta cũng không phải là người xấu nhỉ?"
Ngay khi cô nghĩ vậy, giọng nói lạnh lùng của Kwon Seung-ju vang lên bên tai.
"Cậu ấy hẳn đã chết rồi."
Ôi, không biết nữa, Eun-seo trùm chăn kín người.
*
Dù lý do là gì thì sự thật là cô đã mắc nợ Kwon Seung-ju. Nếu anh ta bay người ra tránh thì giờ người nằm trong bệnh viện lúc này đã là Eun-seo rồi.
Ngày hôm sau là thứ Hai. Cô không thể giả vờ không biết chuyện, mới sáng sớm cô đã mua một thùng nước trái cây, định đến thăm bệnh nhân trước khi đi làm.
"Mày có còn là con người không?"
Cô suy nghĩ mãi, mới hôm qua còn mắng xối xả người ta như thế nào, cô có là cái gì mà đến chào hỏi người ta chứ. Cô vừa nghĩ vừa đi đến bệnh viện thì nhận tin anh ta vẫn bất tỉnh.
- Sao cơ? Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại ư?
Cô thư ký gật đầu, sắc mặt tối sầm.
- Không phải họ nói anh ấy ngoài các vết bầm thì không có chỗ nào bị thương nặng sao?
- Đúng là như vây. Dựa vào sóng não bình thường, họ nói rằng anh ấy chỉ đang ngủ thôi..
Tai nạn xảy ra ban ngày hôm qua, Kwon Seung-ju vốn là một người đàn ông theo mọi người đồn đại là ngủ chỉ bốn tiếng một ngày và dành thời gian còn lại cho công việc. Nếu chỉ là một giấc ngủ bình thường thì không thể nào anh có thể ngủ lâu đến thế được.
Eun-seo có chút sợ hãi. Cứ như thế, nhỡ anh ta thành người thực vật thì!
Trong khi cô đang không biết phải làm gì thì nghe thấy giọng nói gấp gáp của một người phụ nữ từ đâu đó.
- Seung-ju nhà ta, Seung-ju của chúng ta đâu rồi?
Một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt lo lắng xuất hiện ở cuối hành lang. Đi theo còn có một số người dường như là nhân viên tháp tùng.
Thư ký của Kwon Seung-ju, người đang đi cùng Eun-seo, vội chạy tới và cúi đầu thật sâu.
- Xin chào phu nhân.
Dựa vào tình huống này, rõ ràng bà là mẹ của Kwon Seung-ju, tức là vợ của chủ tịch, nhưng người phụ nữ này trông trẻ đến mức đáng ngạc nhiên. Mái tóc dài thẳng đến tận xương quai xanh của bà ấy bóng mượt, làn da của bà dường như sáng lên từ trong ra ngoài, không có một nếp nhăn nào lọt vào mắt. Thân hình bà trông thon thả với một chiếc váy thanh lịch.
Hầu hết các bà vợ nhà tài phiệt trong phim đều trang điểm đậm, mặc lông thú và đeo phụ kiện lòe loẹt, nhưng người phụ nữ đó thậm chí còn trông giản dị và ngây thơ. Cô ấy xinh đẹp và trẻ trung đến mức khó có thể tin rằng cô ấy lại có một cậu con trai ở độ tuổi ngoài ba mươi.
"Mình là nhân viên công ty con, vậy có nên đến chào hỏi không nhỉ?"
Trong khi Eun-seo đang do dự thì vị phu nhân chạy thẳng vào phòng bệnh mà không thèm để ý đến cô.
- Seung-ju!
Người phụ nữ đẩy các bác sĩ đang vây quanh giường bệnh ra, nắm tay Kwon Seung-ju trong khi anh nằm như chết và gọi với giọng đầy nước mắt.
- Seung-ju, mẹ đây. Mở mắt ra đi con?
Giọng nói buồn đến nỗi ngay cả Eun-seo đang nhìn từ phía sau, cũng rơi nước mắt lúc nào không biết.
Ngay lúc đó, hàng mi dài của anh ta rung lên như một phép ạ.
- Seung-ju, con tỉnh rồi ư?
Người mẹ hét lên phấn khích, mí mắt của anh nặng nề nâng lên từng chút một.
Tất cả các y bác sĩ nín thở quan sát, người đàn ông khó khăn mở mắt ra, cuối cùng lẩm bẩm.
- Mẹ?
Người đàn ông đang bất tỉnh bỗng mở mắt như đáp lại tiếng gọi đầy lo lắng của người mẹ.
Mẹ anh nắm tay anh mà nước mắt lưng tròng.
- Ừ, Seung-ju. Mẹ đây, giờ thì ổn rồi.
Tuy nhiên, khi anh thực sự nhìn thấy mẹ mình, ánh mắt anh toát lên sự cảnh giác.
- Bà là ai?
Sự kinh ngạc lan khắp khuôn mặt xinh đẹp của phu nhân chủ tịch. Tuy nhiên, Kwon Seung-ju lờ đi và nhìn xung quanh.
- Mẹ tôi đâu? Sao tôi nghe thấy mẹ tôi đến rồi mà?
Người mẹ của anh gấp gáp lên tiếng hỏi.
- Seung-ju, con không nhận ra mẹ ư?
Ngay sau đó, người đàn ông đó đã hất tay mẹ ra.
- Sao bà lại là mẹ của tôi!
Mẹ anh đứng hình. Tất cả nhân viên y tế xung quanh cũng bàng hoàng.
- Mẹ tôi đâu rồi? Mẹ tôi đâu!
Người đàn ông tức giận bắt đầu giãy nảy lên. Như thể anh ta cố gắng nhảy ra khỏi giường, các y tá cố gắng đẩy cơ thể to lớn của anh ta xuống gây ra một cảnh hết sức hỗn loạn.
- Thuốc an thần, tiêm thuốc an thần đi!
Eun-seo tận dụng thời cơ đó và trốn khỏi phòng bệnh.
"Mình vừa thấy gì thế này?"
Tim cô đập thình thịch khi có cảm giác như mình đã vô tình nhìn trộm bối cảnh bên trong của một gia đình tài phiệt.
Thực ra Eun-seo cũng lờ mờ biết được mẹ hiện tại của Kwon Seung-ju là mẹ kế của anh. Nhưng cô không thể tin được là anh ta có thể hét lớn 'Sao bà lại là mẹ tôi' như thế.
"Kể cả vậy nhưng có vẻ bà ấy thật sự coi anh ta như con ruột mà."
Mãi một lúc sau nghĩ lại, cô thấy có điều gì đó kỳ lạ. Tai nạn xảy ra ngày hôm qua, nếu lo lắng đến như vậy thì sao hôm nay mới lao đến bệnh viện? Không có lý nào thư ký lại không liên lạc sớm cho họ.
"Vậy là những gì vừa xảy ra chỉ là một màn trình diễn ư?"
Tuy nhiên, khi nhớ đến khuôn mặt vị phu nhân nắm tay anh ấy và gọi tên 'Seung-ju' một cách tuyệt vọng như thế, cô không thể nghĩ như thế được.
"Thôi nào, có thể bà ấy từ nơi nào đó rất xa trở về, nước ngoài chẳng hạn."
Đi đoán già đoán non về gia đình người khác cũng không phải phép, Eun-seo quyết định dẹp bỏ suy nghĩ và lên đường đi làm.
*
Trong những trường hợp này, hỏi chuyên gia là nhanh nhất. Cùng nhau ăn trưa xong, Eun-seo lặng lẽ đưa Seon-ah vào phòng nghỉ, đưa cho cô lon cà phê rồi hỏi.
- Seon-ah này, phu nhân chủ tịch, mẹ của giám đốc công ty chúng ta ấy..
- Mẹ gì chứ.
Seon-ah vừa nghe thấy liền bĩu môi không đồng tình.
- Bà là mẹ kế thôi phải không? Mẹ ruột của anh ấy chết rồi à?
- Không phải chứ, Eun-seo, cô không biết chuyện đó sao?
Seon-ah nhìn chằm chằm vào Eun-seo với ánh mắt kinh ngạc.
- Hồi chúng ta còn nhỏ có một chuyện rất ồn ào phải không, việc vợ của một tài phiệt mất tích đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...