- Thực ra, tôi có một người em trai mất tích cách đây 15 năm.
Eun-seo lắp bắp và bắt đầu giãi bày về tình huống cô đang gặp phải.
- Lúc đó, em trai tôi, Eun-ho, mới sáu tuổi. Mẹ tôi rong ruổi tìm em trai đến kiệt sức và qua đời 5 năm sau đó. Bây giờ tôi đang tìm nó một mình.
Rõ ràng đó là một câu chuyện đau lòng, với điều kiện phải kể theo cách có thể gây được sự đồng cảm. Nhưng Eun-seo kể ra ngắn gọn đến mức nó không khác gì một câu chuyện bình thường khiến cô trở nên lo lắng.
- Nó là một đứa trẻ thông minh so với lứa tuổi. Nó cũng nhớ rõ mọi con đường trong khu phố. Vì vậy, tôi nghĩ có khả năng một ngày nào đó, nếu nhớ ra, nó sẽ quay trở về.
Nếu như là một người bình thường, có lẽ họ sẽ tỏ ra đồng cảm vì những điều như vậy, hay ít ra sẽ giả vờ như thế. Tuy nhiên, Kwon Seung-ju hỏi với vẻ mặt không thay đổi chút nào.
- Lý do gì để cô nghĩ rằng một người đã không quay về trong 15 năm sẽ trở về nếu đợi họ thêm một năm nữa?
Cô có lý do. Tuy nhiên, nếu cô nói điều đó với một người đàn ông có toàn thân toát lên là lý trí và cái đầu lạnh lùng, cô chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
Vì vậy Eun-seo chỉ có thể nói điều này.
- Tôi cũng cần thời gian để bình ổn lại tâm trí của mình. Tôi muốn coi đây là lần cuối cùng và đợi thêm một năm nữa.
Eun-seo lại cúi đầu thật sâu, đến mức ngọn tóc của cô chạm lên bàn.
- Vì vậy, xin anh hoãn lại chỉ một năm thôi, tôi xin anh.
Cô đã được sống như thế suốt 15 năm, nên cô biết rằng cô không có mặt mũi nào xin anh nữa. Nhưng nói ngược lại, vì ngôi nhà đã bị bỏ đó suốt 15 năm nên việc để nó ở đó thêm một năm nữa chẳng phải là không có gì khó khăn sao?
Anh có cười nhạo cô là đồ vô liêm sỉ cũng được.
Anh có thể làm như đang bố thí cho một người ăn xin cũng được.
Anh cảm thông, hay gì cũng được, chỉ một năm nữa thôi.
Một giọng nói như dùi băng rơi xuống đầu Eun-seo, người đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời mà không hề ngẩng đầu lên.
- Để tôi cho cô một lời khuyên.
Khi cô nhìn lên, người đàn ông đang khoanh tay nói:
- Không có gì ngu ngốc hơn việc lãng phí cuộc đời mình để chờ đợi một người sẽ không quay lại.
Luồng khí lạnh tự do thoát ra từ đôi môi hoàn hảo đó dường như khiến trái tim Eun-seo như đóng băng.
- Cô luôn nghĩ liệu họ có quay lại không? Nếu họ quay lại, cô sẽ đối xử với họ thật tốt, sẽ làm điều này cho họ, sẽ làm điều kia cho họ. Từ sáng đến tối, cô không ngừng chờ đợi, nhìn ra cổng.. nhưng người ta.. đâu có ý định quay trở về.
Những lời cuối cùng nghe có vẻ tức giận một cách khác thường không biết vì lý do gì. Nhưng trước khi kịp nghĩ ra lý do, người đàn ông đã lấy lại được bình tĩnh như thường lệ.
- Nếu cậu ấy định quay lại thì đã quay lại rồi.
* * *
- Nếu đến giờ cậu ấy vẫn chưa quay trở về thì chắc đã chết rồi.
Câu nói đó biến thành một chiếc búa khổng lồ đập thẳng vào đầu Eun-seo không thương tiếc. Tiếng bùm vang lên trong tai cô, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
- Tôi đã hiểu điều cô nói và tôi từ chối. Cô còn gì để nói không?
Không đợi câu trả lời, anh quay lại chỗ ngồi đặt tay lên phím điện thoại và nói với thư ký.
- Tôi nói chuyện xong rồi.
Như muốn nói hãy lôi Eun-seo ra ngoài ngay lập tức.
*
Eun-seo lê bước về nhà.
Đầu tháng 11 cuối thu, mặt trời không lên cao mấy. Dù tan làm sớm nhưng khi bước vào sân đã thấy bức tường kính bao quanh sảnh chính hắt ra ánh sáng hoàng hôn rực rỡ.
Căn nhà gỗ hiện đại dù đã cũ nhưng vẫn luôn đẹp theo cách riêng của nó, ngay cả khi mặt trời lặn, tuyết rơi hay mưa xuống. 5 năm khi mẹ còn sống, 10 năm một mình khi mẹ đã mất, mặc dù cô đã sống ở ngôi nhà này được 15 năm nhưng những lúc thế này cô vẫn nhìn ngắm nó một cách say mê.
Nhưng hôm nay Eun-seo không còn tâm trạng nào, cô ngồi xuống hiên nhỏ nối sảnh chính với căn phòng nhỏ và nhìn quanh sân với đôi mắt mệt mỏi. Cô thở dài khi nghĩ rằng mọi thứ cô đang nhìn ngay lúc này sẽ biến mất sau ba tháng nữa.
Ngôi nhà cũ chút chút lại hỏng hóc chỗ này chỗ kia, nhưng cô chưa từng một lần liên hệ chủ nhà để yêu cầu sửa chữa. Cô sợ rằng nếu vô cớ làm phiền họ thì sẽ bị đuổi ra ngoài mất. Kết quả, không có chỗ nào trong căn nhà là Eun-seo không chạm tay tới.
Bức tường kính bao quanh sảnh chính đã cũ đến mức không thể chắn được gió lạnh. Cô đã phải dành dụm mấy năm để đến năm ngoái mới có thể thay nó bằng kính cách nhiệt
Trong mùa mưa hè năm ngoái, một bên mái hiên bị sập đáng kể, đánh bay cả thưởng mùa hè năm đó của cô để sửa chữa.
Nơi đặt chum vại, cô đã dỡ bỏ những chiếc chum, trải sàn gỗ, đặt một chiếc bàn có mái che nắng. Đó là khi thay kính cách nhiệt, ông chủ công ty thi công cho biết có vật liệu còn sót lại từ công việc thiết kế nội thất ở nơi khác nên cô bốc đồng lấy về làm. Cô đã nghĩ sẽ thật tuyệt khi vào một hôm đẹp trời, cô ra ngồi đó với cốc cà phê. Tuy nhiên, sau khi trang trí xong, cô lại cảm thấy có phần tội lỗi nên chưa bao giờ được tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi như vậy.
Và..
Ánh mắt của Eun-seo cuối cùng dừng lại ở cây táo lớn cao ngất giữa sân.
Một ngày nọ, mẹ cô để Eun-seo ở nhà một mình và đi thẳng đến Busan để gặp một bà đồng, để rồi ngày hôm sau trở về với khuôn mặt tươi sáng.
"Eun-seo à, bà ấy nói Eun-ho của chúng ta còn sống. Chắc chắn nó sẽ trở về!"
Lúc đó Eun-seo đang là học sinh cấp hai. Cô thực sự không tin lời thầy cúng, nhưng cô rất vui khi nhìn thấy khuôn mặt mẹ, vốn luôn héo úa vì khóc lóc, lần đầu tiên sau một thời gian đã lấy lại được chút sức sống. Cô thực sự hy vọng điều đó là sự thật.
"Bà ấy nói hãy trồng một cây táo trong sân. Khi cây đó lớn và kết trái thì Eun-ho sẽ trở về."
Từ ngày đó mẹ cô mua cây giống về trồng và chăm sóc hết sức chu đáo. Bà bón cho chúng thật nhiều phân bón, dùng nhíp bắt từng con sâu. Vào mùa hè bà che bóng cho nó không bị khô, thậm chí còn mặc quần áo cho nó vào mùa đông để nó không bị chết cóng.
Cuối cùng, ngay cả khi mẹ qua đời mà không kịp nhìn cây đậu quả, bà vẫn chỉ nhờ cô chăm sóc cái cây chứ không phải Eun-ho.
"Eun-seo à.. cây táo.. con nhé?"
Nhưng trong lòng mẹ cô, hai điều đó chính là một.
"Mẹ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho chúng."
Eun-seo nắm chặt tay bà và hứa, nhưng mẹ cô đã ra đi mà không thể nhắm mắt.
Cái cây trở thành trách nhiệm của Eun-seo, người bị bỏ lại một mình. Khi chăm sóc nó với sự chân thành nhất, giống như mẹ cô đã làm, Eun-seo cũng có cảm giác như Eun-ho sẽ quay lại khi cây táo kết quả.
Tuy nhiên, cái cây lẽ ra sẽ ra quả sớm nhất là ba năm hoặc muộn nhất là năm năm, nhưng dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng không ra quả. Thân cây rậm rạp, lá tươi tốt nhưng chưa từng có hoa nở chứ đừng nói đến quả.
Cô chứ chờ rồi lại chờ, không thể chờ đợi thêm, ba năm trước cô đã tìm một chuyên gia cây trồng về thị sát. Ánh mắt của ông đang kiểm tra kỹ lưỡng góc ánh sáng mặt trời và tình trạng của đất, cuối cùng dừng lại ở các túi phân bón đặt ở lối vào sân.
"Cô bón quá nhiều phân."
Kết quả thật đáng thất vọng.
"Nếu đất quá màu mỡ, cây sẽ chỉ lớn và ra nhiều lá chứ không ra hoa. Nếu hoa không nở thì không thể đậu quả."
"À.."
Eun-seo không thể kìm được thở dài. Hóa ra vấn đề ở chỗ cô cứ tưởng do thiếu chất dinh dưỡng cây mới không chịu ra quả nên cứ mải mê bón phân.
"Cô cho nó nhịn đói vài năm và chời đợi thôi,"
Cái cây bị bỏ đói suốt hai năm cuối cùng đã nở hoa lần đầu tiên vào mùa xuân năm nay. Cô mê mẩn hương hoa táo lan khắp sân cũng chỉ được một thời gian vì chỉ có hoa nở mà không có quả nên cô tìm đến lời khuyên của vị chuyên gia.
Lần này, vấn đề lại là ong.
"Đây là chuyện thường xảy ra ở khu vực đô thị. Vì không có ong thụ phấn nên cây không kết trái."
Ngoại trừ ngôi nhà này, tất cả các tòa nhà xung quanh đều cao tầng nên không có gì đáng ngạc nhiên. Vì vậy, cô đã học cách thụ phấn nhân tạo bằng cọ và chỉ chờ năm sau tới.
Nhưng trước cả khi mùa xuân đến..
Eun-seo lặng lẽ vuốt ve thân cây táo sần sùi, nơi từng chiếc lá đang rụng dần.
"Con xin lỗi mẹ."
Eun-seo năm nay 27 tuổi. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ có quan hệ yêu đương, chưa từng mặc quần áo đẹp cũng chưa từng đi đâu chơi cả.
Trong khi những đứa trẻ khác cùng tuổi nắm tay cha mẹ đến các công viên trò chơi thì Eun-seo lại theo mẹ rong ruổi đến các trung tâm cầu nguyện và trại trẻ mồ côi trên khắp đất nước. Sau khi mẹ qua đời, cô lại tiếp tục tự mình đi tìm em trai. Trong khi những người khác đang hẹn hò, Eun-seo làm bất cứ công việc bán thời gian nào có thể và dùng tiền kiếm được để làm tờ rơi và băng rôn.
Mọi nỗ lực trong nhiều năm đó đã bị Kwon Seung-ju chà đạp không thương tiếc, với vẻ mặt thờ ơ, như thể đang giẫm chết một con kiến.
"Nếu cậu ấy muốn quay về thì đã quay trở về rồi."
Khi nhớ đến giọng điệu lạnh lùng của anh ta, mắt cô chợt rưng rưng.
Chỉ còn một mình khiến cô có thể thành thật hơn. Sẽ là lời nói dối nếu nói rằng cô không xao xuyến khi theo dõi Kwon Seung-ju từ xa.
Không phải chỉ vì vẻ ngoài của anh ta. Khi cô gặp anh ta lần đầu tiên vào một tối cách đây hai năm, anh ta có vẻ cùng một kiểu người giống cô. Anh dường như cũng cô đơn như cô, và cũng đau đớn như cô.
Cho dù là tự mình tưởng tượng, nhưng sự thật là ngày hôm đó anh ta có gì đó như vụn vỡ. Khi nghĩ về việc cô đã nhìn thấy mặt yếu đuối của người đàn ông sắc sảo đó như thế nào, bất giác cô cảm thấy mình có gì đó đặc biệt.
Lý do nó không phát triển thành một mối quan hệ lãng mạn thực sự là vì cô biết rất rõ rằng cô không là gì cả, thậm chí không dám yêu đơn phương. Dù có muốn vụng trộm đem lòng yêu mến một ai đó thì đối tượng cũng phải ít nhiều trong tầm với.
Vì vậy, Kwon Seung-ju thậm chí không thể là tình yêu đơn phương của Yoon Eun-seo.
Một người đẹp trai, hoàn hảo nhưng sống ở một thế giới rất khác với cô, không thể với tới.
Một người mà suốt đời này cô không có duyên cùng, điều đó khiến lồng ngực cô thi thoảng đau nhói.
Một người cô đã từng như thế thực ra lại là một con người tàn nhẫn.
"Cậu ấy chắc đã chết rồi."
Giọng điệu quả quyết đó không chịu ra khỏi tai cô.
Thậm chí bây giờ, Eun-seo vẫn đến trung tâm thành phố vào mỗi cuối tuần và phát tờ rơi tìm kiếm người mất tích. Có người tỏ ra khó chịu và tránh né ra mặt, trong khi những người khác lại vứt nó đi ngay khi nhận, nhưng cũng có nhiều người nói rằng nhất định sẽ tìm thấy và động viên cô hãy mạnh mẽ lên lên.
Nhưng đây thực sự là lần đầu tiên có người nói thẳng vào mặt cô như thế rằng em trai cô hẳn đã chết với giọng điệu tin chắc như vậy.
Nếu có thể quay lại quá khứ, Eun-seo muốn lấy hết sức bình sinh ra đánh người.
Người mà mỗi khi nhìn thấy bóng dáng của Kwon Seung-ju ở đằng xa lại vội vàng rẽ sang đường khác.
Người mà mỗi khi cùng vào thang máy chỉ biết cúi đầu chào rồi gấp gáp không biết phải làm sao mà vội vã xuống ở tầng tiếp theo.
Người mà bất giác đỏ mặt mỗi khi có ai khác nhắc đến tên anh ta.
- Thật ngốc.
Dựa vào cây táo giờ đã cao hơn cô rất nhiều, Eun-seo bật khóc.
*
- Tôi nói chuyện xong rồi.
Eun-seo rời khỏi văn phòng, còn Seung-ju thì ngồi thẫn thờ một lúc.
* * *
Một vẻ u tối cay đắng đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt anh ta, vốn đã đờ đẫn cho đến tận bây giờ.
Một lúc sau, Seung-ju cười một mình, tháo cà vạt khỏi cổ và ném vào thùng rác. Bởi vậy người ta nói đừng nên làm những việc khác với bản thân thường ngày.
- Giám đốc? Chiếc cà vạt mới mà, sao anh.. Cô thư ký tình cờ bước vào nhìn thấy cảnh tượng đó rất ngạc nhiên, hỏi.
Seung-ju trả lời mà không hề quay đầu lại.
- Mang vứt nó đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...