Bên ngoài đồn cảnh sát.
Cố Tam lái xe, người đàn ông ngồi trên xe mặt mày xuất chúng, đường nét thâm sâu.
Cửa sổ xe mở ra, một tay anh chống ra ngoài cửa sổ, chuỗi vòng trên cổ tay cực kỳ bắt mắt, trầm mặc như chú sư tử đang nghỉ ngơi.
Vương Hạo Hiên thấy cô đi ra, mở miệng âm thanh khàn khàn:
Ra rồi?"
"Ừm."
Kiều Ân kéo cửa xe, đặt túi xách rồi bước lên xe nói:
Đụng phải Thái cục trưởng, nói mấy câu nên hơi mất thời gian một chút.
"Ồ."
Vương Hạo Hiên một chút cũng không kinh ngạc, thấy cô lên xe, liền ấn cửa sổ xe lên, phân phó Cố Tam:
"Về biệt thự của Trạch Dương.
”
"Vâng, Vương tổng."
Chiếc xe từ từ khởi động.
Dọc theo đường đi, Cố Tam nhìn qua gương chiếu hậu len lén quan sát tình hình phía sau, càng nhìn gương mặt trắng tinh xảo của Kiều Ân cậu càng kinh hãi.
Ôi lần đầu tiên có người đưa ông chủ đến ăn quán ven đường, lại còn đánh nhau ở trên phố!
Đây là chuyện gì, quay lại thời thiếu niên sao!
Vương tổng sống ẩn danh lâu như vậy, bỗng nhiên muốn trở lại thời 18 tuổi?
......
Kiều Ân dọc theo đường đi tuy rằng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng cô biết Cố Tam đang nhìn trộm mình qua gương chiếu hậu.
Cuối cùng, chiếc xe đến biệt thự.
Vương Hạo Hiên xuống xe trước, mở cửa xe.
Kiều Ân cầm túi sách của mình nhảy xuống xe.
"Chờ một chút."
Anh đột nhiên tới gần, thân ảnh cao lớn bao phủ xuống, ở trước mặt Kiều Ân như một bóng ma.
Kiều Ân bỗng nhiên bị áp sát một góc, hô hấp căng thẳng, theo bản năng ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng, mi tâm nhíu lại.
Vương Hạo Hiên kiểm tra trên người cô, xem cô có vết thương nào hay không, một tay đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng.
"Không bị thương là tốt rồi! Ngày mai còn phải đi học, đi ngủ sớm đi.
......
Khoảng cách gần như vậy, khi anh nói chuyện hơi thở đều giống như phả lên cổ cô.
Giọng nói thấp thuần khiết, trái tim Kiều Ân không hiểu sao lại bị lệch một nhịp, cô theo bản năng lui về phía sau, thân thể cứng ngắc, cực độ mất tự nhiên:
"Ừm, ừm, được.
Vương Hạo Hiên nhìn thấy cô giống như một con nhím nhỏ đang dựng thẳng gai lên.
Anh khẽ cười, nghiêng người ra nhường cho cô một con đường.
Kiều Ân lập tức cầm túi xách của mình, chạy trốn:
"Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi lên trước!
Nói xong, cô vội vàng bỏ chạy.
Cố Tam nhìn thấy toàn bộ quá trình Vương tổng trêu chọc con gái nhà người ta, thiếu chút nữa không có mắt nhìn đường nữa.
Đôi mắt của độc thân của cậu ta sẽ bị mù mất!
Trách không được, trước kia Trạch Dương thiếu gia có nói nói chỉ là Vương tổng không thích.
Còn nếu muốn, ở thành phố này không có người con gái nào anh muốn mà không được.
Ánh mắt cưng nựng quan tâm vừa rồi của Vương tổng, quả là hiếm thấy.
Chỉ là em gái của Trạch Dương tuổi này...!Có phải hơi nhỏ không?
Vương tổng tuy rằng tuổi không lớn, nhưng Lâm tiểu thư vẫn còn đang học trung học.
Hơn nữa so với thiên kim mà Lâm gia nuôi từ nhỏ, Lâm đại tiểu thư rõ ràng ưu tú hơn, cũng thích hợp hơn với Vương gia...
Biểu cảm trên mặt Cố Tam cực độ phức tạp nhìn chằm chằm Vương Hạo Hiên, biểu cảm như xoáy sâu vào Vương Hạo Hiên.
Nhưng có vẻ tâm trạng anh đang rất tốt, dưới mí mắt nhếch rõ ràng nhìn ra ý cười.
Cậu lau mắt một cái, không giám thốt lên lời.
Thừa dịp Kiều Ân đang đi vào, vội vàng nói với anh:
"Vương tổng, Vương lão gia nghe chuyện cậu vào đồn cảnh sát, bảo anh khi quay về gọi điện lại cho ông ấy."
Vương Hạo Hiên gạt chuỗi phật châu trên cổ tay,m, nâng chân dài đi vào bên trong:
"Biết rồi.
Bác sĩ tôi bảo cậu điều tra chưa ra sao?
Cố Tam theo sát phía sau anh, thật cẩn thận trả lời:
"Tra được một chút mặt mày, tôi muốn điều tra thêm, nhưng tư liệu trên mạng đã bị người ta bôi đen.
Đằng sau họ còn có thế lực khác? Vương Hạo Hiên không ngờ tới một bác sĩ ở địa phương thôi, mà thế lực sau lưng lớn lại như vậy, anh cũng không tra ra được!
"Có biết là bôi ai đen không?"
Cố Tam chính là một cao thủ máy tính, còn bị người ta qua mặt, mất mặt không chịu được, vẻ mặt áy náy:
"Tạm thời không tra ra được! Vương Tổng, thực xin lỗi, đều do tôi học hành không giỏi, không tìm được người.
Vương Hạo Hiên híp mắt, môi mỏng mím chặt, xoa huyệt thái dương tựa hồ có chút phiền muộn:
"Một bác sĩ mà thôi, cậu tiếp tục điều tra.
Mặt khác lưu ý một chút xem quanh thành còn có danh y khác hay không! Chỉ cần có thể khám bệnh cho Vương Thần, đều tìm tới đây.!
Vâng."
Cố Tam gật đầu, một bên đi theo hắn hỏi:
"Vương tổng, thiếu gia tỉnh rồi, anh có muốn đi xem cậu ấy thế nào không? Cậu ấy làm ầm ĩ đòi xuất viện.
Đây chính là một tiểu ma đầu, bảo bối của Vương gia.
Ở thành phố nàu cậu ta có thêt làm nghiêng trời lệch đất, không ai giám đụng tới.
Cậu nhóc lại muốn xuất viện, không có Vương Hạo Hiên thật đúng là áp chế không được!
Vương Hạo Hiên liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, bên ngoài trời đã tối.
Trạch Dương lại không có ở đây, anh không có thể để Kiều Ân một mình ở nhà.
Bước nhanh vào, nói với Cố Tam:
"Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai nói sau.
......
Trên lầu.
Kiều Ân thay một bộ quần áo rộng thùng thình mát mẻ, tắm rửa, buộc tóc lại, ngồi trước bàn làm việc còn chưa mở máy tính.
Chỉ cần nhìn thấy số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn văn bản trên điện thoại di động.
Cô cầm điện thoại lên.
【Em thế nào rồi, được về chưa?】
Còn có tin của Viên Vĩnh Cầm.
【Sao rồi?Cảnh sát đã thả người chưa?】
Kiều Ân chân dài đặt lên bàn, trả lời tin nhắn của Vũ Phong và Viên Vĩnh Cầm, nói cho bọn họ biết mình không sao.
Sau đó gọi điện thoại cho thím Trần.
Điện thoại đi vài giây liền được bắt máy.
"Ân Ân! Tốt quá, cuối cùng cháu cũng gọi điện lại cho thím! Cháu không sao chứ?"
Âm thanh ở đầu dây bên kia ồn ào, vừa nghe đã biết là còn ở trong bệnh viện.
Kiều Ân buông chân xuống, mở máy tính xách tay, vừa trả lời:
"Cháu không sao, vừa về nhà! Trần Viễn vết thương thế của hắn thế nào? Nó có nặng không? Nặng thì nhớ nói cho cháu biết, cháu có người quen ở bệnh viện, sẽ nhờ qua xem giúp."
Nó tay chỉ bị trật khớp, những chỗ khác đều là ngoài da, không có gì đáng ngại.
Cháu đừng để ý đến nó, để nó chịu đau một chút mới nhớ lâu được! Suốt ngày cũng bọn người kia quậy phá, thật không ra làm sao."
Kiều Ân nghe được Trần Viễn cánh tay chỉ bị trật khớp nên không nói thêm nữa, dặn dò thím Trần:
Sau này con sẽ tìm cơ hội nói chuyện với hắn.
Thím Trần, thím còn phải chăm cho chú, nhớ chú ý nghỉ ngơi! Đừng làm bản thân mệt mỏi, thím mệt mỏi suy sụp, chú ấy phải làm sao?
"Thứ lúc trước cháu nói, hôm nào cháu sẽ mang đến cho thím."
Nhục linh chi là một loại thuốc đông y quý hiếm, ngoài việc có thể ức chế các tế bào ung thư, còn có một công hiệu kỳ diệu là có thể tăng cường khả năng miễn dịch của cơ thể.
Bây giờ con người bị bệnh rất nhiều có liên quan đến miễn dịch, khả năng miễn dịch thấp sẽ khó chữa khỏi.
"Được, đều nghe lời cháu."
Thím Trần đối với lời nói của cô nói gì nghe nấy, chỉ cần cô nói đều cẩn thận ghi nhớ, mắt thấy cô sắp cúp điện thoại, kỳ vọng:
"Ân Ân, hôm nay bố cháu tới không?
Trương Vi Dân sao? Có đến.
"
Ánh mắt Kiều Ân đã dừng lại trên máy tính, một chút hứng thú với đề tài về ông ta cũng không có..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...