17.
Hôn nhau và tiếp xúc với khoảng cách gần đều kết thúc đột ngột.
Ánh nắng xuyên qua chiếu nghỉ* rộng lớn, nhưng tôi không ngăn được cơ thể run rẩy.
* Chiếu nghỉ: Bậc thang được bố trí nằm giữa chiều dài của cầu thang, giúp phân chia và là khu vực để người đi lên xuống có thể nghỉ ngơi khi leo cầu thang.
Tựa hồ cảm thấy đây là một cơn ác mộng.
Tống Kỳ, Tống Cẩn rất bình tĩnh.
Mắt nhìn thấy cha Tống mẹ Tống ở cửa, Tống Kỳ cầm lấy chiếc chăn dưới thân bao lấy tôi, bế tôi lên lầu.
“Nhiễm Nhiễm, đừng suy nghĩ nhiều. Em nghỉ ngơi đi, đợi anh quay lại.”
Sau khi thân mật hôn xuống mặt tôi, Tống Kỳ mở cửa đi xuống lầu.
Bành!
Dưới lầu truyền đến tiếng vang.
Nhưng tôi không dám nghĩ tới nữa, đầu óc mơ hồ.
Nước mắt dọc theo khóe mắt trượt xuống, làm ướt cả gối.
Có chút cay đắng, lại cảm thấy chính mình thật ngu ngốc.
Đã làm.
Rất hưởng thụ.
Nhưng tôi lại lo lắng bị phát hiện, lại càng sợ bị người ta bàn tán.
Trong giấc mơ.
Đã lâu rồi tôi không gặp cha mẹ.
Bộ dáng vẫn quen thuộc như vậy, nhưng trong mắt hai người lại có chút phức tạp cùng thất vọng khiến tôi không thể hiểu được.
Kháng cự lại ánh sáng.
Khuôn mặt của cha mẹ biến thành cha Tống mẹ Tống.
Trong mắt có sự tức giận, nhưng bờ môi im lặng lại càng là một loại tuyên án tận thế!
Tôi là kẻ có tội.
...
Ngủ một giấc mới tỉnh.
Tôi vẫn còn run rẩy ôm chặt chăn, thân thể rất nhớp nháp, thời khắc này nói cho tôi biết đây không phải là mơ.
Tống Kỳ, Tống Cẩn vẫn đang ở dưới lầu.
Tôi, có phải tôi có thể rời đi không?
Đông, Đông, Đông ——
“Nhiễm Nhiễm, có tiện không? Ta muốn nói chuyện với con.”
Giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, nhưng giọng nói khàn khàn và dịu dàng của mẹ Tống không có chỗ nào lộ ra cảm xúc của bà.
Hỏng bét.
Phiền toái.
Thay bộ đồ ngủ vào, tôi đi chân trần ra cửa.
Két~
“Dì, mời... mời vào.”
Tình huống của mẹ Tống nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.
Đầu tóc rối bời, mắt đỏ, sắc mặt trắng bệch, luôn có một vẻ mệt mỏi bất lực.
Tôi ngồi trên ghế sofa, cùng dì mặt đối mặt.
“Dì ơi, con xin lỗi. Con thực sự xin lỗi, huhuhu…”
“Nhiễm Nhiễm, việc này quả thật làm ta rất bất ngờ. Ta không bao giờ nghĩ rằng các con sẽ...”
Nước mắt không ngừng chảy xuống, người dì trước mắt trở nên có chút mơ hồ.
“Nhiễm Nhiễm, ta không muốn vì chuyện này mà đánh giá ba đứa. Con biết đấy, ta luôn coi con như con gái.”
“Huhuhu, dì, con xin lỗi...”
“Nhưng ta thực sự không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào. Ta rất xấu hổ vì những gì mà Tống Kỳ và Tống Cẩn đã làm. Ta không xứng với chức làm mẹ này, cũng không xứng với chức làm dì…”
“Không phải, dì.”
Ở phía đối diện, mẹ Tống trong mắt hiện lên sự phức tạp khó hiểu.
“Nhiễm Nhiễm, con xuất ngoại đi.”
18.
Đây có lẽ là kết cục tốt nhất.
Ba người, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Thấy mẹ Tống đối xử với tôi như mẹ đẻ của tôi, tôi đồng ý.
Tôi theo dì đi xuống lầu, cha Tống đang đứng hút thuốc trước cửa sổ.
Trước đây, chỉ khi tâm phiền ý loạn*, cha Tống mới hút một chút.
* Tâm phiền ý loạn: Phiền muộn, lo âu, không an lòng. (Nguồn: Đại Từ điển Tiếng Việt)
Nhưng, chiếc gạt tàn trên bệ cửa sổ đã sớm chất đầy tàn thuốc.
Nhất thời.
Cảm giác xấu hổ lại một lần nữa quét qua.
“Thụy Lâm, lại đây nói chuyện đi.”
Cha Tống ngồi cùng với mẹ Tống.
Tôi ngồi phía đối diện.
Về phần Tống Kỳ và Tống Cẩn, hai người họ sớm đã không thấy tăm hơi.
Phòng khách nhất thời yên tĩnh im ắng.
Bịch.
Bịch.
Thái độ tương đối ôn hòa của mẹ Tống và cha Tống càng làm tôi cảm thấy tội lỗi hơn.
Lúc đầu.
Cha mẹ tôi đều qua đời, chính cha Tống là người lo liệu hậu sự, đích thân đưa tôi về nhà họ Tống.
Thậm chí.
Còn tự mình giúp tôi giải quyết các vấn đề liên quan đến việc học.
Nhưng hiện tại tôi đã khiến ông ấy phải hổ thẹn.
Nước mắt lại lặng lẽ rơi, tôi ngước nhìn cha Tống.
“Chú, cháu xin lỗi. Cháu đã làm sai...”
“Thanh Nhiễm, chuyện này... cũng không thể chỉ trách con được. Tống Kỳ Tống Cẩn, ta thay mặt bọn hắn xin lỗi con.”
“Không, chú.”
“Thanh Nhiễm, con nghe ta nói. Ta cũng không xứng làm cha, ta đã không giáo dục Tống Kỳ Tống Cẩn cho tốt. Ta xin lỗi.”
Hai mắt đẫm lệ, giọng cũng khàn khàn, tôi nghẹn ngào lắc đầu với cha Tống.
“Thanh Nhiễm, để không lặp lại sai lầm tương tự, ta đã bàn bạc với dì của con, xuất ngoại là điều tốt cho tất cả mọi người.”
“Về phần Tống Kỳ Tống Cẩn, ta đã đưa bọn hắn về quê để trừng phạt rồi.”
“Dạ.”
Để cuộc sống bình yên trở lại, xuất ngoại là con đường duy nhất của tôi.
Cha Tống làm việc rất nhanh chóng, hôm sau đã đưa cho tôi vé máy bay.
“Thanh Nhiễm, đây là thẻ cho con. Chú không thể vì con làm quá nhiều, hy vọng con ở nơi tha hương có thể khỏe mạnh.”
“Chú, chú và dì đã đối xử với con rất tốt rồi. Ân tình này, con sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Sau khi ăn bữa tối cuối cùng mà dì nấu cho tôi.
Tôi biết.
Tôi sắp rời đi.
Lúc trước, tôi xách một chiếc vali đến nhà họ Tống.
Bây giờ, tôi cũng chỉ mang theo một chiếc vali.
Quà sinh nhật mà Tống Kỳ và Tống Cẩn đã tặng, chiếc váy mà dì đã mua cho tôi, tôi đều không mang đi.
Những thứ này không thuộc về tôi.
Mọi chuyện hãy kết thúc ở đây đi.
19.
Có lẽ chú dì không muốn để cảnh chia tay quá mức khổ sở.
Hai người sau khi ăn cơm tối xong liền rời đi.
Két~
Đóng cửa.
Biệt thự lớn như vậy mà không có ai.
Cũng tốt.
Đây không phải là điều tôi luôn mong muốn sao?
Đi ngang qua bức ảnh treo tường, tôi liếc nhìn bức ảnh tôi chụp cùng Tống Kỳ và Tống Cẩn, dứt khoát đẩy vali ra phía cửa.
Tôi ngồi trên một chiếc ghế đẩu thấp, cúi đầu thay giày.
Đột nhiên.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Tưởng là cha Tống và mẹ Tống, tôi ngẩng đầu đang chuẩn bị nói chuyện.
Nhưng.
Tống Kỳ và Tống Cẩn đã không thấy suốt một tuần, đã trở về.
Khóe miệng có một vết thương, trên mặt có vết bầm tím.
“Anh... các anh, sao lại trở về?”
Tống Kỳ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó, anh ấy liếc nhìn chiếc vali bên cạnh tôi, ánh mắt trở nên tối sầm, hung ác.
“Ai cho phép em tự ý rời đi?”
Nhìn thấy ánh mắt càng thêm nham hiểm của hai người, tôi run rẩy, cúi đầu im lặng.
“Nói chuyện!”
Tiếng rống đột ngột của Tống Cẩn lại một lần nữa đánh tan hàng phòng ngự của tôi.
“Tống Kỳ, Tống Cẩn, hãy để tôi đi. Rời đi, đối với tất cả mọi người đều tốt.”
“Là cha mẹ tôi sắp xếp phải không?”
“Không phải, là tôi vẫn luôn muốn rời đi. Các người đều biết mà.”
“Nhiễm Nhiễm, thỏa thuận ba năm còn chưa tới, em quên rồi sao!”
Điểm mấu chốt cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, tôi đứng dậy đối mặt với anh em họ, gào thét.
“Ước hẹn ba năm! Đây không phải là ý định của tôi. Cầu xin các người, hãy buông tha cho tôi. Tôi không muốn trở thành người phụ nữ vô liêm sỉ, lăng nhăng trong miệng người khác.”
Tôi dựa vào tường, Tống Kỳ và Tống Cẩn trước mắt bắt đầu trở nên mờ ảo.
Tôi không biết bọn họ có tức giận hơn không.
Nhưng tôi biết, bọn họ vẫn còn chút tình cảm dành cho tôi.
“Muốn trốn thoát đến vậy sao?”
“Ừ. Lập tức đi, tôi không muốn ở đây nữa, huhuhu...”
Tôi lấy tay che mắt nhưng nước mắt không kìm được mà cứ chảy dài qua kẽ tay.
Đột nhiên.
Tôi bị Tống Kỳ ôm vào lòng đặt lên đùi, mà Tống Cẩn quỳ xuống, sờ mặt tôi với ánh mắt nhu tình.
“Nhiễm Nhiễm, anh có thể để em ra ngoài thư giãn.”
“...”
“Nhưng... đời này, chúng ta cứ sống như thế này nhé.”
“Không được, huhuhu... Chúng ta không được phép. Loại tình yêu này không được chúc phúc.”
“Ngoan, Nhiễm Nhiễm. Đợi em xuất ngoại, chúng ta hãy tìm một nơi không ai biết, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.”
Tôi lại bị sốc trước lời nói của Tống Cẩn.
Tôi cụp mắt nhìn về phía điện thoại, đã 7 giờ 10.
Còn bốn tiếng nữa.
“Ừm.”
Tống Cẩn ngạc nhiên, có chút ngoài ý muốn, hai tay nâng đầu tôi, bắt đầu liếm láp.
Tống Kỳ ở sau lưng, vùi đầu, hôn dọc theo eo hướng xuống.
...
Thở hổn hển, tôi lại liếc nhìn điện thoại.
Còn một tiếng nữa.
“Em muốn đến sân bay.”
Tôi cự tuyệt để Tống Kỳ và Tống Cẩn tiễn, nói rằng tôi không muốn phải nhìn thấy cảnh chia ly.
Hai anh em họ đồng ý.
Sau khi lên taxi, tôi liếc nhìn lại ngôi nhà sáng đèn rực rỡ của nhà họ Song, Tống Kỳ và Tống Cẩn đang đứng trước cửa.
Tôi không khỏi thì thầm: “Không bao giờ gặp lại nữa!”
Xé tấm vé máy bay mà mẹ Tống đưa.
Phá thẻ ngân hàng do cha Tống đưa.
Bẻ gãy SIM điện thoại mà Tống Kỳ đã chuẩn bị.
Tôi cầm hộ chiếu mới đã sớm chuẩn bị từ lâu.
Đường Nhiễm.
Tên mới của tôi.
Tôi đáp chuyến bay tới Hải Thành.
Ở đây, tôi chọn làm một tác giả văn học mạng.
...
Năm năm trôi qua.
Tôi đã không liên lạc qua điện thoại với cha Tống và mẹ Tống.
Ngoài ra, tôi còn bắt gặp Tống Kỳ trên tờ báo giải trí và Tống Cẩn trên tờ báo tài chính và kinh tế.
Thời gian này không có hai anh em họ.
Cuộc sống của tôi bắt đầu bình lặng lại.
Đi ra ngoài để thu thập ảnh chụp phong cảnh.
Một đứa trẻ đi ngang qua với chiếc diều đang bay trên tay.
Hình ảnh này, mười phần chữa lành.
Tôi nhấc máy ảnh lên.
Đang chuẩn bị điều chỉnh tiêu điểm đặc tả.
Đột nhiên.
Đường ngắm bị chặn.
Di chuyển máy ảnh ra xa, tôi lại nhìn thấy hai người quen.
Từ một cửa hàng nhỏ gần đó truyền đến tiếng hát.
“Trèo đèo lội suối chỉ để có thể ôm mộng tưởng cùng anh, khoác lên mình trang phục cưới màu đỏ…” (*)
HẾT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...