Tình Yêu Chiếm Hữu Bệnh Hoạn

11.

Chẳng bao lâu nữa, Tống Kỳ sẽ bị truyền thông theo dõi.

Vì vậy, tôi không thích hợp ở lại đoàn làm phim nữa.

Nhưng khi quay trở lại nhà họ Tống, tôi mới phát hiện ra Tống Cẩn cũng đã đi công tác về.

Cót két~

“Chúc may mắn mang lại may mắn cho em, may mắn mang lại niềm vui và tình yêu...”

Nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Tống Cẩn, tim tôi liền lỡ nhịp.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Tống Cẩn, không phải hắn đã nói với tôi là đi công tác nửa tháng sao?

Không sai, trước khi liên hệ truyền thông dò xét Tống Kỳ, tôi đã vụng trộm nói lời khách sáo với Tống Cẩn.

Nhưng không ngờ Tống Cẩn lại lừa dối tôi.

“Anh trai, anh... tại sao anh lại trở về?”

“Nhiễm Nhiễm, lời này của em thật khiến cho người khác thấy tổn thương. Đã lâu lắm rồi anh trai mới gặp em. Chẳng lẽ em... em không muốn anh trai sao?”

Excuse me?

Anh không có ý kiến gì à?


Trong lòng tôi than phiền ngàn lần, nhưng thực tế, để có cuộc sống tốt đẹp hơn, tôi đành chịu đựng.

Tôi bước tới ôm Tống Cẩn, nép vào vòng tay hắn, cố ý dùng đầu ngón tay sờ lên yết hầu của hắn.

Quả nhiên.

Cơ thể Tống Cẩn rất nhanh đã có phản ứng.

Chúng tôi không còn “nhi nữ tình trường”* nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

* Nhi nữ tình trường anh hùng khí đoản: Mối tình dài của người con gái làm ngắn cái khí phách của kẻ anh hùng.

Tốc chiến tốc thắng.

Hí~

Thật mệt mỏi.

Tống Cẩn thực sự là đại ma đầu chuyên ăn thịt người.

Nhưng cũng vì sự cống hiến mà Tống Cẩn đã cho tôi thời gian một tuần để đi du lịch.

Tôi từ chối đi cùng Tống Cẩn.

Tôi không dám biểu hiện quá phấn khích khi nhận lấy sổ hộ khẩu mà Tống Cẩn đưa.

Không thể để Tống Cẩn nghi ngờ tôi được.

...

Từ sau khi cha mẹ tôi bị tai nạn, sổ hộ khẩu của gia đình tôi vẫn được nhà họ Tống lưu giữ.

Ban đầu.

Tôi cũng định hạ thuốc ngủ với Tống Cẩn, nhưng không ngờ sổ hộ khẩu lại tự mình đưa tới cửa.

Cũng tốt.

Hãy để sổ hộ khẩu phát huy tác dụng một lần.

Thừa dịp Tống Cẩn đi công tác thi sát ở thành phố bên cạnh, tôi ở nhà nhanh chóng thu dọn vài bộ quần áo, sau đó rút thẻ SIM ra đặt trên tủ đầu giường.

Để tránh bị theo dõi, tôi nhờ tài xế trực tiếp đi mua một chiếc bánh trứng nổi tiếng.

OK.

Mang theo vali, tôi nhìn ngắm căn biệt thự sân vườn này.

Tạm biệt.


Tạm biệt và không hẹn gặp lại, hai ác ma.

12.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tống, tôi trở về quê hương.

Dù cho cha mẹ tôi đã không còn ở đây.

Nhưng hàng xóm đều là những trưởng bối đã nhìn tôi từ nhỏ đến lớn.

Tôi cá là Tống Kỳ và Tống Cẩn không dám đưa tôi đi.

Quả nhiên.

Một tuần.

Không có đến.

Nửa tháng.

Không có đến.

Một tháng.

Không có đến.

Càng ngày càng có nhiều hy vọng, tôi thấy hạnh phúc với cuộc sống này từ tận đáy lòng.

Bất quá.

Kỳ nghỉ hè chỉ còn một tháng nữa, không có sự “chăm sóc” của cha mẹ, tôi phải tự trang trải học phí và sinh hoạt phí.

Kinh tế quê tôi không bằng thành phố H, nhưng lương làm thêm cũng không thua thành phố H.

Nhờ cha mẹ cho tôi một gương mặt đẹp nên tôi mới nhận được công việc phát tờ rơi.


Những người qua đường cũng vui vẻ nhận tờ rơi trên tay tôi.

Lương 300 một ngày.

Ngoài ra, làm thêm công việc sáng tác viết bản thảo vào ban đêm.

Tính toán đâu ra đấy, một ngày tôi có thể kiếm được 500.

Nhìn thấy tiền trong thẻ ngân hàng, tôi cảm thấy trước nay chưa từng hài lòng và hạnh phúc đến như vậy.

Khi trời ấm lên thì mọi chuyện sẽ biến chuyển tốt thôi.

Đáng tiếc.

Chớp mắt, những ngày tươi đẹp trôi qua thật nhanh.

Như thường lệ, tôi đến cửa hàng nhận nhiệm vụ điều động, nhìn ông chủ có chút mất tự nhiên, nhưng tôi tưởng ông chủ trong lòng đang có chuyện lo lắng thôi.

Nhưng ngay khi tôi bước ra khỏi cửa.

Đùng!

Tờ rơi theo gió bay tán loạn khắp nơi.

Tôi kinh hoàng lùi lại, cơ thể run lên không thể kiểm soát, miệng cũng run rẩy.

“Anh... Các anh...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận