Khi Liên Hảo đưa ra hy vọng anh dành ra thời gian một ngày để gặp mẹ cô thì ở đầu kia điện thoại Lan Đình Phương suy nghĩ vẫn là nói ra ngày đó lịch trình đã kín.
Cách điện thoại, Liên Hảo trong lòng chua xót. Kết hôn sáu năm, mẹ cô cũng chỉ gặp qua Lan Đình Phương một lần, lần đó cũng chỉ vội vàng ăn một bữa cơm.
"Đình Phương." Liên Hảo cắn môi: "Lần này vô luận như thế nào, em mong anh dành ra một chút thời gian đến..."
"Cố Liên Hảo!" Nghe khẩu khí anh hiển nhiên là khó xử, hiển nhiên còn có tức giận.
"Lan Đình Phương, chúng ta kết hôn sáu năm anh cũng chỉ gặp qua mẹ em một lần, anh cảm thấy em đưa ra yêu cầu như vậy làm anh khó xử sao?" Liên Hảo tựa vào tường, tắt điện thoại, cô sợ giây tiếp theo bản thân sẽ khống chế không được.
Sợ bản thân sẽ giống một chủ nợ mà chỉ trích anh.
Cố Liên Hảo, là chính mày lựa chọn đi yêu anh ta! Liên Hảo tựa trên tường lập đi lập lại với chính bản thân mình.
Một lúc sau, di động trên tay Liên Hảo vang lên, cô đờ đẫn nhận, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của anh:
"Liên Hảo, thật xin lỗi, anh không thể đến được."
"Vâng!" Nhàn nhạt đáp một câu, Liên Hảo tắt điện thoại.
Hung hăng thở ra một hơi, Cố Liên Hảo cảm thấy bản thân lại biến thành nữ siêu nhân trong miệng Kha Oánh rồi.
Hà Mỹ Âm đi là chuyến bay cuối cùng, lúc đến nơi giờ Bắc kinh đã là hơn mười giờ. Vừa ra đến cổng chỉ thấy con gái mình nâng một bó hoa to đùng đứng ở nơi đó vừa cười vừa liều mạng vẫy tay với bọn họ, bà thật sự bị bộ dạng này của cô làm cho phát hoảng.
Bởi vì hoàn cảnh trưởng thành, Liên Hảo tính cách rất độc lập, thậm chí còn độc lập khiến bà không biết phải làm sao. Khi bọn họ muốn ly hôn, cô lý trí nói ra: "Con tôn trọng của lựa chọn của ba mẹ", sau khi bọn họ ly hôn liền một mình chuyển ra ngoài thuê phòng cùng bạn học, cuối cùng, còn không nói một tiếng kết hôn, kết hôn ba ngày sau mới đánh một cuộc điện thoại vượt biển, nhàn nhạt nói một câu: "Mẹ, con kết hôn."
Liên Hảo hôm nay còn cố ý mặc quần áo dịu dàng, ôm bó hoa, tươi cười đứng ở trong đám người, trông cô vô cùng xinh đẹp. Hà Mỹ Âm không tự chủ được mỉm cười, bà còn không biết con gái còn có một mặt khác như thế này, bà thậm chí còn cảm kích đứa con rể mà hiện tại bà đã không nhớ nổi bộ dạng cậu ta như thế nào nữa.
Lần đầu tiên bà nhìn thấy con rể mình là vào hai năm trước, đối với người tên Lan Đình Phương này, Hà Mỹ Âm dựa vào trực giác của mình, chàng trai trẻ kia như có ma lực trí mạng, ở trên người cậu ta bà có thể liên tưởng đến dãy núi cao vời vợi, có thể liên tưởng cậu ta thâm trầm tựa biển sâu, có thể liên tưởng cậu ta là bầu trời rộng lớn, có thể liên tưởng cậu ta tươi đẹp tựa ánh mặt trời. Mỗi một loại liên tưởng đặt ở trên người Lan Đình Phương có thể thấy đều vô cùng phù hợp.
Có lẽ chính vì nguyên nhân như thế nên người trầm tĩnh như Liên Hảo mới có thể vì cậu ta mà liều lĩnh.
Đó là một chàng trai yên tĩnh, sau khi lễ phép tự giới thiệu xong sẽ im lặng dùng bữa, trong ánh mắt xa cách ngẫu nhiên mang theo một chút tản mạn cùng không yên lòng, xuyên suốt bữa cơm lòng của Hà Mỹ Âm trầm đến đáy cốc.
Bà là quan ngoại giao, cùng đủ loại người giao tiếp, Lan Đình Phương cho bà một cảm giác bất an, Liên Hảo gả cho người như vậy khẳng định sẽ chịu khổ.
Sau khi bữa cơm kia kết thúc, Hà Mỹ Âm tìm một không gian giữ chặt con gái mình, bà còn nhớ rõ khi đó Liên Hảo cúi đầu, mang theo yếu ớt nói với bà: "Mẹ, con yêu anh ấy, nếu mẹ thương con thì xin mẹ cũng hãy thương anh ấy."
Vì thế, Hà Mỹ Âm chân chân chính chính nhận chàng trai tên Lan Đình Phương kia thành con rể mình.
Liên Hảo mất tự nhiên điều chỉnh tư thế của bản thân, cô muốn cho mẹ nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp nhất của mình. Bên cạnh mẹ cô là bạn của bà, dì Đại Thiến, cùng tuổi với mẹ cô, là người Hoa quốc tịch Mỹ, năm kia đến Mỹ mẹ cô từng mang cô đến nhà dì ấy làm khách, bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, ở Gia Châu có hơn mười siêu thị.
"Mẹ, dì Đại Thiến." Liên Hảo đem hoa đã chuẩn bị đưa đến trong lòng hai người bọn họ.
Đại Thiến ôm ấp Liên Hảo, nhiệt tình dào dạt: "Thân ái, con thoạt nhìn tựa như dây thanh đằng vậy, làm cho dì như thấy được không khí của mùa xuân."
Liên Hảo rất thích Đại Thiến, lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm tình, bà là một người phụ nữ xinh đẹp có mị lực, Liên Hảo cảm thấy những lúc bà cười rộ lên ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng rất mê người.
Mẹ cô cùng dì Đại Thiến đến khách sạn đã đặt đước, khi Liên Hảo lái xe đưa hai người đến khách sạn xong trở về nhà thì Lan Đình Phương đã về, anh đang tựa vào trên sofa ngủ, trên người có hơi thở đặc trưng khi vừa mới tắm rửa xong, đầu ướt sũng.
Nửa ngồi ở trước mặt anh, Liên Hảo nhẹ nhàng lấy tay đi ngăn lại những giọt nước sắp rơi xuống từ tóc phân tán trước trán anh, mặt anh cũng chỉ cách cô mấy chục cm, chính khuôn mặt này đã năm qua năm ngày qua ngày chiếm cứ ở trong lòng cô.
Liên Hảo ngây ngốc, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt này.
"Giọt" một tiếng làm cả hai bừng tỉnh, máy tính ở giữa khuya tự động bật chế độ an toàn, đèn màu lam một vòng rồi một vòng chuyển động, vài giây sau lại yên tĩnh.
Trong mấy giây ngắn ngủi ấy. Lan Đình Phương cùng Cố Liên Hảo cứ như vậy nhìn lẫn nhau.
"Liên Hảo, em đang làm cái gì?" Lan Đình Phương không hề động.
"Em sợ giọt nước trên tóc rơi xuống đánh thức anh, đang định dùng tay lau đi!" Liên Hảo cũng không cử động, không gian tĩnh lặng giữa khuya khiến Liên Hảo như quên mất mình đã trưởng thành, đem cô mang về những năm tháng bản thân vẫn còn hồn nhiên vô ưu vô lo.
Tại thời khắc vòng màu lam chuyển động vài giây kia, Lan Đình Phương cảm thấy thời gian phảng phất như bị phù phép, một khắc đó, anh cảm thấy trên thế giới này dường như cũng chỉ có anh cùng Cố Liên Hảo, trong nháy mắt anh cảm thấy cái tên Liên Hảo này như đang lấp đầy trong trái tim luôn trống rỗng của mình.
Chỉ trong nháy mắt....
Ánh đèn màu lam đã không còn, ma pháp dường như cũng đã biến mất, cả trái tim lại bắt đầu vắng vẻ, Liên Hảo lại biến trở về thành vợ của anh.
Lan Đình Phương đứng lên, chà xát tay, mang theo lơ đãng hỏi: "Mẹ đâu? Sao không cùng em trở về?"
"Mẹ nói nơi này khá xa, ở khách sạn tiện hơn." Liên Hảo máy móc trả lời, chỉ cảm thấy cả trái tim âm ỉ đau.
Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, từ trên sofa rời đi, góc áo sát qua mặt Liên Hảo, một lát sau, từ thư phòng vang lên tiếng máy sấy.
Ngày kế, hơn chín giờ, Liên Hảo đứng ở phòng quần áo khoanh tay phức tạp nhìn Lan Đình Phương, nón lưỡi trai che khuất hơn phân nửa mặt của anh, bên dưới nón là kính râm.
"Như thế nào?" Lan Đình Phương nghiêng đầu hỏi, anh đứng trước gương tựa hồ vẫn không hài lòng, tay còn đang tìm tòi trong ngăn tủ đựng kính, muốn tìm ra một cái lớn hơn nữa.
Liên Hảo kiểng chân, tháo xuống nón và mắt kính của anh, một bên thở dài: "Lan tiên sinh, anh còn như vậy, mẹ em khẳng định sẽ nói anh giống Lư Sơn."
Lan Đình Phương lộ ra thần sắc khó xử: "Em cũng biết anh chán ghét việc mặt mình bị nhìn giống như động vật trong vườn bách thú, bọn nhà báo luôn đem một ít chuyện lông gà vỏ tỏi của anh lấy ra viết thành một bài văn dài."
Liên Hảo biết anh chán ghét thế kỷ hai mươi mốt này, không chỗ nào là không có camera cùng với cuộc sống càng ngày càng giải trí hóa. Truyền thông đối với người nổi tiếng tựa như ruồi bọ gặp được lọ mật, hận không thể ở trên người bọn họ trang bị định vị hệ thống, đem hai mươi tư giờ sinh hoạt cá nhân của bọn họ theo dõi trực tiếp.
Có một lần ở sân bay, Lan Đình Phương chẳng qua là hỗ trợ nâng đỡ một thiếu niên khó khăn trong việc đi lại, cách một ngày trên các tạp chí lớn nhỏ liền xuất hiện tiêu đề người sáng lập truyền thông Á Thái cùng bạn trai đồng tính ở sân bay kìm lòng không đặng. Cũng có tờ báo giải trí căn cứ đặc thù của thiếu niên kia mà lớn mật đưa tin anh có khuynh hướng luyến đồng.
Còn có năm trước anh bị cuốn vào tai tiếng party áo ngủ ở Tokyo, nguyên nhân dĩ nhiên là do có camera ghi lại cảnh anh ở trong đêm khuya láy xe chạy qua khu vực hiện trường party áo ngủ diễn ra. Những tin tức không thể tưởng tượng nổi này khiến Lan Đình Phương phiền không sao tả nổi.
Liên Hảo từ trong túi của mình lấy ra một cái kính giả cận đeo lên cho anh, đem tóc mái của anh phủ toàn bộ trán, một lần nữa kéo anh đến đứng trước gương, trong gương là một anh chàng mọt sách, hình tượng như vậy ở trên đường chỗ nào cũng có.
"Có người nói, đội nón sẽ chắn đi một phần ba bầu trời, mà một phần ba bầu trời kia sẽ ảnh hưởng đến tâm tình ngắm phong cảnh của anh, Lan tiên sinh, chúng ta là đi ngắm phong cảnh, cho nên hôm nay, chúng ta hãy thoải mái ngắm phong cảnh."
Lan Đình Phương sờ sờ mặt mình, bộ dạng hiện tại này của anh quả thật rất phổ biến, tin chắc đi trên đường sẽ không có bao nhiêu người chú ý đến.
Anh hài lòng mỉm cười, sờ sờ mắt kính của mình, chế tác rất thô ráp: "Em tìm đâu ra vật như thế này vậy?"
"Em tìm được ở chợ đêm, mười lăm tệ một cái nhưng em trả giá xuống thành mười tệ." Liên Hảo có hơi đắc ý: "Lúc đó người bán kia còn nói nếu ai cưới được em khẳng định sớm hay muộn gì cũng sẽ làm giàu."
Tươi cười nâng ở khóe môi, những ký ức trước kia bắt đầu ào ạt hiện về, thật lâu thật lâu trước kia cũng có người thích ở chợ đêm trả giá lung tung, thật lâu thật lâu trước kia, cũng có người nói cô vợ nhỏ của anh khôn khéo lanh lợi.
Cách mắt kính, Liên Hảo vẫn có thể đọc được phiền muộn nơi đáy mắt anh, đúng vậy, anh giờ này khắc này nhất định nhớ tới một người hay mặc cả khác. Người kia thích dạo chợ đêm, một bên ca hát một bên ánh mắt quay tròn ngó ngiêng, cô ấy tự xưng là rồng nhỏ ở chợ đêm, khi đó, Liên Hảo đi theo phía sau cô ấy, suy tư về việc thượng đế làm sao có thể chế tạo ra được một người con gái sáng ngời như vậy.
Liên Hảo nhẹ nhàng kéo tay Lan Đình Phương: "Đi thôi, chắc là mẹ chờ sốt ruột rồi."
Đi được vài bước, Liên Hảo lại ngừng lại, đứng bất động.
"Sao vậy em?" Lan Đình Phương không yên lòng hỏi.
"Đình Phương." Liên Hảo cực khó khăn nói ra: "Anh.. Anh có thể hay không ở trước mặt mẹ em biểu hiện thân thiện một chút."
"Anh biết." Lan Đình Phương nắm tay Liên Hảo thật chặt: "Lần trước là anh không đúng."
"Còn có..." Liên Hảo lại có vẻ chần chờ: "Trên thế giới này, bất kỳ người mẹ nào cũng đều hy vọng nhìn thấy con gái mình hạnh phúc, mẹ em cũng vậy."
"Ý của em là nói...." Lan Đình Phương nhíu nhíu mày, ánh mắt sắt lên.
"Không, không phải!" Liên Hảo vội vàng, không đợi anh nói cho hết lời, cô đứng ở trước mặt anh, mặt hơi hơi nóng lên: "Đình Phương, chúng ta kết hôn sáu năm, vợ chồng người ta kết hôn sáu năm nhìn vào chính là người một nhà, sẽ có cãi nhau, sẽ có đối chọi, bọn họ ở chung rất tự nhiên, cho nên, em chính là hy vọng anh không nên động một tí thì nói xin lỗi em."
Không khí cứ như vậy lặng im, Liên Hảo bấu lấy đầu ngón tay mình, nửa ngày sau, anh nói:
"Đã biết, ở trước mặt mẹ anh sẽ chú ý, về sau, anh cũng sẽ chú ý." Lúc anh nói những lời này biểu cảm vô cùng phức tạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...