Tình Yêu Cappuccino

Sự thất vọng,

Giống như chúng ta trong đêm trắng kéo dài ngày mùa hạ,

Mắt im lìm,

Miên man trong một giấc mơ trắng.

1.

Ngày 23 tháng 8 năm 2004, trưa ngày thứ hai tại Vũ Hán.

Tôi ra sân bay đón Vũ Văn Hạo “khải hoàn trở về”.

Vũ Văn Hạo cuối cùng cũng trở về trước ngày khai giảng.

Tôi và anh quen nhau gần ba năm. Năm đó anh đang nghiên làm cứu sinh, tôi
mới là sinh viên đại học năm thứ hai. Anh là tiến sỹ trẻ nhất của khóa
đó, tuấn tú, hoạt bát, “Diễn đàn nhân văn” trong Trường đặc biệt mời anh giảng dạy mấy chuyên đề. Mỗi lần anh giảng tôi đều đi nghe, thực ra tôi không phải là người chăm học mà chỉ là đi học để khám phá con người khá thú vị là anh; mỗi lần có học sinh gọi: “Thầy Vũ, thầy Vũ” là mặt anh
lại đỏ lên, sau đó lại thật thà sửa lại: “Tôi họ Vũ Văn, không phải là
thầy giáo.”

Mỗi lần khi thầy giảng xong tôi liền chen đến trước
mặt anh nói: “Thầy Vũ, em có câu hỏi”, sau đó đắc ý nhìn mặt anh từ
trắng bệch chuyển sang đỏ ửng, nghe anh uốn nắn, trong lòng thấy vui
sướng.

Cứ vậy vài lần, mỗi lần anh đều không quên uốn nắn tôi
“tôi họ Vũ Văn, không phải thầy”, sau đó mới bắt đầu nhẫn nại trả lời vô vàn vấn đề kỳ quái của tôi.

Tôi dựa vào đó đoán được anh rất cổ hủ nhưng rất đáng yêu.

Lần giảng cuối cùng, tôi như ngộ ra vấn đề, trong lòng mãn nguyện. Sau khi
kết thúc bài giảng, trên đường về ký túc xá, tôi và vài người bạn đắc ý
kể lại chuyện trêu chọc Vũ Văn Hạo. Đang lúc cao hứng, bỗng vang lên một tiếng gọi động trời “Ninh Khả!”

Tôi run rẩy, quay đầu nhìn, là Vũ Văn Hạo. Bạn bè đã sợ hãi bỏ chạy toán loạn như khói, bỏ lại mình tôi.

Hai mắt anh tức giận, đã tức đỏ cả mặt, chỉ là không biết nên bùng nổ như
thế nào. Tôi sợ hãi, may là vẫn lanh lợi, nhân lúc anh chưa nói ra lời,
chuồn thẳng luôn.

Từ sau lần đó, tôi đều cố gắng tránh tất cả những nơi anh có mặt.

Để tránh gặp trong sân trường, tôi từ bỏ những bộ quần áo màu mè có thể
thu hút người khác, đi đứng rón rén như chuột ra ngoài ban ngày, chỉ dám mon men theo chân tường.

Năm đó qua đi, không thấy anh tìm tôi
gây khó dễ, tôi cũng dần dần nới lỏng cảnh giác. Trong lòng nghĩ, người
ta là nam tử hán, tính toán gì với mình chứ, có lẽ anh ta sớm đã quên
lần đó, tôi chỉ là tự mình dọa mình mà thôi.

Lần thi đầu tiên
cuối kỳ, tôi ngẩng cao đầu sải bước đến phòng thi, chút nữa thì ngã bổ
nhào, thấy anh hiên ngang ngồi trên bục giảng, bình tĩnh nhìn chằm chằm
vào tôi. Nhưng tôi biết nếu ánh mắt có sức mạnh thì trên người tôi sớm
đã bị anh xuyên thủng thành n lỗ. Hai tiếng ở phòng thi, tôi ngồi trên
ghế không dám động đậy, đầu không dám ngẩng lên, sợ bị “thầy Vũ” xử tội. Vì tội của tôi mà “thầy Vũ” mới đến tìm tôi!

Đương nhiên như tôi dự đoán, “thầy Vũ” không dễ dàng buông tha tôi, bảy môn thi, anh đều
làm giám thị không bỏ sót một môn, mà còn nghiêm hơn cả giáo viên khác.
Trong phòng thi có vài người quay cóp bị bắt, hại tôi sợ toát mồ hôi, từ nay về sau chẳng dám động vào ông thầy này nữa. Vài môn thi này còn mệt hơn là thi đại học, nhưng dù sao cũng vượt qua thuận lợi, “thầy Vũ” dù
có nghiêm, chỉ cần tôi không tết tóc thì anh ta cũng chẳng thể nắm lấy.

Môn thi cuối sắp kết thúc, thầy đến trước bàn tôi, đưa tay gõ nhẹ lên bàn “thi xong ở lại.”

Tôi nghĩ, chạy không thoát rồi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, đến lúc đó mồm miệng khôn khéo một chút, xin lỗi thầy có thể thầy sẽ bỏ qua.

Đợi các bạn đi hết, tôi khép nép tiến đến bục giảng nói: “Thưa thầy, trước
kia là em không đúng, mong thầy tha thứ, sau này em không tái phạm nữa.”

Anh cười “tôi không phải thầy giáo, sao em chẳng bao giờ nhớ? Gọi là sư
huynh nhé! Nhưng em có thể nói xin lỗi, tôi cũng cảm thấy được an ủi
phần nào”.

Hôm đó, tôi giúp anh sắp xếp bài thi, anh mời tôi ăn cơm tối.

Hóa ra, từ lần đầu tôi hỏi anh, anh đã chú ý tới tôi, không ngờ tôi liên
tiếp hỏi, mà còn nhiều lần không chịu sửa vẫn gọi anh là “thầy Vũ”, anh
cảm thấy buồn buồn, còn ngấm ngầm tìm hiểu tên họ và lớp của tôi.

Hôm đó, gặp trên đường, anh muốn đuổi theo hỏi rõ, vừa đúng lúc nghe thấy
tôi bù lu bù loa, đúng lúc đó nên vừa tức vừa hận, khóc cười không nổi.
Còn làm giám thị không phải vì báo thù tôi.

Anh hỏi: “Ninh Khả,
tôi thấy em rất thú vị, muốn làm bạn với em”, anh nói rất chân thành.
Anh chân thành từ đôi mắt, lông mày; ánh mắt anh nhìn tôi chăm chú, tôi
cảm thấy má mình nóng bừng, hai tai đỏ lên.

Ngày thứ hai bắt đầu
kỳ nghỉ, anh đưa tôi ra bến xe. Trước khi xe chạy, anh trịnh trọng viết
số điện thoại lên tay tôi. Anh còn cho tôi mượn một thẻ thư viện của bạn học cùng anh, để tôi cùng anh ra vào thư viện chuyên ngành cho người
nghiên cứu sinh.

Anh thường đứng dưới ký túc gọi tôi: “Ninh Khả,
Ninh Khả, ăn cơm nào”, hoàn toàn không giống tiến sỹ văn học nho nhã
trên bục giảng. Tôi vào chỗ ở của anh giống như vào chỗ không người,
cuối cùng anh cứ nằng nặc đưa chìa khóa phòng anh cho tôi.

Chúng
tôi dần dần không thể rời xa nhau, tôi thỉnh thoảng về nhà, chưa đến ba
ngày anh đã gọi điện giục “Ninh Khả, mau quay về, để anh một mình buồn
chết”.

Học kỳ cuối năm thứ thư, vì tôi đạt thành tích xuất sắc
nên được trường giữ lại học cao học, không cần tìm công việc, không cần
thi. Anh càng có nhiều có lý do yêu cầu tôi ở bên anh, chờn vờn quanh
anh. Về sau anh cùng “sếp” làm khóa luận, ác độc hơn là giới thiệu tôi
giúp việc chỉnh sửa tư liệu, bưng trà rót nước cho họ. Thời gian dài
trôi qua, ai cũng biết được tình cảm của chúng tôi, “sếp” cũng thỉnh
thoảng trêu: “Tiểu Ninh Khả đáng thương, không biết sao lại để Vũ Văn
Hạo ăn hiếp!”

Vũ Văn Hạo cười ngốc nghếch, không giải thích. Tôi
trong lòng thầm nghĩ: Hừm, anh ấy ngốc vậy, tương lai không biết ai ăn
hiếp ai!

Trước lúc đi miền Nam, Vũ Văn Hạo nói với tôi: “Ninh Khả, chăm chỉ học, đợi anh quay về!”.

Tôi nghĩ, cổ hủ như anh coi như là đã tỏ tình? Nên nhẫn nại đợi anh về, bắt đầu cuộc sống mới của chúng tôi - anh làm giáo viên, tôi học cao học,
chúng tôi...

2.

Ngày 23 tháng 8 năm 2004, nghỉ hè. Kiều Dương - Vũ Hán như lò lửa.

Tôi từ sân bay đón anh về, anh từ tòa soạn vội về chuẩn bị cho ngày khai giảng.

Anh mua rất nhiều quà cho tôi, có quà từ châu Âu, có quà từ phía Nam, đầy
một vali, phong phú đa dạng khiến tôi bất ngờ vì trước đây anh rất ít
khi mua quà cho tôi.

Anh luôn miệng giới thiệu từng món quà, thao thao bất tuyệt.

Tôi nói rất ít, vì dường như không có cơ hội mở miệng.

Thế giới của hai người nhỏ hẹp, một chút động tĩnh cũng không giấu nổi đối
phương, huống hồ tôi và anh ngày đêm bên nhau gần ba năm.

Tôi
biết chỉ cần tôi mở miệng hỏi, anh sẽ lập tức nói ra. Nhưng tôi không
dám, tôi sợ dự cảm của mình ứng nghiệm... Tôi sợ mất anh.

Nhưng tôi không thể đối diện với một Vũ Văn Hạo thay lòng đổi dạ.

Tôi nghĩ, chúng tôi đều cần thời gian suy nghĩ, từ bỏ hay giữ lấy, cân nhắc mình quan trọng bao nhiêu trong lòng đối phương hoặc có dũng khí đưa ra quyết định. Tôi không ngờ, đây chính là cuộc sống mới của chúng tôi.

Nghiên cứu sinh tháng 10 nhập học.


Còn lại một tháng, tôi khoác ba lô một mình đến Tân Cương, không mang điện thoại, không để lại bất kỳ phương thức liên hệ nào.

Vô số lần tôi ở trong nhà nghỉ nơi thị trấn nhỏ xa lạ mà nhớ đến anh, nhớ
về những ngày tháng chúng tôi đã từng bên nhau, nỗi nhớ như một con rắn
độc, quấn quanh trái tim tôi, tôi đi càng xa, nó quấn càng chặt. Vô số
lân trong đêm sâu nhìn ánh trăng lặng thầm rơi lệ, nghĩ đến tình yêu lý
tường mà tôi khổ tâm thêu dệt, tất cả giờ đã tan biến.

Cuối tháng 9, trong một quán internet ở nơi xa xôi, với tốc độ mạng cực chậm, ở
tôi mở hòm thư của mình. Thư anh như nước hồ trào dâng, chủ đề của mỗi
bức thư đều là “Xin lỗi”. Lại lần nữa tôi chịu đựng không nổi, nước mắt
cứ vậy tuôn ra.

Anh còn gửi cho tôi nhật ký khi anh ở Thụy Sĩ.

Sáng sớm ngày 12 tháng 8, ở quầy bar khách sạn tại Thụy Sĩ, một người con gái nhìn anh nói: “Mình hôn nhé !”

Câu nói này vốn giống như bối cảnh không thể thiếu trong đêm tối nơi xứ lạ
lãng mạn, anh cảm thấy đêm đó vì thế mà càng dễ chịu tuyệt vời. Anh
không muốn thêm hành động cho câu nói đó, vì đối với anh mà nói chỉ là
vẽ rắn thêm chân. Sau đó, anh nhớ đến Tiểu Ninh Khả ở nơi xa xôi, đứng
dậy lễ phép cáo từ.

Ngày 14 tháng 8, phim “Điều riêng tư” được
giải “Giải thưởng báo vàng” trong Liên hoan phim Quốc tế Locarno lần thứ 57, vừa đúng với dự đoán của anh. Anh vội vàng đi phỏng vấn đạo diễn và nhóm biên tập.

Đợi khi tất cả kết thúc chuẩn bị rời khỏi
Locarno, anh lại đi đến khách sạn của Liễu My. Phục vụ nói Liễu My đã
trả phòng ngày 12.

Lúc này anh mới biết tên cô là Liễu My.

Anh nói: “Ninh Khả, đích thực là có giây phút đó, anh cảm nhận Liễu My là
người con gái trong mộng tưởng của anh, anh say đắm giọng nói và khí
chất của cô ấy, nhưng về đến Vũ Hán, về cuộc sống bình thường của anh ở
trường đại học, anh chắc chắn em mới là thực tại, em ở trong từng chi
tiết trong cuộc sống của anh. Ninh Khả, anh không thể rời xa em, tha thứ cho anh, hãy quay về đi.”

Dù trong tháng này trái tim tôi vỡ vụn vì sự rạn nứt của tình yêu nhưng khi nghe thấy tiếng gọi của anh tôi
vẫn quay về không do dự, về bên anh. Tôi an ủi mình, tất cả những thất
vọng hãy coi như đêm trắng kéo dài trong mùa hạ, nhắm mắt lại, mơ một
giấc mơ trắng.

Lúc trở về Vũ Hán, Vũ Văn Hạo đang vội chuẩn bị
khai giảng lớp cao học, anh “lột xác” thành chủ nhiệm lớp tôi, chúng tôi lại trở về cuộc sống ngày đêm bên nhau như trước, cùng nhau đến thư
viện, cùng ăn cơm. Chỉ là tất cả dường như không còn giống trước. Chúng
tôi giống như hai con ong đang ồn ào, chịu sương giá lần đầu của mùa
thu, đều khản giọng.

Im lặng đối diện nhau. Dường như có nhiều lời muốn nói, nhưng không thể mở miệng.

Anh cẩn thận không nhắc đến Thụy Sĩ, Locarno, Liễu My. Nhưng tôi biết anh
chưa từng quên thật, mà tôi cùng không thể vất bỏ hoài nghi.

Tôi
vùi mình vào đống giấy, vùi đầu vào đọc và viết không đến ba tháng tôi
gầy mất 5 kg, sách vở cũng cao đến gần nửa thước. Vũ Văn Hạo nhìn thấy,
vài lần muốn nói nhưng lại dừng lại.

Sau Giáng sinh, một mình tôi tự về nhà.

Tết Dương lịch là sinh nhật tôi, anh nói hôm đó muốn đi thăm ba mẹ tôi, chính thức xác định quan hệ của chúng tôi.

Tảng đá vài tháng đè nặng trong lòng cũng nhẹ đi nhiều, tôi tự an ủi mình,
chúng tôi lại có thể bắt đầu lại. Trước đó đều không dám nói với anh,
lâu rồi tôi vẫn mơ một giấc mơ, mơ thấy anh nói với tôi anh yêu một
người khác, người đó là mộng tưởng của anh, là nữ thần của anh. Tôi tan
biến trước người con gái đó, vì tôi nhỏ bé, vì tôi không phong tình.

Đúng 0h đêm Giao thừa, anh gọi điện chúc mừng sinh nhật tôi, anh còn nói mua vé tàu lúc 8h sáng, khoảng l0h sẽ đến, hẹn tôi ra bến xe đón.

3.

Sáng thức dậy, trời có tuyết rơi. Hoa tuyết trắng xóa lất phất trên bầu trời, giống như một giấc mộng không thật.

7h sáng, gọi điện cho anh, anh tắt máy. Tôi gửi tin nhắn “thầy Vũ, tuyết
rơi rồi, rất muốn đi dạo trong tuyết cùng anh! Nhớ đúng giờ lên xe đấy.”

8h, gọi điện, anh tắt máy. Điện thoại ký túc không ai nghe. Nghĩ chắc anh
đã đi rồi. Tôi gửi tin nhắn: “Anh lên xe chưa? Mẹ em mua nhiều đồ ăn, bố còn nói tự mình xuống bếp!”

9h, gọi điện cho anh, vẫn tắt máy. Tôi lại gửi tin nhắn: “Mở máy trả lời em ngay. Em vẫn đúng kế hoạch l0h đi đón anh.”

10h tôi ở ga tàu không đón được anh, gọi điện vẫn tắt máy. Tôi gửi tin
nhắn: “Vũ Văn, anh ở đâu? Trả lời em! Em đang đợi anh ở ga tàu, không
gặp không về.”

Tôi đợi từ l0h sáng đến 6h chiều. Cách năm phút
lại gọi điện cho anh, ngoài ra còn gửi vô số tin nhắn. Cho đến khi pin
của hai chiếc điện thoại hết sạch mới thôi.

Anh dường như đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, giống như bị trận tuyết lớn bao phủ, không còn dấu tích.

Nhiệt độ xuống thấp, toàn thân tôi đông cứng như mất tri giác, chân nặng nề,
em trai cùng đợi với tôi nửa ngày chỉ còn cách kéo tôi về nhà. Dự cảm
không may càng lớn, tôi nghĩ nhất định xảy ra chuyện gì với anh, tôi
muốn về Vũ Hán tìm anh, nhưng bị bố mẹ ngăn lại. Họ nói quá muộn rồi, đã không còn xe.

llh đêm, tôi lo lắng như trong mơ khi nhận điện
thoại của bạn Vi Vi. Trong điện thoại cô ấy bông đùa: “Ninh Khả, cậu
không phải nói hôm nay thầy Vũ Văn đến nhà cậu sao? Nhưng mình vừa gặp
thầy cùng đi với một người con gái trên phố, người con gái đó rất trẻ.”

Đầu tôi như nổ tung, tay cầm điện thoại mềm nhũn không còn chút sức lực.

Là Liễu My, tôi biết nhất định là Liễu My. Cô ấy đến rồi, cuối cùng đã đến.

Đêm khuya ngày mùng 1 tháng 1, sinh nhật vẫn chưa qua, tôi bắt đầu sốt cao. Sốt đến nỗi hôn mê, lúc thì thấy anh kéo tay người con gái đó đi dạo
bên hồ, lúc thấy hoa tuyết bay bay, lúc lại nghe thấy anh nói Ninh Khả,
anh phải cùng đi với Liễu My.

Cả nhà sợ hãi, mọi người vội đưa tôi đến viện truyền nước.

Trưa ngày thứ hai, cuối cùng tôi đã tỉnh lại, cơ thể nhẹ như bẫng, bố mẹ và
Ninh Nguyện đều ở bên giường tôi. Mẹ tôi làm bác sỹ, lo lắng chảy nước
mắt, nhắc đi nhắc lại: “Khả Khả, sao lại làm mẹ sợ vậy, con tỉnh lại
rồi!”

Tôi nhớ đến anh, muốn khóc, nhưng yếu đến nỗi không thể nổi chảy nước mắt nữa rồi. May là tôi quá mệt, không thể nghĩ gì, không lâu sau lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Nếu có thể mãi mãi không tỉnh lại thì tốt biết mấy!

Sau khi xuất viện tôi lại nằm nghỉ dưỡng ba ngày mới có sức xuống giường đi lại. Trong ba ngày này, tôi nằm trên giường khích lệ mình: “Đừng khóc,
phải kiên cường, tất cả đều sẽ qua đi, cuối cùng một ngày tôi sẽ quên
tình yêu này.”

2h chiều ngày mùng 5 tháng 1, tôi cắm xạc điện thoại, mử máy.

Tin nhắn của anh kín hòm thư của tôi.

4.

Sáng mùng 8 tháng 1, tôi quay về trường tham gia kỳ thi cuối kỳ. Vũ Văn Hạo
ngồi trên bục giảng, không nói nhưng nhìn tôi. Tình hình như thế này
giống như ba năm trước, lần đầu anh làm giám thị của tôi.

Thi xong, tôi mệt như muốn ngã xuống. Tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh, thậm chí không dám động đậy.

Khi thi sắp xong, anh không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đến
trước bàn tôi, nhẹ giọng nói “sau khi thi xong ở lại”, ngay cả lời nói
cũng giống năm đó. Nhưng lần này chỉ có vài bài thi chẳng cần tôi giúp
đỡ sắp xếp.

Anh nói: “Ninh Khả, tại sao không tha thứ cho anh? Em thật vô tâm.”

Tôi nói: “Thầy Vũ Văn, em là một người theo chủ nghĩa tình yêu hoàn mỹ. Em
yêu cầu đối phương hoặc yêu em 100% hoặc 1% cũng chẳng cần. Giờ, em đã

là con chim sợ mũi tên, giữa chúng ta đã không còn tình yêu hoàn mỹ. Đây có lẽ là cớ của người nhu nhược... em không trách anh, nhưng mong anh
thông cảm cho em.”

Nói những lời này xong, tôi thở dài. Đây là
làn đầu tôi gọi anh “thầy Vũ”, anh đúng là họ Vũ Văn, hơn nữa cũng đích
thực là thầy giáo của tôi.

Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi rời đi.

2h sáng, ngày mùng 2 tháng 1, Vũ Văn Hạo nhắn tin: “Ninh Khả, vạn lần xin
lỗi. Sáng sớm hôm qua một thầy giáo trong trường ngộ độc rượu, cả đêm
anh đưa người đó vào viện. Lúc đó vội vàng nên quên mang máy, ở trong
viện cùng vợ anh ấy, chăm sóc anh ấy, không thể đến nhà em. Thay anh xin lỗi hai bác.”

6h sáng, ngày mùng 2 tháng 1, Vũ Văn Hạo: “Ninh
Khả, điện thoại nhà em hỏng sao? Chẳng có ai nhấc máy cả? Có lẽ em vẫn
đang ngủ, không mở máy. Anh giờ đi ngay đến ga tàu, vẫn kế hoạch cũ, em
nhớ đón anh.”

llh sáng ngày mùng 2 tháng 1, “anh đã đến, lh chiều rồi, sao em không mở máy? Điện thoại ở nhà không ai nghe cả, anh không
biết nhà em ở đâu? Nhận được tin thì mau đến!”

4h chiều ngày 2
tháng 1, Vũ Văn Hạo nhắn: “Ninh Khả, anh lên tàu về Vũ Hán rồi. Em gặp
chyện gì sao? Nhà vẫn không ai nhấc máy, di động không bật. Nhận được
tin nhắn mau trả lời! Còn nữa, rất xin lỗi vì sinh nhật không được ở bên em.”

...

6h sáng ngày 3 tháng 1, Vũ Văn Hạo nhắn: “Ninh
Khả, em nhận được tin nhắn chưa? Hôm nay anh đển nhà em được không? Mau
trả lời anh đi!”

...

2h chiều ngày 4 tháng 1, Vũ Văn Hạo nhắn: “Ninh Khả, em sao rồi? Anh lo cho em! Anh không thể không có em!''

...

3h sáng ngày 5 tháng 1, Vũ Văn Hạo: “Ninh Khả, anh yêu em!”

5.

Kỳ nghỉ đông năm đó là kỳ nghỉ đông dài nhất từ khi tôi đi học.

Gần như tôi là sinh viên đầu tiên rời trường đại học trong cả trường. Buổi
chiều thi xong, cả bầu trời như xuống thấp, đè lên quảng trường rộng
giữa vườn trường, như mưa tuyết sắp đến. Trên đường không có người, gió
Bắc nổi lên, làm lá cây xơ xác.

Tôi không tham gia buổi gặp mặt
trước kỳ nghỉ của lớp, một mình vội vàng kéo vali đi cho kịp chuyến tàu. Tâm trạng của tôi giống như thời tiết lúc đó, nặng nề, trống rỗng. Đã
từ lâu, Vũ Văn Hạo chiếm cứ quá nhiều trong lòng tôi, tôi luôn tình
nguyện lượn lờ quanh anh, xuất chúng vì anh, tôi luôn yêu cầu mình phải
làm sinh viên tốt nhất, thậm chí còn nghĩ sau khi bảo vệ luận văn thạc
sỹ sẽ làm nghiên cứu sinh, vì để có nhiều tiếng nói chung với anh.

Khi tôi quyết định sẽ rút khỏi trái tim anh, tôi đột nhiên thấy cuộc đời không còn phương hướng.

Để an ủi mình, năm đó cả nhà tôi đi nghỉ ở Hải Nam, cả nhà không nhắc đến một chữ “Vũ Văn Hạo” nào.

Trong những cơn gió ấm áp ở Hải Nam, tôi nhớ đến anh, có lẽ giờ anh đang ngồi trong ký túc nhỏ hẹp viết luận văn. Dưới bóng dừa ở Hải Nam, tôi nhớ
anh, cõ lẽ anh vẫn đang bước đi trong gió lạnh ở Trường Đại học W... Mỗi lần nhớ đến anh đều khiến tim tôi đau nhói.

Nỗi nhớ anh giống như cái cây lớn dần lên trong tôi, tôi không hề muốn.

Cả kỳ nghỉ anh gửi cho tôi tổng cộng ba tin nhắn.

Tin thứ nhất là ngày tôi về nhà, anh nói đến ký túc xá không tìm thấy tôi.
Tin thứ hai là đêm Giao thừa, anh nói chúc tôi năm mới vui vẻ. Tin thứ
ba là vào ngày 15 tháng 1, anh chúc tôi Tết Nguyên tiêu vui vẻ.

Ba tin này đều là tin nhắn thông dụng mọi người gửi cho nhau. Tôi thường
một mình dưới ánh mặt trời xem đi xem lại tin nhắn trên điện thoại, hy
vọng từ những hàng chữ đó tìm ra hàm ý đặc biệt gì đó. Nhưng không có,
một chút cũng không có. Tôi nghĩ chúng tôi thực sự đã kết thúc rồi.

Bầu trời màu xanh, biển màu ngọc bích, mây trắng, cát mịn ở Tam Á chắc cũng có hiệu quả điều trị vết thương, nếu không tại sao nhiều người đêu đến
đây để nghỉ ngơi vậy?

Đi dạo bên bờ biển, thấy nước biển màu xanh ngọc bích ở nơi xa nối liền với bầu trời màu xanh lam, lại nhìn thấy
khuôn mặt cười của mọi người trên cát, cộng với hải sản biển thơm ngon,
mặt tôi hơi đen đi vì nắng biển, cân nặng tăng lên, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Học kỳ mới bắt đầu, Hàn Văn Hinh - cô bạn học cùng ký
túc như con chuột nhỏ, bắt đầu lén lút đưa từng hành lý ra ngoài trường, cho đến khi trên ga trải giường của cô ấy chỉ còn lại một chiếc màn,
tôi ở cửa chặn lại, nghiêm nghị uy hiếp, cậu chưa nói gì đã chuyển ra
ngoài sao?

Cô ấy không trốn được tôi, nghiến răng như thừa nhận
tình yêu với Khang Minh Huân bạn nam cùng lớp, còn dặn dò tôi đừng nói
việc cô ấy sống chung với người khác. Tuy việc các học viên cao học yêu
nhau đã không còn bị nhà trường bó buộc nhưng một khi công khai khó
tránh khỏi bàn tán xôn xao.

Tôi thật lòng vui cho họ, so với tuổi 18,19, lúc này tâm trí tôi càng chín chắn hơn, nhưng lại chưa qua trải
nghiệm xã hội, vẫn còn sự trong sáng, có thể nói tình yêu ở thời kỳ này
là có cơ sở bền vững và ổn định.

Hàn Văn Hinh quan tâm hỏi: “Nói
thật đi, cậu và thầy chủ nhiệm giờ sao rồi? Cãi nhau à?”. Người con gái
đang chìm đắm trong tình yêu phần lớn thường không quan tâm đến xung
quanh nhưng cô bạn này vẫn đê ý thấy tôi không vui, đúng là thật hiếm
có.

“Không có gì, chỉ là không thích hợp, khoảng cách giữa chúng mình quá lớn.”

“Nói bừa! Hai người không phải là ngày đầu quen nhau, sao trước kia không thấy có khoảng cách?”

Tôi nên trả lời như thế nào đây? Vì Liễu My, hay vì tình yêu hoàn mỹ giữa chúng tôi? Tôi không biết nên mở miệng như thế nào cả.

Hàn Văn Hinh cũng không truy hỏi, cô ôm tôi, nói: “Nếu không, mình tạm thời không chuyển nữa! Để lại cậu một mình, mình không yên tâm!”

Tôi cười: “Đừng! Sau này Khang Minh Huân nhà cậu sẽ tìm mình tính sổ! Cậu hạnh phúc, mình cũng vui!”

Cô cầm túi chuẩn bị ra khỏi cửa, quay đầu lại nói: “Gần đây cậu gặp thầy
Vũ Văn chưa? Anh ấy nhìn gầy đi nhiều, mặc áo khoác nhìn gầy gầy, nhìn
rất đáng thương.”

Anh ấy gầy đi? Anh ấy ốm phải không, hay là không ăn được?

Nhưng, nhưng, có liên quan gì đến mình chứ?

Sau khi Hàn Văn Hinh chuyển đi, ký túc chỉ còn lại một mình tôi, tôi cũng
có nhiều thời gian rảnh, tranh thủ thời gian bố trí lại không gian sống
của tôi, cố gắng để nó sạch sẽ, ấm áp một chút.

Sau khi khai giảng một tuần, cuối cùng chúng tôi đã nhận được thông báo về thầy hướng dẫn luận văn.

Đúng như ý nguyện, tôi được phân cho Giáo sư Lưu Tỉnh Ngôn có tiếng nhất
trong Viện hướng dẫn, nếu nói thầy mới nên ghê gớm, hướng dẫn mới thì
sao chứ? Ba quyển sách danh mục! Thầy cười đưa nó vào tay tôi, nói: “Mau hoàn thành, viết tốt, liên tục báo cáo cho thầy tiến độ đọc sách, sau
một khoảng thời gian thầy sẽ kiểm tra không định kỳ! “

Tôi ủ rũ
gật đầu, Hàn Văn Hinh cười trên nỗi khổ người khác, cô ấy thì vẫn tốt,
cùng với Khang Minh Huân theo một thầy nổi tiếng trong Viện, Giáo sư
Thành có biệt hiệu “bố Thành”, không có danh mục, bố Thành còn khuyến
khích họ đừng cắm đầu đọc sách, cần hưởng thụ cuộc sống.


Hai
người chúng tôi cùng đi đến thang máy, khi qua văn phòng của Vũ Văn Hạo, tôi vẫn không ngăn nổi nhịp đập của trái tim, may là không gặp anh. Sau khi phân thầy hướng dẫn, việc học tập của tôi do thầy hướng dẫn trực
tiếp phụ trách, đối với thầy chủ nhiệm Vũ Văn Hạo dường như chẳng còn
liên quan, sau này chúng ta sẽ ít gặp mặt?

Thực ra, tôi vẫn muốn biết, gần đây anh sống tốt hay không.

Ra khỏi trường, Hàn Văn Hinh muốn tôi đến tổ ấm hạnh phúc của cô và Khang
Minh Huân, tôi một mình đến thư viện. Đối diện với thầy giáo nghiêm
khắc, tôi không thể không lấy lại tinh thần.

Thư viện buổi sáng
rất yên tĩnh, phòng tài liệu ở tầng 13 càng ít người đến, một người đi
đến, ngay cả hơi thở cũng rất nặng nề. Ở góc cầu thang, bóng hình thân
thuộc mà xa lạ chiếm cứ tầm nhìn của tôi.

Anh đứng ở trước một
giá sách, quay lưng lại với tôi, đúng như Hàn Văn Hinh nói, anh gầy đi,
gầy yếu như không thể chống chọi được với gió, đầu tóc cũng rối bù. Đột
nhiên, sống mũi tôi cay cay, trái tim quặn đau.

Dường như anh cảm nhận được ánh mắt từ phía sau, quay đầu lại. Khuôn mặt đó là khuôn mặt
tôi đã từng ái mộ, từng nhớ vài năm, vẻ sáng sủa, thông minh, hào nhoáng khiến tôi say đắm, giờ lại tiều tụy, mệt mỏi. Tôi quay người chạy về
phía cầu thang, sau đó nghe thấy tiếng sách rơi và tiếng chân chạy theo.

“Ninh Khả !” Anh đang gọi tên tôi ở phía sau.

Đợi khi cửa thang máy mở ra, anh đã chạy đến sau tôi, chưa kịp nói liền chen vào thang máy với lấy tôi.

“Ninh Khả, em đen đi rồi.” Anh nhìn tôi.

“Nghỉ đông, em đến Tam Á.”

“Ồ!” Anh cố gắng tìm chủ đề, “nghe nói hôm nay các em phân thầy hướng dẫn, em theo ai?”

“Giáo sư Lưu.”

“Tốt, tốt, Giáo sư Lưu tuy nghiêm khắc, nhưng thầy giáo nghiêm sẽ có học trò
xuất sắc.” Nói xong, dường như anh không còn lời nào để nói.

Im
lặng trong thang máy khiến chúng tôi như đông cứng. Tôi rất muốn hỏi
anh, Vũ Văn Hạo tại sao anh lại ngốc vậy? Những ngày này anh sống thế
nào? Rời xa em anh có đau lòng không?

Nhưng những lời này giống
như keo dán chặt cổ họng tôi, khiến tôi không nói ra lời. Chúng tôi cứ
im lặng đến tầng 1, tôi ra khỏi thang máy, cảm giác anh cũng đi theo.

“Ninh Khả, mình cùng ăn cơm nhé?” Anh hắng hắng giọng, hỏi phía sau.

“Không cần. Giáo sư Lưu đưa danh mục sách cho em, em phải về ký túc xá.” Tôi
vừa nói vừa đi thắng về phía trước, không quay đầu lại nhìn anh.

“Danh mục sách? Đưa anh xem? Vừa đúng lúc anh cũng cần lên danh mục sách cho học sinh!”

Không còn cách nào, tôi liền đưa danh mục sách cho anh.

Anh nhìn một lượt, cười khoái chí, nói: “Giáo sư Lưu này xem ra không thay
đổi thói quen thích làm khó học trò. Trong danh mục có vài cuốn đã không còn xuất bản, ở hiệu sách mua không nổi, thư viện cũng không mượn
được.”

Tôi vội vàng hỏi: “Vậy làm sao? Em vẫn phải giao bài viết!”

“Anh có hai quyển trong đó, là quà quý hiếm thầy hướng dẫn tặng anh, thường
không cho ai mượn. Làm sao giờ, đến chỗ anh nhé?” Anh đắc ý, lại lấy lại nụ cười trước kia.

Lúc tôi còn do dự đi hay không, anh đã cầm danh mục sách đi trước một mình. Đành chịu, tôi chỉ còn cách theo anh.

6.

Vũ Văn Hạo tuy đã từ tiến sỹ lên làm giảng viên, nhưng vẫn một mình ở ký túc xá trước kia.

Căn phòng chật hẹp, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, một ghế, một
giá sách, trong phòng buộc một chiếc dây thừng để treo quần áo thay ra
giặt, đồ dùng còn lại vất ngang dọc trên sàn nhà, trước đó có tôi dọn
dẹp nên ở đó còn miễn cưỡng được coi là không lộn xộn, giờ bừa bộn lung
tung.

Anh vừa xin lỗi, vừa dẫn đường phía trước.

Chăn trên giường chưa gấp, quần áo bẩn vắt lung tung lên ghế, trên bàn còn đặt bát mỳ ăn liền mới ăn xong.

Anh lấy ra vài quyển sách từ giá sách, đưa cho tôi hai quyển, anh nói: “Đây là sách em cần. Còn lại anh có thể giúp em mượn của giáo viên khác. Còn có vài quyển này là anh giới thiệu thêm cho em, sẽ giúp ích cho em.”

Tôi nhận lấy sách, cảm ơn anh. Sau đó không biết nên nói gì, do dự có nên cáo từ ngay không.

Anh đi đến, một tay kéo tôi vào lòng, không đợi tôi nói gì ôm đầu tôi vào ngực, nép đầu tôi dưới cằm anh.

Đây là cái ôm lần đầu tiên giữa chúng tôi, không đây là làn đầu tiên tiếp xúc thân mật giữa chúng tôi.

Trước đó, chúng tôi thậm chí không cầm tay. Tôi cảm nhận được hai cánh tay
anh có sức mạnh, ngửi thấy mùi hương trên người anh, đau lòng: Anh đã
từng có vô số cơ hội ôm tôi vào lòng, lại chọn vào lúc sai lầm như thế
này.

Tôi muốn vùng vẫy, nhưng anh lại ôm chặt, cằm anh cọ cọ lên
trán tôi, mặt tôi, râu anh chạm vào mặt tôi, hơi hơi đau. Anh nói bên
tai tôi: “Ninh Khả, Ninh Khả, em không biết anh nhớ em thế nào đâu! Đừng rời xa anh, Ninh Khả, đừng rời xa anh!”

Anh vừa nói vừa hôn tôi. Môi anh mềm mại hôn lên mắt, dán chặt lên môi tôi, tiếp theo, tôi cảm
giác đầu lưỡi của anh đưa mạnh vào, rút ra rồi cắn chặt... Tôi cảm thấy
mặt mình ấm lên, nóng dần lên khiến tôi không thể không nhắm mắt.

Phải, đây là nụ hôn đầu của tôi, vô số lần tôi ảo tưởng về nụ hôn đầu đó, nó
đến quá bất ngờ. Nó ngọt ngào, vì người hôn tôi là người tôi yêu. Nó là
sự đau lòng vì người hôn tôi chính là người tôi quyết định không yêu
nữa. Tôi không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, có lẽ rất lâu, vài phút
thậm chí mười phút, có lẽ rất ngắn, chỉ vài giây.

Chỉ biết là hơi thở của chúng tôi như nóng bỏng và gấp gáp, nếu anh không buông môi
tôi, tôi có thể sẽ tắt thở và hôn mê. Còn may, anh dừng kịp thời, nhẹ
nhàng nói vào tai tôi: “Ninh Khả, anh sớm đã nên làm vậy với em! Lúc
chia tay anh mới biết mình rất nhớ em, khát khao em!”

Tôi muốn
đẩy anh, muốn đẩy anh ra, toàn thân lại mềm nhũn không chút sức lực, chỉ có thể mặc anh ôm. Tôi muốn nói, muốn anh buông tôi ra, anh lại lần nữa chặn môi tôi lại, nụ hôn lần này ấm hơn nhiều, ngọt ngào mà kéo dài,
tôi say đắm, bất giác đưa tay ôm eo anh, bắt đầu hôn anh. Lúc đó, tất cả những việc đã qua dường như tan biến, trong đầu tôi hoàn toàn trống
rỗng.

Nếu không phải là loa trong trường vang lên, chúng tôi có
thể đã không biết đến thời gian, giống như hai đứa trẻ đang chìm vào một giấc ngủ ngon vậy. Tôi đẩy anh, vội đẩy cửa ra, hoàn toàn quên túi của
mình trong hoảng loạn.

Về tới ký túc xá, tôi vẫn hồn bay phách
lạc, cảm thấy rất buồn. Tôi đã mất ba năm bên anh, lẽ nào giờ lại tiếp
tục hao phí? Lẽ nào tôi dễ dàng quên đi Liễu My, quên đi nỗi đau đến vỡ
nát tim gan? Tôi dùng cả một kỳ nghỉ để điều trị nỗi đau thất tình, giờ
chỉ trong một tiếng sau khi gặp lại lại lật đổ toàn bộ.

Trưa hôm đó, tôi bị chìm vào trong tâm trạng của mình, không thể tự thoát ra được, ngay cả bữa trưa cũng quên ăn.

Cho đến chiều sắp phải đi học, mới phát hiện túi mình vẫn ở chỗ anh, nhưng tôi không đủ dũng khí tìm đến anh.

Thế là tôi vội ôm hai quyển sách và sổ viết xuống tầng, khi qua phòng quản
lý, nhân viên quản lý gọi tôi, nói có người gửi đồ cho tôi ở đó.

Là túi của tôi! Trong túi có danh mục sách của tôi, còn có sách anh cho tôi mượn, ngoài ra còn có một bức thư.

Ninh Khả, kỳ nghỉ đông là một tháng gian nan nhất của anh. Mất đi em khiến
anh bắt đầu hoài nghi cách xử thế của mình lâu nay. Quen em nhiều năm
như vậy, trong lòng anh kỳ thực đã chọn em, nhưng anh lại chưa hề cho em sự tôn trọng và tình yêu mà em đáng nhận được, chỉ là luôn được nhận từ em, và coi nó là điều đương nhiên.

Về nhà anh mới biết bố bị ung thư, đã là giai đoạn cuối, điều này khiến anh tức giận, chỉ trích người nhà không nói sớm cho mình. Nhưng bình tĩnh lại suy ngẫm, bố sức khỏe
không tốt, anh nên sớm biết điều đó, anh chưa từng chủ động hỏi thăm,
quan tâm. Sau Tết không lâu, ông qua đời. Anh đau khổ và tự trách mình,
nếu anh có thể sớm quan tâm đến bố, có lẽ ông đã được điêu trị kịp thời, hoặc để ông sớm cảm nhận được tình yêu của anh dành cho ông cũng được!

Ninh Khả, khi đau khổ, vô số lần anh nhớ đến em, vô số lần muốn gọi cho em,
muốn tâm sự với em. Anh ngộ ra sự ích kỷ của mình trước kia, anh không
có tư cách yêu cầu em làm gì vì anh cả. Ninh Khả, anh chỉ muốn yêu em,
cho em tự do.

Ninh Khả, em không biết anh nhớ em thế nào đâu, nhớ em nhiều nên cứ muốn ôm em, ở bên em. Hồi ức về những ngày vui vẻ trước kia đến như giấc mộng, mà anh lại như bị ma ám, vì một người phụ nữ
chẳng liên quan, làm ngắt quãng hồi ức đó. Ninh Khả, mình còn có thể
quay về như trước kia không?

Đọc xong thư, nước mắt tôi
trào ra, cuối cùng hiểu ra tại sao anh lại gầy như vậy, tại sao cả kỳ
nghỉ anh không liên lạc với tôi. Tẩt cả đều bị tôi gạt sang chín tầng
mây, tôi đau lòng đến muốn chết, chỉ muốn lập tức gặp anh, an ủi anh, để anh vui, anh cười.

Chuông vào lớp vang lên làm đứt đoạn dòng suy nghĩ trong tôi, đi thẳng đến chỗ ở của anh.

Tôi dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa phòng anh.

Anh đang quay lưng lại với tôi và đang viết bài. Tôi đi nhẹ đến, từ phía
sau ôm chặt anh. Anh giật mình, quay lại nhìn tôi, thuận tay kéo tôi
ngồi lên đùi, đưa tay luồn vào tóc tôi, hỏi: “Ninh Khả, em không trách
anh phải không?”


“Em nói rồi, em chưa từng trách anh. Chọn chia tay, chỉ là vì em quá nhu nhược, không dám tiếp tục cho đi tình yêu nữa.”

“Không sao, ở bên cạnh anh. Lần này để anh yêu em, được không?” Trong mắt anh ngân ngấn nước, nhẹ nhàng hỏi tôi.

Đây là lần đâu tiên anh mềm yếu trước mặt tôi, tôi không thể từ chối.

Chúng tôi ôm nhau, hôn nhau, nói với nhau không hết lời. Việc diễn ra trong
hơn một tháng chúng tôi chia tay đều chia sẻ với nhau.

Anh nói
hôm bố qua đời anh đau lòng, sự căm hận và bất lực cứ vô hình lớn dần
lên trong đầu anh, khiến anh nghẹt thở. Lúc đó anh hy vọng thời gian
trôi ngược, trở về với quá khứ, anh sẽ không bỏ tất cả tâm trí vào việc
học, thà rằng không là nghiên cứu sinh, ở bên cạnh bố nhiều hơn, đáng
tiếc tất cả đã muộn, “con muốn chăm sóc bố mà bố không còn” câu nói này
bao hàm những tình cảm phức tạp cho đến thời khắc này anh mới lĩnh ngộ
sâu sắc.

Anh lại nói: “Ninh Khả, anh quyết không để mọi việc xảy
ra lần nữa. Trước kia anh quá tập trung vào việc học, bỏ qua bạn bè,
người thân và cả em Ninh Khả, anh muốn đợi khi trường phân phòng cho
anh, đón mẹ đến sống cùng, em đồng ý không?”

Tôi ôm đầu anh, hôn
lên trán anh, nói: “Đương nhiên em đồng ý rồi, đồng ý 100%.” Quen anh
hơn ba năm, đó là lần đầu tiên tôi đứng trước anh không giống như một
sinh viên, không giống một người em gái, mà thực sự giống một người yêu
an ủi anh, để anh dựa vào.

Không biết từ lúc nào, bụng tôi phát
ra tiếng kêu ục ục, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã là 4h chiều, mà từ 7h
sáng, sau khi ăn xong bữa sáng thì tôi cũng chưa ăn gì.

Anh cười
khoái chí: “Chưa ăn cơm trưa đúng không? Đi nào, lâu rồi anh chưa từng
ăn bữa cơm ngon, chúng ta phải ăn một “bữa ra trò”!” Nói xong anh kéo
tôi đi.

“Đợi đã, em còn có việc bàn bạc với anh!”

“Còn có việc gì? Em không phải lại hối hận chứ? Không muốn ở bên anh sao?” Anh đùa đấy.

“Đi đi đi! Em dang nghĩ, trước anh là nghiên cứu sinh, em là sinh viên
trong khoa, cả hai là sinh viên, cả ngày bên nhau cũng không sao, nhưng
nay anh là giáo viên, em là sinh viên cao học, anh còn là thầy chủ nhiệm lớp em, chúng ta tay trong tay thế này, không hay lắm.”

“Ninh Khả, đầu em nhỏ mà nghĩ nhiều vậy, trong trường nhiều người sớm đã biết quan hệ của mình!”

“Tuy như vậy, khó tránh khỏi bàn tán. Anh cũng hy vọng mau được phân nhà,
đón mẹ đến mà? Còn nữa bố mẹ em mới vừa chấp nhận việc chúng mình chia
tay, giờ nói với họ mình lại làm hòa, sợ là sẽ bị phản đối!”

Anh nghĩ, rồi nói: “Được, vậy bữa tối làm thế nào?”

Tôi nheo nheo mắt: “Anh đi mua về, chúng ta ăn trong phòng. Còn em tranh
thủ lúc này dọn dẹp “ổ chuột” cho anh, lộn xộn thế này, em không chịu
nổi!”

“Tuân lệnh! Cô nương ốc!”

7.

Cứ trắc trở như vậy suốt nửa năm, cuối cùng chúng tôi lại trở về nấc khởi điểm.

Tôi biết chiếc gai từ sâu trong nội tâm vẫn chưa hoàn toàn bứt ra, nhưng
tôi tuyệt đối không nhẫn tâm rút tay ra trong lúc anh cô độc đau khổ. Dù tương lai người đau lòng là tôi thì lần này tôi cũng cần dũng cảm yêu
tiếp.

Khác là, tình cảm giữa chúng tôi lần này âm thầm, nơi hẹn
hò ở ngoài trường là nơi cách trường rất xa. Ở trường muốn gặp chỉ có
vào sáng sớm hoặc tối tôi đến chỗ anh hoặc ở thư viện, phòng tư liệu,
mỗi người cầm một quyển sách, nhìn từ xa.

Hai người giữ cùng một
bí mật, hẹn hò cũng rất ngọt ngào, vì thế mà tôi hiểu nguyên nhân Hàn
Văn Hinh và Khang Minh Huân không công khai tình yêu.

Sau khi
phân thầy hướng dẫn, theo truyền thống của Trường Đại học W, theo thường lệ có một bữa tiệc chào thầy, tức tất cả các thầy hướng dẫn và học viên cùng ăn cơm, Vũ Văn Hạo trong vai trò giáo viên chủ nhiệm cũng không
thể không tham gia. Trên bàn ăn lớn, tôi ngồi bên Giáo sư hướng dẫn Lưu
Tỉnh Ngôn, cách anh rất xa, Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân người bên
trái, người bên phải của thầy hướng dẫn là Giáo sư Thành.

Theo
thông lệ, là học trò chúc rượu các thầy hướng dẫn, mà các thầy hướng dẫn cũng ra sức để các trò say, dường như chỉ có trên bàn rượu thì quan hệ
thầy trò mới gắn bó hơn, giao lưu thân thiện hơn. Thảo nào mọi người nói cồn là chất bôi trơn quan hệ giao tiếp.

Học trò của Giáo sư Lưu
chỉ có tôi và một nam sinh dị ứng với cồn. Nhìn thấy Hàn Văn Hinh và
Khang Minh Huân luân phiên tấn công Giáo sư Thành, uống vui vẻ, tôi cũng liên tục nâng cốc, lấy trứng chọi đá, hy vọng Giáo sư Lưu cũng có thể
vui vẻ uống. Hai ly rượu vang xuống bụng, mặt tôi đã nóng bừng, đầu cũng loạng choạng, Giáo sư Lưu vẫn thản nhiên, còn cười nói: “Ninh Khả của
chúng ta nhỏ nhắn, không ngờ lại uống giỏi thế, là nữ hào kiệt! Nào,
thầy trò mình nâng ly!”

Lúc này Vũ Văn Hạo ngồi đối diện lên
tiếng: “Giáo sư Lưu, năm đó em cũng được nghe bài giảng của thầy, cũng
coi như là học trò của thầy rồi, thầy trò mình cạn ly?”

Giáo sư Lưu đang cao hứng, lại không có đối thủ, Vũ Văn Hạo tự động tìm đến, lẽ nào có thể bỏ qua? Hai người chạm cốc.

Hàn Văn Hinh hơi kéo tôi, thấp giọng hỏi: “Ninh Khả, cậu và thầy Vũ làm hòa chưa? Anh ấy dường như vẩn rất quan tâm tới cậu, công khai bảo vệ cậu.”

Tôi nói: “Vẫn chưa. Anh ấy dù sao cũng là chủ nhiệm lớp mình, bảo vệ học trò là việc hợp tình hợp lý.”

Hàn Văn Minh cũng không hỏi nữa.

Bữa tiệc chào thầy hướng dần, các thầy uống rất vui, các học viên một do tía tai. Khi anh rời đi bước chân cũng loạng choạng.

Tôi không yên tâm, về ký túc xá rửa mặt, thay quần áo rồi đến chỗ anh.

Đẩy cửa phòng anh, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu ngập phòng, anh đang nằm vắt vẻo trên giường, nghe thấy dộng liền ngồi dậy.

Mặt anh đỏ ửng, mắt đã híp lai thành hai khe, nhìn thấy tôi, hỏi không rõ
tiếng: “Ninh Khả, sao muộn vậy em... em... sao ìại đến? Anh không...
sao, thật đấy!”

Tôi lại lo lắng, đau lòng: “Say đến mức này còn
nói không sao, chúng ta không phải đã nói không để tiết lộ sao? Tại sao
công khai đỡ rượu cho em?”

Anh xoa tóc tôi nói: “Uống say thật
khó chịu, em... không biết đâu, con gái các em chịu không nổi, anh thì
khác, từ thạc sỹ đến tiến sỹ, uống với thầy hướng dẫn vô số lần, có thể
so với em...” Chưa nói xong, anh lại bịt miệng xông vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.

Tôi ở bên cạnh chỉ lo lắng vỗ lưng anh. Anh nôn
được một lúc, lại lắc lư về giường nằm xuống. Tôi vội bưng nước để anh
súc miệng, lại dùng khăn nóng lau sạch mặt anh, sau đó gọt táo cho anh:
“Em biết anh giờ không muốn ăn gì, trong người khó chịu, nhưng bố em
nói, uống say sau khi nôn ăn chút hoa quả sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nào,
nghe lời em ăn hai miếng.”

Anh nghe theo ăn hai miếng, lắc đầu tỏ ý không ăn nữa, sau đó nghiêng đầu, ngủ tiếp. Tôi gắng sức mới cởi được giày và áo khoác cho anh, giúp anh đắp chăn.

Dần dần, sắc mặt
anh tốt lên, thở cũng đều đều. Tôi lai đi dọn dẹp nhà vệ sinh và dọn dẹp phòng. Làm xong mới nhìn thấy đồng hồ trên bàn đã chỉ gần 12 giờ đêm,
ký túc xá đã đóng cửa từ lâu, về cũng không vào được.

Bữa tối tôi cũng uống không ít, lúc này chỉ muốn ngủ một giấc thật say, mí mắt đã
dính chặt như keo, không cho phép mình nghĩ nhiều, cơ thể cũng cứ vậy đổ xuống bên cạnh anh.

Tôi mơ thấy mình đang bơi trong một khối
nước băng, máu cũng đóng băng, chịu không nổi hắt xì hơi liên tục, cuối
cùng tôi tỉnh dậy, thức dậy nhìn mới phát hiện hóa ra mình đã ngủ thiếp
đi.

Nửa đêm rồi, nhiệt độ xuống rất thấp, anh ở bên cạnh ngủ rất ngon, giống như một đứa trẻ.

Không lâu sau, sâu ngủ lại kéo đến lộng hành, tôi lại đổ ra giường,

Lần này tôi mơ mình bơi đến một vùng biển ấm áp, trên dưới toàn thân là đại dương ấm áp, rất dễ chịu, không đúng, là... hơi nóng, nóng dần đến nỗi
tôi toát mồ hôi, không thở nổi.

Lần nữa tôi tỉnh giấc, phát hiện
anh đã tỉnh, đang nghiêng đầu nhìn tôi, tôi phát hiện áo ngoài của mình
đã bị cởi, đang nằm cùng trong chăn với anh, hoảng sợ tôi vội tung chăn
ra, lại bị anh chặn lại: “Sao, Ninh Khả của chúng ta xấu hổ sao? Đợi đã
đừng động đậy, thời tiết ban đêm lạnh, cẩn thận khỏi cảm.”

Tôi
chỉ còn cách nằm đó, không dám động đậy, cơ thể dần dần cứng như cục gỗ, chiếc giường đơn đối với hai người quả thật rất chật, tôi tùy tiện động sẽ chạm vào anh.

Anh an ủi tôi để tôi bớt căng thẳng: “Ninh Khả, em yên tâm, anh quyết không miễn cưỡng em làm việc em không muốn làm,
có thể ôm em như bây giờ anh đã rất hạnh phúc rồi! Tin anh nào. Ngoan,
ngủ đi!”

Tôi gật đầu.

Anh tắt đèn, ánh trăng sáng ngoài
cửa hắt vào phòng, lạnh. Anh ôm tôi vào lòng, hơi ấm từ anh thổi vào tai tôi, ngưa ngứa, còn có mùi hương của anh, ấm áp đầy sức mạnh, khiến
trái tim tôi loạn nhịp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui