Không khí hơi lạnh, gió thổi từng cơn, hoa tàn lá rụng bay đầy trời, bầu trời như tấm vải đen, không ánh sáng chiếu xuống đất, áp lực nặng nề.
Nhưng trong lòng Mộc Thanh Vũ sung sướng vô cùng, từ năm năm năm đó, lần đầu tiên vui vẻ như vậy.
Rửa mặt chải đầu xong, ăn chút điểm tâm, hắn đặt tay lên dây đàn, hóa tất cả tình yêu của mình với Minh Thương Vũ vào tiếng đàn, gảy ra từng đợt lại từng đợt. Bất giác mệt mỏi, bất giác phiền, càng gảy mạnh hơn, tiếng đàn càng quấn quýt triền miên nhưng lại luôn thường cười ngốc thành tiếng. Tuy cười ngây ngô nhưng nơi đáy mắt là thâm tình, dịu dàng nhấn chìm người.
Nắm tay Mộc Thanh Liên đứng trước Thanh Vũ uyển, tai nghe tiếng đàn du dương từ bên trong uyển truyền ra, Minh Thương Vũ thất thần.
Nghe nhắn nhủ từ trong tiếng đàn, chân thành thâm tình lộ ra, nhu tình triền miên, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng đêm qua, Mộc Thanh Liên không khỏi nắm chặt tay Minh Thương Vũ. Sóng mắt lưu chuyển, đáy mắt thoáng hiện chút đau khổ, trong nháy mắt lại trở thành nụ cười hờ hững.
Động tác trong vô tình của Mộc Thanh Liên gọi lại hồn Minh Thương Vũ đang phiêu bồng.
Nghiêng đầu cười với hắn, Minh Thương Vũ dịu dàng nói: "Thanh Liên, chúng ta vào thôi."
"Ừ." Gật đầu, Mộc Thanh Liên cười lại.
Nếu Minh Thương Vũ chú ý một chút thì sẽ phát hiện tuy nhìn như Mộc Thanh Liên đang cười nhưng đáy mắt ngưng tụ thành đau khổ bi thương không tan.
Nhưng nàng nhìn không thấy, phần lớn tâm tư còn đang đặt trong tiếng đàn vừa rồi. Nàng cũng nghe được thâm tình không hối hận trong tiến đàn, du dương băn khoăn khiến nàng cho rằng hắn đang nhớ người khác. Lòng đau như kim châm muối xát, vết thươn chi chít, đau đớn muốn chết, đỏ tươi từng vết.
Bọn họ vừa bước vào trong uyển thì Mộc Thanh Vũ đã biết. Tiếng đàn ngừng, hắn vội vàng ra ngoài, hận không thể dùng pháp thuật, lập tức thấy người nở rộ dưới thân mình đêm qua, sau đó ôm chặt nàng vào lòng, hôn mạnh lên môi nàng. Nhưng hắn không thể biwru vì hắn biết bên cạnh nàng còn có đệ đệ của mình - Mộc Thanh Liên.
Thấy Mộc Thanh Vũ sải bước tới, tóc không cột lên, ánh mắt Minh Thương Vũ âm u buồn bã, chuyển một cái thì khôi phục như cũ. Khóe môi mang theo nụ cười, đôi môi anh đào mở ra, kéo tay Mộc Thanh Liên hành lễ, "Phụ hậu, nhi thần đưa Thanh Liên tới thỉnh an người đây." Tiến lùi có lễ, làm theo khuôn phép, không chứa chút tình cảm nào. Hoàn toàn không có dịu dàng ẩn tình, quyến rĩ xinh đẹp như đêm qua.
Nghe thấy lời này, nhìn vẻ mặt của nàng, Mộc Thanh Vũ ngẩn ra, nhưng hắn điều chỉnh suy nghĩ rất nhanh, dịu dàng nói, "Vào nhà đi, bên ngoài lạnh." Theo bản năng cho rằng nàng đang bận tâm tới cảm nhận của Mộc Thanh Liên nên mới đối xử với mình thế này.
"Vâng, phụ hậu." Minh Thương Vũ đáp lại, nắm tay Mộc Thanh Liên, đi vào trong.
Dư quang khóe mắt quét qua ngón tay quấn quýt lấy nhau của bọn họ, trong mắt Mộc Thanh Vũ thoáng qua tia sáng u ám khó hiểu. Nhưng hắn không dám biểu hiện quá mức rõ ràng. Sau khi vào trong thì hắn liền khôi phục bộ dáng mỉm cười.
"Ngồi đi, ta lấy chút Thanh Ngọc lộ cho các con." Dứt lời, Mộc Thanh Vũ xoay người đi vào trong phòng. Trước khi đi, hắn liếc mắt một cái với Minh Thương Vũ.
Thấy ánh mắt ra hiệu của hắn, Minh Thương Vũ muốn bỏ qua nhưng lại không khống chế nổi lòng mình, chân không nghe theo sai bảo, bước lên hai bước, nàng quay lại nói với Mộc Thanh Liên, "Thanh Liên, chàng chờ ta ở đây, ta đi cột tóc cho phụ hậu." Xưng hô không thay đổi, giọng nói dịu dàng trước sau như một.
"Ừ." Mộc Thanh Liên gật đầu trả lời, nhoẻn miệng cười với nàng, không nói lời thừa. Nhưng những ám tình giữa bọn họ hắn đã sớm thu vào đáy mắt. Nếu không phải hắn lần lượt cảnh cáo mình dưới đáy lòng rằng phải bình tĩnh, chỉ sợ hắn đã sớm phi thân rời đi từ lâu, một khắc cũng không ngốc được.
Tuy người bên trong nhưng tất cả tinh thần của Mộc Thanh Vũ đều ở bên ngoài. Hắn vẫn luôn thần chú ý tới lời nói giữa Mộc Thanh Liên và Minh Thương Vũ, thậm chí còn cả sự thay đổi rất nhỏ trên mặt bọn họ.
"Phụ hậu, nhi thần tới đây." Từ từ đi tới phía sau Mộc Thanh Vũ đang ngồi trước gương, Minh Thương Vũ lên tiếng.
Không đợi Mộc Thanh Vũ trả lời, Minh Thương Vũ nói thêm, "Để nhi thần cột tóc cho người." Cũng không chờ hắn lên tiếng trả lời đã lấy ra một cái lược xanh biếc từ trong tay áo và trâm bằng ngọc đen, bắt đầu chải mái tóc dài đến eo của hắn. Vừa đưa lược vừa nói, "Tóc phụ hậu vẫn mềm mại trơn bóng như trước." Mỉm cười, trong mắt toát ra dịu dàng. Trong dịu dàng xen lẫn chút đau xót không ai biết.
Vươn tay bắt lấy ngọc thủ đang chải tóc cho mình của Minh Thương Vũ, Mộc Thanh Vũ ngoảnh lại, ngửa đầu, dịu dàng hỏi: "Vũ Nhi, nàng có khỏe không?" Đêm qua đòi hỏi vô độ với nàng, không biết hoan ái bao nhiêu lần. Tuy sau đó đã xử lý sạch đóa hoa cho nàng, không để lại chút tổn thương nào nhưng Mộc Thanh Vũ vẫn không thể yên tâm nên hỏi ra. Trong mắt ngoài dịu dàng còn có ngọn lửa nóng bỏng. Ngọn lửa này thiêu đốt khiến dục vọng hắn đau đớn, Nếu không phải sợ Mộc Thanh Liên đứng ngoài sẽ nghe được, chỉ sợ hắn đã sớm đẩy nàng lên giường, hung hăng yêu thương nàng một phen.
"Nhi thần khỏe lắm, phụ hậu đừng lo." Rút tay ra, Minh Thương Vũ tiếp tục chải mái tóc như tơ của hắn, nhịp tim nhanh hơn dưới sự đụng chạm của hắn, vành tai đỏ lên.
Nhìn lòng bàn tay trống không, Mộc Thanh VŨ bỗng có cảm giác bất an. Ngay lúc hắn định mở miệng hỏi vì sao Minh Thương Vũ lại hờ hững với mình như thế thì nàng đã hoàn thành việc cột tóc.
"Được rồi." Búi xong lọn tóc cuối cùng, Minh Thương Vũ gài cây trâm đen như mực lên mái tóc hắn, dịu dàng nói.
"Tay nghề của Vũ Nhi vẫn thuần thục như vậy, thật tốt." Đứng dậy trước mặt nàng, Mộc Thanh Vũ đặt tay lên vai nàng, cúi đầu, định hôn lên môi nàng.
Nhìn khuôn mặt đột nhiên tới gần của hắn, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, Minh Thương Vũ nghiêng đầu, nói: "Phụ hậu, nhi thần đã lớn rồi, cũng đã lập gia đình. Sau này người đừng nên tùy tiện ôm ấp nhi thần nữa."
"Vũ Nhi, nàng đang nói gì vậy?" Một câu này khiến trái tim Mộc Thanh Vũ đang ở trên thiên đường bỗng rơi xuống địa ngục, giọng hơi cao lên, đáy mắt mang theo không dám tin.
"Nhi thần đã lớn, không còn là cô bé ngày xưa, cho nên phụ hậu có thể yên tâm mà buông tay rồi."Ngẩng đàu nhìn hắn, Minh Thương Vũ nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, nhắc lại những gì mình muốn nói.
Tuấn nhan tái nhợt, vẻ mặt hoảng loạn, hai tay Mộc Thanh Vũ bóp chặt vai nàng, môi run rẩy, "Nàng muốn ta buông tay? Trải qua chuyện đêm qua, nàng muốn ta buông tay? Vũ Nhi, nàng đang lừa gạt ta, đang nói đùa, đúng không? Đúng không?" Mỗi một tiếng truy vấn thì giọng càng cao lên.
Nghe tiếng động truyền ra từ bên trong, Mộc Thanh Liên rảo bước vào, vừa hay nhìn thấy mặt Mộc Thanh Vũ điên cuồng, lay mạnh người Minh Thương Vũ. Mộc Thanh Liên thất thần, lắc mình lôi Minh Thương Vũ từ trong tay hắn ra, ôm vào lòng, hỏi: "Vũ Nhi, nàng không sao chứ?"
Thấy Mộc Thanh Liên hỏi mình với vẻ mặt căng thẳng, Minh Thương Vũ lắc đầu vứi hắn, lại nhìn về phía Mộc Thanh Vũ, "Phụ hậu, hôm qua đại hôn khiến nhi thần và Thanh Liên qía mức mệt mỏi, xin được cáo lui trước. Người hãy nghỉ ngơi cho tốt." Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh Liên, "Thanh Liên, chúng ta đi thôi."
"Được." Mộc Thanh Liên gật đầu đáp lại. Trước khi đi hắn liếc Mộc Thanh Vũ một cái, trong mắt hiện lên nghi ngờ và khó hiểu, không biết tại sao bọn họ lại biến thành bộ dáng này.
Thấy bọn họ cùng rời đi, Mộc Thanh Vũ không nói một lời, trong mắt tràn tia máu, vẻ mặt dại ra. Trong đầu toàn là câu vừa rồi của Minh Thương VŨ, "Nhi thần đã lớn, cũng đã lập gia đình rồi. Phụ hậu yên tâm buông tay đi." Lần lượt quanh quẩn không tiêu tan, lần lượt lăng trì lòng hắn.
Lúc này, gió bên ngoài đã biến thành cuồng phong. Đất đá bay mù trời, ban ngày nhưng trời càng tối hơn, trái đất tối tăm không ánh snasg. Tia chớp xẹt qua bầu trời, tiếng sấm rền vang, chỉ một lát sau, từng hạt mưa lớn như hạt đậu đổ xuống từ trên không, tạo thành từng vũng nước trên đất.
" A ~ a ~ a ~ a ~ a!!" Không biết qua bao lâu, cùng với tiếng sấm sét vang dội, một tiếng thét tê tâm liệt phế truyền ra từ Thanh Vũ uyển, thật lâu không tiêu tran trong mưa gió. Lắng nghe, từng câu bồng bềnh, "Vũ Nhi, Vũ Nhi, vì sao..."
Giờ Tuất, mưa gió vẫn không ngừng, càng ngày càng lớn, rất có vẻ dồn hết sức lực để cọ rửa bụi bặm trên đất. Nhưng không biết rốt cuộc là nó có thể gột rửa lòng người đau khổ bi ai, hay...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...