Tiếng khóc hàm chứa hàng nghìn hàng vạn tình cảm khiến tâm của ba nam nhân chấn động mạnh mẽ.
Thương Thiên Vũ – một người hoàn mỹ trong truyền thuyết của đại lục Viêm Hoa. Một tuổi biết nói, ba tuổi xuất khẩu thành thơ, bốn tuổi thì được thần y diệu thủ Liên Hoa cư sĩ thu làm đệ tử, mười ba tuổi học thành xuất sư, văn võ song toàn, mười bốn tuổi thì cưới Ngạch Mẫn làm vợ. Cho tới bây giờ hắn vẫn giữ bộ dáng ôn nhuận như ngọc, thương yêu mọi người hết mực, ôn hòa lễ độ, là mỹ nam tử của đại lục Viêm Hoa được tất cả các thiếu nữ tha thiết mong ước trở thành trượng phu của mình.
Nhưng hắn là người vô dục vô cầu, không quá để ý đến người nào.Trên đời này cũng không có gì có thể khơi gợi hứng thú của hắn, kể cả Ngạch Mẫn và hài tử của hắn…Nhưng hôm nay, tâm hắn lại rối loạn.Luôn luôn không bận tâm đến thế sự lại rối loạn. Kể từ sau khi Thương Phượng Vũ tỉnh lại, tất cả đều rối loạn…Lúc này, đối mặt với Thương Phượng Vũ đang khóc nức nở trong lòng thì tâm hắn càng hỗn loạn hơn, tay chân luống cuống…Hắn không ngừng vỗ nhẹ lên lưng của nàng, trong giọng nói hàm chứa thương tiếc mà thì thầm với nàng: “Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta, đừng khóc, đừng khóc…” Bình tĩnh như hắn, tỉnh táo như hắn, thông minh bất phàm như hắn mà hôm nay hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tâm hoảng ý loạn và tay chân luống cuống…
Cũng thật khó cho Thương Thiên Vũ. Từ khi Ngạch Mẫn sinh Thương Phượng Ngôn và Thương Phượng Vũ, hắn chưa từng nhìn thấy hài tử khóc như vậy. Thương Phượng Vũ đột nhiên như vậy khiến hắn hoang mang lo sợ, không biết nói gì…
Nàng khóc nửa canh giờ, mặc cho ba nam nhân dụ dỗ thế nào cũng không có bất kỳ hiệu quả nào.Thương Phượng Vũ vẫn nức nở như cũ, giống như nàng bị tổn thương và chịu uất ức rất nhiều…Cho dù thân thể của nàng có mạnh khỏe như thế nào thì nàng vẫn còn nhỏ, khóc lâu như vậy cũng bắt đầu thở không ra hơi.
Thấy tình cảnh này, Thương Phượng Ngôn phục hồi tinh thần đầu tiên. Hắn bấm nhẹ một cái lên người Thương Phượng Vũ. Nàng mê man ngay lập tức…Ba đại nam nhân cùng thở phào nhẹ nhõm…
Thương Thiên Vũ bế Thương Phượng Vũ đã ngủ ra sau tấm bình phong, nhẹ nhàng đặt xuống giường êm, đắp chăn cho nàng rồi xoay người ra ngoài.
Tùy ý ngồi trên ghế sau thư án, Thương Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt cái trán: “Phượng Ngôn, có chuyện gì vậy?”
Thương Phượng Ngôn nhìn Thương Phượng Vũ có vẻ mệt mỏi, trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc thoáng qua dị sắc. Nhưng hắn khôi phục sắc mặt ngay lập tức: “Không có. Chỉ là nhớ Vũ Nhi nên xin Hoàng thượng trở về. Vũ Nhi có khỏe không?”Khóc đau lòng như vậy nhất định là đang còn chìm đắm trong bóng ma của việc mẫu thân qua đời.Mình không thể ở bên cạnh chăm sóc muội ấy.Aiz, âm thầm thở dài một cái nhưng trên mặt không để lộ bất kỳ thanh sắc gì.
“Ừ, không tồi.Chỉ là không còn bướng bỉnh như trước.”Bị Thương Phượng Vũ khóc đến mức thấy đau đầu, Thương Thiên Vũ khẽ vuốt cái trán, dùng ngón trỏ và ngón cái day day trán, mong giảm bớt đau đầu.
Bạch Mặc nhìn phụ tử một hỏi một đáp, cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Rõ ràng là phụ tử nhưng sao giữa họ như có một bức tường dày ngăn cách? Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, Bạch Mặc không ngu đến mức mở miệng hỏi. Tình hình thế này không thích hợp để ở lại.
Nghĩ tới đây thì Bạch Mặc nhẹ nhàng mở miệng: “Đại sư huynh, huynh nói chuyện với Phượng Ngôn đi. Đệ ra ngoài làm vài chuyện.”
Nghe vậy, Thương Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Bạch Mặc một cái. Trong cái nhìn này có chứa ý cảnh cáo thật sâu: “Đi đi. Nhớ lời huynh nói với đệ. Bây giờ đệ đã là người của Vũ Nhi rồi, đừng để cho huynh biết bất cứ chuyện gì. Nếu có chuyện, đệ chuẩn bị làm dược nhân cho huynh đi.”
Bạch Mặc thầm kinh hãi. Hắn mỉm cười, xua tay lia lịa, bảo đảm rằng mình chỉ ra ngoài mua sách. Nhưng trong lòng hắn thì có suy nghĩ: sao huynh ấy biết mình muốn đi tìm nữ nhân? Chẳng lẽ huynh ấy học được yêu pháp không cần đoán cũng biết?
“Đi đi, nhớ mua ít đồ cho Vũ Nhi.”Thương Thiên Vũ trưng ra bộ dáng trưởng bối dạy dỗ vãn bối.
Ách…Bạch Mặc sững sờ, rũ hai cánh tay, hai chân vô lực bước ra khỏi thư phòng. Khi ra ngoài hắn vẫn không quên đóng cửa lại. Bạch Mặc đi tới ngã rẽ ở hành lang mới thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng nhỏ đến mức chỉ có mình mới nghe được nói: “Ta là người của nàng. Thương Thiên Vũ nhầm lẫn gì chăng? Ta muốn cưới rất nhiều nữ nhân. Nhưng cưới ai cũng được, không phải nữ nhi của huynh…” Nói xong, Bạch Mặc nhìn quanh một chút theo bản năng rồi dùng vẻ mặt cao nhã cất bước đi về phía trước…
Thật ra thì hắn muốn nói câu này trước mặt Thương Thiên Vũ nhưng không dám. Chỉ có khi không có người mới dám phát ngôn bừa bãi đôi câu…
Trong thư phòng yên tĩnh đến dọa người. Ngoại trừ hô hấp của Thương Thiên Vũ và Thương Phượng Ngôn thì không có bất cứ tiếng động nào. Một người nhìn sổ sách trên thư án, một người đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài…
Sổ sách trước mắt Thương Thiên Vũ không hề được lật ra. Mặc dù hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nó nhưng trong lòng Thương Thiên Vũ thì đang suy nghĩ làm sao để mở miệng…
Ngoài cửa sổ chỉ có một cây trúc xanh nhưng Thương Phượng Ngôn đã nhìn chăm chú rất lâu, không hề có ý muốn nói chuyện.
“Phượng Ngôn, ngoại con có khỏe không?”Dù sao thì cũng là phụ tử, Thương Thiên Vũ lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc làm cho người ta khó thở.
Thương Phượng Ngôn không quay đầu lại, giọng nói lành lạnh như ánh trăng truyền đến: “Nữ nhi mất đi, để lại con nhỏ không ai chăm sóc, ông sao khỏe được.” Trong giọng nói mang theo sự kích động và không cam lòng.
Mình thật hổ thẹn với Ngạch Mẫn. Bình thường Thương Phượng Ngôn rất gần gũi với Ngạch Mẫn nên Thương Thiên Vũ không so đo tại sao hắn lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình mà nhẹ nhàng lên tiếng: “Phượng Ngôn, mẫu thân con mỉm cười mà ra đi.” Nhớ đến nụ cười tươi như hoa của Ngạch Mẫn, lòng Thương Thiên Vũ cảm thấy chua xót.
“Ha ha” Thương Phượng Ngôn cười nhẹ, xoay người lại, dùng đôi mắt trong suốt nhìn Thương Thiên Vũ, khẽ nhếch môi: “Không cười thì còn có thể làm gì? Một người sắp chết như người còn khóc làm gì? Đứng trước nam nhân mình yêu nhất người có thể khóc sao? Người có thể khóc sao? Người phải khóc sao?”Âm điệu câu cuối cùng nâng lên, đáy mắt toát ra ngọn lửa phẫn hận.
Ngọn lửa phẫn hận? Nhi tử phẫn hận phụ thân? Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao Thương Phượng Ngôn lại căm thù Thương Thiên Vũ như vậy…?
“Phượng Ngôn, con còn nhỏ. Có một số việc không đơn giản như con nghĩ.”Lời nói nhẹ nhàng, mắt đầy tình thương.
Trong mắt Thương Phượng Ngôn toát ra ý hận mãnh liệt. Hắn hé mở đôi môi mỏng: “Ha ha, đúng vậy. Con còn nhỏ. Con còn nhỏ nhưng người thì sao? Người cũng còn nhỏ sao? Người cũng không phân biệt được phải trái, trắng đen như con sao?” lời nói càn rỡ, vẻ mặt miệt thị.
Mặt Thương Thiên Vũ vẫn bình tĩnh như cũ giống như không hề để ý đến vẻ mặt và giọng điệu của Thương Phượng Ngôn. Hắn nhìn thật sâu vào mắt Thương Phượng Ngôn: “Chỉ một lần này. Lần sau không được như vậy.Nhớ, con là con cháu hoàng gia, là người nối nghiệp của ta, là người đứng đầu đại lục Viêm Hoa sau này.”
“Cái mũ thật lớn, quyền thế thật cao. Ha ha, ha ha, ha ha ha ha.”Thương Phượng Ngôn cười điên cuồng, ý hận trong mắt sâu thêm mấy phần.
Thương Thiên Vũ khẽ chau mày, nhìn Thương Phượng Ngôn đã ngừng cười, nói: “Lúc nào con tỉnh táo thì đến tìm ta. Bây giờ hồi cung nhanh lên, làm thật tốt chuyện của con.Đừng có cả ngày lưu luyến bụi hoa, gây tai họa cho hậu cung.”
“Chuyện của con không cần phụ thân quan tâm. Con trở lại là để thăm Vũ Nhi. Khi nào muội ấy chưa khỏe hắn thì con sẽ không rời đi.”Hắn không nghe lời và cả tình cảm của Thương Thiên Vũ.
“Con nghĩ hắn là người ngu ngốc à?” Thương Thiên Vũ nhìn vẻ mặt tràn đầy hận ý của Thương Phượng Ngôn, trong lời nói có chứa tia bất đắc dĩ rất khó nhận ra.
Thương Phượng Ngôn hừ nhẹ một tiếng, trầm mặc, xoay người nhìn phía ngoài cửa sổ. Hắn sợ nếu mình còn nhìn gương mặt tuấn mỹ như ngọc trước mắt thêm nữa sẽ không nhịn được mà sẽ hung hăng xông lên đánh một trận.
Không biết có phải ảo giác của hắn không mà trong phòng lại có tiếng thở dài.
Là ai? Thương Phượng Ngôn không muốn biết. Hắn chỉ biết một việc đó là phải bảo vệ muội muội thật tốt. Không thể để cho nàng bị mảy may thương tổn, để cho nàng lớn lên dưới ánh mặt trời rực rỡ, để cho nàng có thể vui vẻ mỗi ngày, không ưu sầu, không ưu phiền. Đây là tâm nguyện cuối cùng của hắn và cũng là nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân.
“Ngôn Nhi, con phải nhớ vô luận sắp tới xảy ra chuyện gì, con cũng không được rời bỏ Vũ Nhi. Con nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, dùng hết tất cả sức mạnh của mình mà bảo vệ nó, biết không?” mặt Ngạch Mẫn đầy trịnh trọng mà nói. Trên gương mặt tuyệt mỹ động lòng người ấy không có sự nhu nhược thường ngày mà mang theo sự cứng cỏi và đau thương.
Từ đó trở đi, Thương Phượng Ngôn đặt Thương Phượng Vũ lên hàng đầu. Hắn không biết rằng đây là lúc nghiệt duyên bắt đầu.Những điều này về sau hãy nói.
Khi đó Thương Phượng Ngôn đã từng ngây thơ mà hỏi Ngạch Mẫn phải làm thế nào. Ngạch Mẫn chỉ lặp lại một câu: “Nắm chắc quyền lực. Vậy mới có thể bảo vệ được Thương Phượng Vũ và bản thân con.”
Trước kia Thương Phượng Ngôn không hiểu. Sau khi bước chân vào quan trường, làm ám vệ thì hắn đã hiểu. Hắn hiểu tại sao Ngạch Mẫn lại nói như vậy. Cũng từ khắc hắn hiểu ra đó thì bắt đầu phẫn hận và đối nghịch khắp nơi với Thương Thiên Vũ.
Mỗi lần hắn trở về Thương Thiên Vũ cũng mặc kệ, không coi chuyện của hắn là quan trọng nên hắn càng giận. Chỉ là giận thì giận, trước mặt người ngoài bọn họ vẫn là người một nhà tương thân tương ái, phụ tử tình thâm.
Nhìn bộ dáng trước sau như một đều là ôn hòa của Thương Thiên Vũ, Thương Phượng Ngôn càng hận, hận, hận…
“Con ra ngoài đi. Ta muốn yên tĩnh một chút.”Thương Thiên Vũ nói.
Không biết khi nào Thương Phượng Vũ mới tỉnh lại.Thương Phượng Ngôn nghĩ một lúc rồi quyết định ra ngoài một chút để thay đổi không khí ngột ngạt này.
Im lặng xoay người, ưu nhã rời đi, để lại một phòng đầy mùi thuốc súng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...