Tình Yêu Cấm Loạn

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua tầng tầng sương mù. Màn sương mông lung tan đi chiếu rọi mọi người không che giấu nữa, giống như tâm tình của Thương Phượng Ngôn lúc này. Hắn ôm Thương Phượng Vũ trong lòng, không hề che giấu lòng mình nữa…

“Đại ca, muội mệt rồi…” Lồng ngực của người sau lưng vẫn ấm áp như cũ nhưng Thương Phượng Vũ không muốn tiếp tục thế này nữa.

“Ta đưa muội về.” Nói xong, Thương Phượng Ngôn liền bế nàng lên.

“Đại ca, muội đã lớn rồi, huynh đừng bế muội như vậy nữa.” Có vài lời nàng không muốn nói quá mức, chỉ dám nói đơn giản dễ hiểu để nhắc nhở Thương Phượng Ngôn. Có điều, nàng tin rằng nhất định hắn hiểu.

Quả nhiên, những lời này của nàng vừa dứt thì thân thể của Thương Phượng Ngôn liền cứng lại, giẫm chân lên bậc thềm, “Dù muội có lớn thế nào đi chăng nữa thì vẫn là Vũ Nhi của ta…Không thể thay đổi!” Đã là si niệm mê tâm (si mê say đắm), không còn đường rút lui nữa rồi.

‘Dù muội có lớn thế nào đi chăng nữa thì vẫn là Vũ Nhi của ta…Không thể thay đổi!’ câu trả lời tựa như lạnh nhạt không gợn sóng nhưng lại khiến tâm Thương Phượng Vũ xao động mãnh liệt, tâm tình phức tạp. Những chuyện đã trải qua hiện ra trong đầu, nàng chau mày, “Bạch Mặc ở đâu?” Mọi ngày khi mình tỉnh lại, nhất định hắn sẽ bồi bên cạnh. Nhưng hôm nay đến giờ này hắn vẫn không lộ diện, thật không bình thường.

“Không biết.” Bước chân càng nhanh, trên tuấn nhan phủ một tầng sương lạnh, rất rõ ràng là mất hứng.

Sao Thương Phượng Vũ lại không hiểu trong lời của hắn biểu thị sự không bui? Nhưng nàng không nói gì nữa. Bởi gì có một số việc khi nói thẳng ra sẽ tạo thành cục diện không thể vãn hồi. Lẽ tất nhiên là khi biết hậu quả thì nên tránh sẽ tốt hơn.

Thái độ này của nàng khiến Thương Phượng Ngôn chán nản nhưng không có cách nào cả, chỉ có thể dùng bước chân như bay mà xua tan nỗi phiền muộn trong lòng.

Thương Phượng Vũ thở dài một tiếng sâu trong lòng, kéo vạt áo trước của hắn, “Đại ca, Phượng Vũ các ở bên trái…Huynh nhầm đường rồi.” Xem ra mình nên rời khỏi đây thật nhanh, nếu không chiếu theo thái độ và tâm tình này của hắn thì…Không ổn…Không ổn…

“Không về chỗ của muội.” Giọng nói trầm thấp đè nén, mang theo hỏa khí.


“Đại ca, muội mệt.” Thương Phượng Vũ nhắc lại lời vừa nãy, chỉ hy vọng hắn có thể tỉnh táo một chút.

“Trước đây muội vẫn gọi ta là Phượng Ngôn ca ca.” Từ một khắc biết mình yêu nàng, hắn vẫn chờ, chờ nàng lớn lên, chờ nàng trưởng thành, chờ nàng hiểu tâm tình của hắn. Nhưng hôm nay, hắn không muốn chờ nữa. Bởi vì trước có Bạch Mặc cùng sống mười năm với nàng, giữa họ có một loại ăn ý. Sau thì có người kia vẫn lặng lẽ để ý mười năm. Mười năm quan tâm…Bằng hiểu biết của hắn về người kia, sợ rằng người đó đã sớm bắt tay giăng lưới. Thực lực cách xa nhau nhưng hắn không thể thua. Dù có dùng hết tất cả hắn cũng muốn bảo vệ nàng, có được nàng, tuyệt đối không để cho nàng tiếp tục trốn tránh tình yêu của mình.

Thương Phượng Vũ chỉ biết hắn có tình huynh muội bất thường với mình nhưng nàng không biết rằng nam nhân này đã yêu nàng đến điên cuồng. Tình đã thấm vào tận xương tủy, yêu sâu tận linh hồn, đã sớm không thể tự kiềm chế, hãm sâu vào vực sâu không đáy. Đang khi nàng trầm tư tìm cách tránh trả lời thì Thương Phượng Ngôn dừng bước.

“Phượng Ngôn, sớm thế này ngươi muốn dẫn Vũ Nhi đi đâu?” Nghe tiếng đoán người. Hắn mặc một bộ hắc y, mắt sâu như đầm, sợi tóc bay tán loạn trên cổ, trên người tràn ra khí tức u sầu…Là Bạch Mặc mà Thương Phượng Vũ vừa nhớ tới. Có điều sao hắn lại biến thành thế này? 

Nàng chưa bao giờ thấy Bạch Mặc âm trầm tà mị như thế nên thầm kinh hãi. Nàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn thì phát hiện sự buồn rầu phiền muộn của hắn chỉ dành cho Thương Phượng Ngôn chứ không liên quan gì tới mình cả.

“Vũ Nhi mệt nên ta đưa nó về nghỉ.” Thương Phượng Ngôn nhíu mày, cười, nói lời ám muội.

Bạch Mặc bước từ từ lên trước, nhìn Thương Phượng Vũ, trong mắt hắn chứa chan tình cảm nồng ấm. “Vũ Nhi, ta đã về…”

Bạch Mặc trước kia rực rỡ như ánh mặt trời khiến Thương Phượng Vũ rất vui. Sau đó trong nụ cười gượng của hắn giấu giếm tâm sự khiến tâm Thương Phượng Vũ lạnh lẽo, tràn đầy thất vọng. Nhưng Bạch Mặc bây giờ tình cảm nồng nhiệt như lửa, nhất là tình cảm trong đôi mắt…Từng giọt từng giọt thấm vào lòng Thương Phượng Vũ…Khiến lòng nàng mềm đi…

“Phượng Ngôn ca ca…” Thương Phượng Vũ ngửa mặt lên nhìn hắn, trong mắt mang theo ý muốn hắn thả mình xuống.

Tiếng “Phượng Ngôn ca ca” ấy khiến mặt Thương Phượng Ngôn đang phủ đầy sương lạnh càng lạnh thêm, “Vũ Nhi, hôm nay theo ta đi.” Nếu ánh mắt có thể giết người thì Bạch Mặc đã sớm bị hắn chém thành trăm mảnh rồi.

“Phượng Ngôn ca ca, hôm nay huynh làm sao vậy?” Nói xong nàng liền giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn.


Thấy nàng giãy giụa, đáy mắt Thương Phượng Ngôn thoáng qua tia khổ sở, buông tay, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, trơ mắt nhìn Bạch Mặc cầm tay nàng, nhìn vào mắt nhau. Hắn hất đầu, xoay người, bỏ lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt” rồi phi thân rời đi, không để lại chút dấu vết nào.

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Thương Phượng Vũ nhẹ nhàng hỏi: “Bạch Mặc, chàng đã đi đâu vậy?” Sao lại thay đổi như thế? Chẳng lẽ?...Một ý nghĩ thoáng qua đầu Thương Phượng Vũ.

“Ta ra ngoài làm một số chuyện, giờ thì xong rồi.” Nói xong những lời này, trên khuôn mặt tuấn lãng bất phàm của Bạch Mặc lại hiện ra nụ cười rực rỡ, hoàn toàn không còn thái độ âm u như vừa nãy.

“Đi thôi.” Thương Phượng Vũ kéo tay hắn, cười nói.

“Được.” Bạch Mặc nắm thật chặt tay nàng, trả lời. Hai người sóng bước, Minh Nguyệt theo sau.

Phượng Vũ các, trong rừng trúc, chỉ có Thương Phượng Vũ và Bạch Mặc đang nắm tay nhau dạo bước.

“Bạch Mặc, thân thể của ta tốt rồi, không còn mê man nữa. Chàng biết rồi phải không?” Thương Phượng Vũ dừng chân, nhìn hắn, nói.

“Ừ. Điều này cho thấy thuốc của phụ thân nàng đã có tác dụng.” Bạch Mặc trả lời rất nghiêm túc.

“Đúng là nhờ thuốc của phụ thân sao? Không phải nhờ chàng giúp ta à?” Nàng hỏi lấp lửng, hy vọng Bạch Mặc không lừa gạt nàng nữa.

Bạch Mặc điểm một cái lên cái mũi thanh tú của nàng, mắt chứa nụ cười, nhìn sâu vào mắt nàng. “Ngốc, ta không biết y thuật sao có thể điều trị thân thể cho nàng?” Hắn ném trả vấn đề lại cho nàng.


“À…” Thương Phượng Vũ nhẹ nhàng đáp lời, ngửa đầu nhìn bầu trời, nói: “Mây trời hay thay đổi. Nếu có thể giữ được cái tốt đẹp và sáng sủa của nó thì tốt biết mấy.” Thật ra thì nàng muốn nói là tại sao chàng lại hay thay đổi như thế. Rốt cuộc thì đâu mới là bộ mặt thật của chàng?

Bạch Mặc không ngốc, sao lại không hiểu ý tứ của Thương Phượng Vũ? Nhưng hắn không giải thích nhiều mà chỉ nói theo ý của nàng: “Vũ Nhi, mặc dù mây trời hay thay đổi nhưng nó không thể ra khỏi vùng trời của nó được. Từ đầu chí cuối nó chỉ yêu vùng trời này mà thôi. Cho nên nó thay đổi là vì yêu vùng trời này, để bảo vệ vùng trời này, mong muốn vùng trời của nó được mãi như lúc đầu…”

Nghe câu trả lời này, Thương Phượng Vũ buông bỏ chấp niệm trong lòng, ôm eo hắn, dựa vào ngực hắn, “Bạch Mặc, nếu vùng trời đó thay đổi thì sao?”

“Gió mưa vô thường, huống chi là vùng trời này?” Bạch Mặc hỏi ngược lại.

“Nếu vùng trời này bị mây đen che mất diện mạo thì nó nên làm gì? Nó có còn là nó nữa không?” Thương Phượng Vũ hỏi đến tình huống hiện giờ của mình, tiến lên thì không đủ sức mà đường lui thì không có.

“Vũ Nhi ngốc, thế nào cũng có ngày mây đen tan đi để lộ ánh mặt trời. Sao nó không phải là nó được?”

“Vậy phải mất bao lâu? Một ngày? Hai ngày? Hay một năm?” Lắng nghe nhịp tim của hắn, cảm nhận độ ấm của hắn, Thương Phượng Vũ lại hỏi.

“Cho dù mây đen có dày như thế nào đi nữa thì nó cũng không ngăn cản được tập kích của mưa to gió lớn, rồi sẽ phải tản đi.” Bạch Mặc giơ tay, vén tóc của nàng.

“Ừ…Ta hiểu, cám ơn chàng, Bạch Mặc.” Thương Phượng Vũ rời khỏi ngực hắn, cười tươi như hoa.

Thương Phượng Vũ nở nụ cười quyến rũ câu hồn khiến Bạch Mặc ngẩn ra rồi khôi phục rất nhanh. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi nàng hết sức triền miên say đắm, cái lưỡi lưu luyến quên lối về trong miệng nàng, không muốn rút lui.

Một lát sau, Bạch Mặc buông đôi môi của nàng ra, ôm thật chặt nàng vào lòng.

Thương Phượng Vũ thở hổn hển yêu kiều dựa vào ngực hắn, mặt đỏ bừng. Một người tuấn lãng, một người tuyệt sắc quyến rũ như kim đồng ngọc nữ, quấn quýt như dây mây. Nhưng không ai biết họ có thể bên nhau cả đời được không...

Trong nháy mắt đã đến giờ cơm trưa, Thương Thiên Vũ cho người tới gọi họ. Thương Phượng Vũ vốn muốn từ chối nhưng lại nghĩ lại.


Cơm trưa bày tại phòng khách riêng của Thương Thiên Vũ, chỉ có ba người bọn họ. Không khí là lạ, không hài hòa cho lắm. Thương Thiên Vũ vẫn tự rót tự uống, Bạch Mặc vẫn gắp thức ăn cho Thương Phượng Vũ, hồn nhiên không biết rằng thức ăn trong chén nàng đã thành một tòa núi nhỏ, sắp đầy tràn.

“Bạch Mặc, ta không ăn được nhiều vậy đâu.” Rõ ràng hai người này có gì đó không đúng. Tại sao? Phụ thân vẫn lãnh tĩnh, từ trước đến giờ không ai có thể nhìn thấu nhưng sao hôm nay cảm xúc của người lại dao động mãnh liệt như vậy? Vừa rồi Bạch Mặc vẫn ổn, vừa tới đây liền không yên lòng là vì sao? Vừa thoát ra được bí ẩn về thân thể của mình lại bị cuốn vào sóng ngầm khiến Thương Phượng Vũ mệt mỏi, không khỏi bị cuốn vào vũng bùn này.

“Không sao đâu, ăn không được thì ta ăn giúp nàng, đừng lo.” Bạch Mặc cười híp mắt với nàng nhưng nụ cười ấy không tới đáy mắt.

Không muốn bối rối nữa nên Thương Phượng Vũ nhìn Thương Thiên Vũ, cầm đũa lên gắp một ít thức ăn đã nguội vào cái chén không của ông. “Phụ thân, đừng chỉ uống suông như thế, không tốt cho thân thể, hại tỳ hại dạ dày.” Nàng nhẹ nhàng nói những điều thông thường, muốn xua đi cái không khí lúng túng này.

‘Cạch’ một tiếng, ly rượu trong tay Thương Thiên Vũ rơi xuống đất nhưng vì có thảm lót nền không vỡ. “Vũ Nhi...” chỉ một từ, không nói gì nữa.

Nhìn hành động thất thường và vẻ mặt không dám tin của ông, dây cung trong lòng Thương Phượng Vũ đứt phựt. Nam nhân này sao lại có nét mặt khiến người ta đau lòng như thế? Không phải hắn vẫn tính kế mình sao? Sao lại vì một lời nói không có gì đặc biệt của mình mà kích động như thế? Nàng vừa nghĩ tới thì những lời tiếp theo của Thương Thiên Vũ đã xóa tan nghi ngờ của nàng.

“Vũ Nhi, nhiều năm rồi con chưa từng quan tâm ta như thế...Ta...Ta chỉ là có chút kinh ngạc, không sao đâu, không sao đâu, ha ha, ha ha, ha ha ha.” Đôi mắt phượng đẹp đẽ lóe lên sự vui mừng, hạnh phúc tràn ra khóe mắt, đôi môi mỏng khêu gợi khẽ mở, tiếng cười vui vẻ tràn đầy trong căn phòng trong phút chốc như một làn sóng.

Sáu tuổi đến với thế giới này, bảy tuổi lưu lạc giang hồ với Bạch Mặc, mười ba tuổi – trưởng thành rồi mới quay về. Mười bốn tuổi thì phát hiện hắn nhìn mấy bức họa và ghi chép về cuộc sống của mình đầy quyến luyến. Sau đó trong thời gian Thương Phượng Vũ vẫn vô tri vô giác, dù thanh tỉnh thì cũng vì chuyện hắn tính kế mình mà tránh né hắn, hoài nghi hắn, lạnh nhạt ông... Nhưng giờ phút này, thấy hắn chỉ bởi vì một câu nói hết sức bình thường và sự quan tâm nho nhỏ của mình mà kích động như vậy khiến lòng Thương Phượng Vũ xót xa, tan chảy, mềm ra...Trong lòng nàng nảy ra suy nghĩ: có lẽ là vì bất đắc dĩ. Dù sao đi nữa thì mình cũng là cốt nhục của hắn, sao hắn có thể ác đến mức tính kế mình? Nếu hắn cố ý hại mình thì sẽ không chữa hết bệnh cho mình. Ôm suy nghĩ này, nàng đứng dậy tiến đến trước mặt Thương Thiên Vũ, cúi đầu hôn lên mặt hắn, dịu dàng nói: “Phụ thân, thật xin lỗi, là Vũ Nhi không tốt, sau này Vũ Nhi sẽ không xem nhẹ người nữa.”

“Không, Vũ Nhi, là ta không quan tâm nhiều tới con, là lỗi của ta.” Thương Thiên Vũ đứng lên, ôm nàng vào lòng, nở nụ cười dịu dàng, trả lời.

Bạch Mặc cười nhìn hai người họ, nắm tay trái nắm chặt dưới gầm bàn.

Kết thúc bữa ăn khó hiểu, Thương Thiên Vũ và Thương Phượng Vũ đã giả khai tâm kết, ai đúng ai sai không còn quan trọng nữa, chỉ còn lại tình cảm nồng ấm lưu động trong phòng.

Lòng người rất khó dò – câu nói này diễn tả rất đúng tình huống lúc này của Thương Phượng Vũ. Chỉ bởi vì vẻ mặt kích động và lời nói đầy luống cuống của ông mà quên mất những lỗi lầm của ông. Là do máu mủ tình thâm hay nàng vốn không quan tâm những gì ông làm? Không ai biết được...Chỉ có thể biết rằng mọi thứ nhìn như rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức không ai nỡ phá hỏng, tốt đẹp đến mức ai cũng hướng tới...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui