Ngạch phủ mừng thọ, hiển lộ phong thái ban đầu.
Sóng ngầm hạ xuống, nguyên nhân khóa kín trái tim.
Con đường lát đá màu xanh được điêu khắc từ ngọc, ngôi nhà tráng lệ nguy nga của quý nhân.
Thương Phượng Vũ ngồi ở tiền sảnh, nhớ lại quang cảnh và thiết kế của lâm viên (khu trồng cây cảnh) không kém Hiền vương phủ, thầm khen một tiếng. Cùng với sự tán thưởng là nhận ra ngoại công của mình là người có ảnh hưởng rất lớn. Đang lúc nàng suy nghĩ thì bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính.
“Ba năm không gặp, Vũ Nhi đã lớn như vậy rồi.” Ngạch Thiên Dương mặc một bộ cẩm y màu trắng, lặng lẽđi vào, đứng trước mặt Thương Phượng Vũ.
Ngạch Thiên Dương đột nhiên xuất hiện nhưng Thương Phượng Ngôn và Ngạch Tử Khanh không có phản ứng gì, hiển nhiên là đã quen với việc xuất quỷ nhập thần thế này của ông. Nhưng Thương Phượng Vũ thì không như vậy. Nàng bị tiếng nói đột nhiên vang lên và bóng dáng cao lớn trước mắt làm cho sợ hết hồn, tim đập nhanh hai nhịp.
“Vũ Nhi, chào ngoại công đi.” Thương Phượng Ngôn đứng lên trong khi Thương Phượng Vũ còn đang thất thần, hành lễ ra mắt. Nhìn thấy bộ dạng sững sờ rất ngây thơ của nàng, hắn liền lên tiếng nhắc nhở.
“Phượng Ngôn ca ca, đây thật là ngoại công à?” Thương Phượng Vũ nhảy xuống ghế, đi tới trước mặt Thương Phượng Ngôn, nâng đầu nhỏ với khuôn mặt không thể tin được mà nói. Nàng thầm nhủ: nam nhân này đẹp thì đẹp thật nhưng lại mang theo mầm độc trí mạng, chỉ có thể đứng nhìn mà không thể lại gần. Lòng phòng bị của nàng được dựng nên.
“Vũ Nhi, không được vô lễ, mau chào ngoại công đi.” Thương Phượng Ngôn dùng cách khác để trả lời vấn đề của nàng.
Thấy Thương Phượng Ngôn không trả lời vấn đề của mình một cách trực tiếp, Thương Phượng Vũ quay đầu nhìn Ngạch Thiên Dương, “Người là ngoại công thật sao?” Nàng thầm từ từ bình ổn cảm xúc sợ hãi đang dâng lên trong lòng.
Ngạch Thiên Dương gật nhẹ đầu: “Không sai. Ta chính là ngoại công của con.”
“Không phải. Người nhất định đang gạt con.”
“A, sao con lại nói vậy?” Ngạch Thiên Dương tò mò, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì.
Ngạch Tử Khanh, Thương Phượng Ngôn và bốn người hầu trong nhà cũng không lên tiếng, im lặng nhìn một lớn một nhỏ nói chuyện với nhau.
“Bởi vì người còn đẹp hơn cả mẫu thân nữa cho nên người không phải ngoại công mà là bà ngoại.” Thương Phượng Vũ đắc chí tuyên bố, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Khí thế trên người nam nhân này thật phức tạp, rõ ràng là đang dùng giọng ấm áp để nói chuyện nhưng sao mình lại cảm thấy lạnh lẽo và bất an?
Lời Thương Phượng Vũ vừa dứt thì Ngạch Tử Khanh liền run lên, Thương Phượng Ngôn cứng người lại, nét mặt của những người hầu trong nhà thì khó có thể suy đoán được.
Ngạch Thiên Dương cũng ngẩn người một chút, sau đó ông cười khẽ: “Vũ Nhi, ta là ngoại công, không phải bà ngoại của con.”
“Không đúng, không đúng, nhất định là người đang trêu đùa Vũ Nhi, Vũ Nhi không mắc mưu của người đâu.” Thương Phượng Vũ cong cái miệng nhỏ nhắn, tự cho là đúng mà trả lời.
Ngạch Tử Khanh ra hiệu, người hầu trong nhà lặng yên không tiếng động lui ra ngoài, chỉ còn lại bốn người họ.
Nếu như bình thường thì chắc chắn Thương Phượng Ngôn sẽ không ngăn cản Thương Phượng Vũ bướng bỉnh như thế, nhưng hôm nay hắn không thể không nói.
“Thương Phượng Vũ, không được vô lễ.” Giọng Thương Phượng Ngôn mang theo sự trách móc nặng nề, sắc mặt cũng theo đó mà trầm xuống.
Thương Phượng Vũ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hơi nước nổi lên trong mắt, khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận mà nói: “Phượng Ngôn ca ca xấu, huynh đã nói không bao giờ hung dữ với Vũ Nhi nữa. Thế mà bây giờ huynh lại nuốt lời. Vũ Nhi không để ý đến huynh nữa.” Dứt lời nàng liền chạy nhanh ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng chạy như bay của nàng, Ngạch Thiên Dương liếc nhìn Thương Phượng Ngôn: “Phượng Ngôn, con so đo với một hài tử làm gì, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, từ lúc nào mà con trở nên dễ kích động như thế vậy?”
Thương Phượng Ngôn không nói gì, chạy theo bóng dáng đang rời đi của Thương Phượng Vũ.
Một tiếng thở dài khẽ khàng vang lên trong đại sảnh khi hắn rời đi…
“Phụ thân, sao người lại thở dài? Là bởi vì Phượng Ngôn sao?” Ngạch Tử Khanh lên tiếng. Lúc này hắn đã ngồi lên ghế, bưng một ly trà, khẽ nhấp một ngụm.
“Không hẳn là như vậy.”
“Vậy thì vì cái gì?” Ngạch Tử Khanh vốn tưởng rằng phụ thân thở dài là vì đề phòng với người nhà của Thương Phượng Ngôn. Nhưng lúc này hắn lại nghe rằng không hẳn là như vậy nên thấy tò mò.
“Con nghĩ tại sao ta không lên tiếng mà đi vào?” Ngạch Thiên Dương ngồi lên ghế chủ vị, hỏi ngược lại.
“Con không biết.”
“Con có chú ý tới khi Vũ Nhi nghe tiếng và nhìn thấy ta nó có vẻ mặt như thế nào không?”
Ngạch Tử Khanh nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng trong lòng đã hiểu ra, có điều, hắn không dám khẳng định.
“Ta không phải thở dài mà là cảm thán cho Vũ Nhi.”
“Phụ thân nói như vậy là sao?” Ngạch Tử Khanh càng hiếu kỳ.
Ngạch Thiên Dương nói: “Rõ ràng nó bị khí thế tỏa ra từ người ta làm cho sợ hãi, nhưng nó lại tỉnh bơ mà nói lảng sang chuyện khác. Hơn nữa còn trong lúc vô tình mà bày ra một thế cờ nho nhỏ. Nó tính toán rất tốt mỗi một bước đi và phản ứng của mỗi người.” Nhớ tới động tác xảo diệu tránh khỏi khí thế của mình của Thương Phượng Vũ, khóe miệng Ngạch Thiên Dương hơi nhếch lên, nở nụ cười trong lòng.
“Phụ thân.” Nghe đánh giá của Ngạch Thiên Dương về Thương Phượng Vũ, sắc mặt Ngạch Tử Khanh trầm xuống, đáy mắt dâng lên sự kinh ngạc. Hắn không thể tin được rằng một hài tử sáu tuổi lại có tâm cơ và mưu trí như thế. Hơn nữa nó còn thản nhiên không gợn sóng mà đặt ra một thế cờ để tránh khỏi sự dò xét của Ngạch Thiên Dương. Theo hắn, Thương Phượng Vũ chỉ cơ trí hơn, dáng dấp đáng yêu hơn hài tử bình thường một chút thôi. Nhưng lời của Ngạch Thiên Dương lại làm hắn rơi vào trầm tư.
“Khó tin đúng không? Nhưng đây là sự thật.”
Nghe sự đánh giá và suy đoán như thế, Ngạch Tử Khanh trầm mặc.
Trong hoa viên, Thương Phượng Vũ đứng trước một cây hoa lan, nói thầm: “Bông hoa, ngươi là tốt nhất. Ngươi không hung dữ với Vũ Nhi, còn tỏa hương thơm cho Vũ Nhi. Phượng Ngôn ca ca xấu nhất, huynh ấy luôn khi dễ Vũ Nhi. Cho nên sau này Vũ Nhi sẽ không nói chuyện với huynh ấy nữa.”
“Vũ Nhi, vẫn còn giận đại ca à?” Thương Phượng Ngôn nghe nàng nói thầm, vừa dứt lời thì hắn mới lên tiếng.
“Hừ.” Thương Phượng Vũ nghiêng đầu, hạ mi mắt, hừ nhẹ, im lặng.
Thương Phượng Ngôn tiến lên hai bước, bế nàng lên.
Thương Phượng Vũ quay đầu đi, chu cái miệng nhỏ nhắn, không thèm nhìn mặt hắn, cũng không lên tiếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu mang theo sự bất mãn.
Thương Phượng Ngôn bị vẻ mặt đáng yêu này của nàng làm cho hắn cười thầm trong lòng, “Vũ Nhi, đại ca không hung dữ với muội.”
Thương Phượng Vũ không nói gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
“Vũ Nhi, đại ca sai rồi, đừng giận nữa được không?”
Thương Phượng Vũ vẫn im lặng, có điều, Thương Phượng Ngôn để ý thấy khóe mắt nàng đang lặng lẽ nhìn nét mặt của mình.
“Vũ Nhi, ngoại công là trưởng bối, phải có tôn ti, đại ca là muốn tốt cho muội.” Giọng Thương Phượng Ngôn tràn đầy nhu hòa giảng giải đạo lý cho nàng, “Muội nói thế với ngoại công sẽ khiến người khó chịu. Một nam nhân mà bị nói là nữ nhân thì lòng tự trọng sẽ bị tổn thương. Muội hiểu chưa?”
“Vũ Nhi không sai. Dáng dấp của người rất đẹp, còn đẹp hơn cả mẫu thân nữa. Vũ nhi không sai, không sai.” Thương Phượng Vũ mở lời nhưng nàng kiên trì không thừa nhận mình có lỗi.
Nghe vậy, đôi mày kiếm của Thương Phượng Ngôn khẽ nhíu lại. Nhưng hắn không thể bàn luận với một hài tử về chuyện này nên thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ. Hắn cười: “Được rồi, đại ca bảo đảm, dù cho sau này muội có làm gì đại ca cũng sẽ ủng hộ muội. Muội nói đúng, đại ca kiên quyết không nói sai. Có được không?”
“Không cần, lần trước Phượng Ngôn ca ca cũng nói không hung dữ với Vũ Nhi nữa nhưng lại bội ước. Không tính nữa. Không tin huynh nữa.” Mặt Thương Phượng Vũ hiện vẻ không tin tưởng, nói.
“Vũ Nhi, đại ca không bao giờ lừa dối muội. Đây là lời hứa hẹn của đại ca. Mặc dù muội còn nhỏ nhưng có một ngày muội sẽ hiểu, dù cho đại ca làm gì, nói gì cũng đều là vì muốn tốt cho muội.” Thương Phượng Ngôn thay đổi sự nhu hòa vừa nãy, chuyển sang chân thành tha thiết mà nói.
“Vũ Nhi tin huynh lần này. Nếu lần sau mà Phượng Ngôn ca ca còn như vậy, Vũ Nhi sẽ không để ý tới huynh nữa.”
“Được, được, được.” Thương Phượng Ngôn nói ba chữ được, sau đó là một tiếng cười như chuông bạc vang khắp hoa viên.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ vô cùng ấm áp. Hoa trong vườnnở rộ, ganh đua sắc đẹp, gió mát thổi nhẹ nhàng làm nước trong hồ gợn sóng, tạo ra từng vòng từng vòng rất đẹp mắt…
Tất cả đều tốt đẹp như thế, ấm áp như thế, động lòng người như thế…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...