“anh….thật sự muốn quen với tôi?” tiếng nữ nhân hỏi.
“đúng.” Nam nhân rất khẳng định đáp.
“tại sao anh muốn quen với tôi? Anh có thể quen với nữ nhân đẹp hơn, thân hình tốt hơn…., tôi nghĩ, có rất nhiều nữ nhân đều nguyện ý trở thành bạn gái của anh.”
“nhưng đối tượng tôi muốn chạm và hôn chỉ có em.”
“hả?!” mặt nữ nhân phút chốc đỏ ửng.
“nếu như quen nhau thì làm những việc này không có vấn đề rồi.”
“nhưng mà….nếu như…nếu như anh không yêu tôi, thì không thể làm những việc này với tôi.”
“tôi yêu em a.” nét mặt hắn không có chút do dự, “yêu đến mức không gì sánh bằng!”
“hở?” nàng ngạc nhiên mở to mắt.
Sau đó tất cả mọi việc cứ như lẽ đương nhiên, nàng Phùng Hiểu Linh, và Hàn Âm Diệc cặp với nhau.
Giây phút nàng bước trở vào công ty, tất cả mọi người đều cảm kích.
“Hiểu Linh, cuối cùng cậu cùng đi làm rồi!”
“cậu không biết đâu, mấy ngày này mặt Hàn Âm Diệc khủng bố biết bao nhiêu.”
“đừng nói là viết nhạc mới, ngay cả quay MV cũng kéo dài thời gian.”
“cả công ty đều không có ai dám xả giận.”
Ngay cả người đứng đầu công ty là ông chủ, đến nhân viên quét dọn, đều đến kể khổ với nàng.
“Hiểu Linh, em qua đây một lát.” Chị Hoa thư kí vội vàng gọi, một tay kéo nàng, ‘cộp cộp cộp’ đưa nàng rời khỏi vòng vây.
“chị Hoa, chị muốn đưa em đi đâu?”
“đến phòng làm việc của đạo diễn.”
“đến đó làm gì?”
“dập tắt lửa, nếu không có thể xảy ra án mạng đấy.”
Án mạng? Việc này có phải là khoa trương quá không?
Nhưng mà khi Phùng Hiểu Linh đến trước phòng làm việc của đạo diễn, mới phát hiện không hề khoa trương tí nào.
Hai người nam nhân thân cao hơn 1 mét 8 đang đứng đối nhau, Hàn Âm Diệc vẻ mặt lạnh nhạt, còn Tề Việt đang nhăn mặt nhíu mày, biểu tình phẫn nộ, chỉ kém núi lửa phun trào thôi.
“không thể, việc khi nãy cậu nói tôi không thể đồng ý, tôi chỉ quay những MV mà tôi vừa ý, MV quay khi trước tôi rất vừa ý, cho nên không dự định cắt đi đoạn nào trong ấy.” Tiếng nói của Tề Việt.
“vậy à.” Hàn Âm Diệc búng nhẹ ngón tay. “vậy thì chỉ còn có thể hủy đi cuốn băng, như thế thì có thể quay lại từ rồi.”
“cái gì?”
“có thể đưa cuốn băng cho tôi chứ? Nếu không tôi không đảm bảo ông có thể bình an vô sụ rời khỏi đây.”
“Hàn Âm Diệc, cậu đang uy hiếp tôi?” Tề Việt hét lên.
Hắn nghiêng đầu, lạnh lùng cười một tiếng, “vậy thì cứ cho là tôi đang uy hiếp ông đi.”
Loại cười lạnh này, còn có giọng điệu nói chuyện của đối phương khiến toàn thân Tề Việt không thoải mái, “cậu nghe đây, tôi có chết cũng không đồng ý cắt đi cảnh hôn ấy.”
“cảnh hôn?” Phùng Hiểu Linh quay đầu nhìn chị Hoa.
“là như vầy, hôm nay Hàn tiên sinh đột nhiên nói muốn cắt đi cảnh hôn trong đoạn MV, nhưng đạo diễn không đồng ý, kết quả là hai người tranh cãi với nhau.”
“vậy thì chỉ cần hủy đi cuốn băng là được, MV có thể quay lại.”
Chỉ một câu đơn giản, nhất thời khiến tất cả âm thanh trong phòng làm việc của đạo diễn đều dừng hẳn.
“cậu…cậu đang đùa sao?” Tề Việt sửng sờ nói.
“từ trước đến nay tôi chưa từng nói đùa.” Thần sắc hắn, còn có khí thế phát ra từ người hắn, nói rõ hắn là thật.
Người nam nhân này, đầu rốt cuộc là cấu tạo bằng cái gì?
“quay lại, cậu có biết tốn bao nhiêu thời gian và tiền không? Hơn nữa còn có vấn đề thời hạn của CASE.” Tề Việt hét lên.
“tôi không biết, tôi cùng không muốn biết!” Hàn Âm Diệc không quan tâm nói, “đưa cuốn băng cho tôi!”
“không thể nào!”
“vậy thì nếu như đánh ông đến bán sống bán chết, ông có lẽ sẽ giao ra đúng không? Bình thường thì trong lúc sợ hãi nhất tương đối dễ thương lượng!” hắn vân đạm phong thanh nói.
“không được, đừng như vậy!” hai cánh tay từ sau lưng ôm lấy hông Hàn Âm Diệc, Phùng Hiểu Linh cả người xông về phía Hàn Âm Diệc.
“Linh?” động tác của Hàn Âm Diệc dừng lại, sát ý lạnh băng trên mặt cũng theo đó mà tan biến.
“anh không thể đánh đạo diễn!” nàng chân thành nói.
“ừ.” Hắn quay người, nhìn nàng gật gật đầu.
“hơn nữa, đạo diễn là người rất tốt, anh không thể làm như vậy với đạo diễn.”
“được, tôi biết rồi.”
“anh thật sự biết rồi?”
“đúng.” Trên mặt hắn nở một nụ cười ôn nhu.
Phùng Hiểu Linh ngẩn người nhìn nụ cười tựa thiên sứ trước mắt, dường như ý thức được gì đó vội hoảng loạn buông tay, “giọng điệu khi nãy của tôi có phải là rất quá đáng không?”
“không hề a.”nụ cười trên mặt hắn càng ôn nhu.
Tề Việt và chị Hoa nhìn đến sửng sờ. Người nam nhân đang nở nụ cười ôn như như sắp chảy nước này là ai? Và người nam nhân khi nãy dự định giết người là cùng một người sao?
“đoạn hôn ấy không phải quay rất đẹp sao? Tại sao anh phải cắt đi?” Phùng Hiểu Linh hỏi.
“không phải em không thích tôi hôn người khác sao?”
“là không thích, nhưng mà nếu như cắt bỏ thì…..” ánh mắt nàng liếc nhìn thần thái khẩn trương của đạo diễn, “hình như rất đáng tiếc.” Tuy nàng đích thật rất ghét cảnh ấy, nhưng không thể phủ nhận, đạo diễn quay rất đẹp, hơn nữa còn nắm được ý nghĩa của bài hát.
Nếu như chỉ vì nguyên nhân một mình nàng, mà khiến cho tâm huyết của tổ quay phim đổ bể, vậy thì không được hay lắm.
“nếu như em cảm thấy tiếc thì không cắt bỏ nữa.” Hàn Âm Diệc nhẹ nhàng chạm vào mái tóc trước trán Phùng Hiểu Linh, quyến luyến áp lên một nụ hôn, “tôi đảm bảo, việc như vậy, sau này tôi chỉ làm với em.”
“xem ra, vấn đề đã được giải quyết.” Chị Hoa quay qua nói với Tề Việt đứng bên cạnh.
“….hình như là vậy.”
Khắc tinh duy nhất của người nam nhân điên cuồng này, chính là nữ nhân như vầy.
Âm nhạc tuyệt mĩ, phối hợp với ca từ trong MV, vốn dĩ đã khiến người khác dễ say mê, nay thêm Hàn Âm Diệc hiếm khi diễn xuất lần thứ hai, càng tăng thêm ánh nhìn của mọi người.
Bản MV ‘thánh âm’ này mới phát sóng ba ngày, mà đã nổi khắp mọi con phố. Trong ấy càng được sự đón chào của nữ giới từ 18-35 tuổi.
Đối với một bản MV mà nói, có thể tạo được kết quả này tuyệt đối là hiếm có, và nguyên nhân chỉ có một—-Hàn Âm Diệc.
Bất luận là nhạc hắn viết, hay là vai diễn thiên sứ của hắn, đều rất thu hút mọi người, thậm chí còn quên mất đi nhân vật chính trong MV.
Thông thường mà nói, làm bạn gái của loại người này, cơ hồ luôn xui xẻo, có lẽ nếu như việc của nàng và Hàn Âm Diệc bị lộ ra, nàng rất có thể bị một đám nữ nhân vây đánh, hủy dung mạo, ngoài ra cộng thêm gọi điện hù dọa!
Làm ơn đi! Nàng có thể nào gọi điện đến báo cảnh sát trước a?
“nào, hát thử xem!” lại một bản nhạc phổ đưa đến trước mặt Phùng Hiểu Linh.
Nàng nhận lấy bản nhạc phổ, lướt nhìn trong giây lát, lại ngẩn đầu nhìn người trước mặt.
Thân hình cao ráo, khuôn mặt lập thể hơn so với người bình thường, mi mắt dài cuốn hút, người khác dù có bắt chước cũng không có được. Cơ hồ mỗi hành động tùy ý của hắn đều có thể khiến người khác cảm thấy như một bức họa. Và lúc này ngón tay thon dài cốt tiết phân minh đang áp trên các phím đàn.
“em đang nhìn gì vậy?” cảm giác được ánh nhìn của đối phương, Hàn Âm Diệc nghiêng đầu hỏi.
“không….không có gì.” Phùng Hiểu Linh đỏ mặt, vội càng cúi gầm mặt, ánh nhìn một lần nữa rơi vào bản nhạc phổ.
Loại biểu tình này, tuyệt đối có vấn đề.
Hàn Âm Diệc nhướng mày, không khách khí đi đến trước mặt Phùng Hiểu Linh, “Linh—–”
“gì?”
“nếu như tôi nói tôi rất muốn biết khi nãy em nhìn gì thì sao?”
Theo sau tiếng nói thì thầm của ác ma, hơi thở ấm áp ấy nhẹ nhàng lướt qua trán này. Không cần ngẩn đầu, Phùng Hiểu Linh cũng biết Hàn Âm Diệc bây giờ cách nàng gần bao nhiêu.
“tôi….”
“Linh, tôi có đẹp đến thế sao?”
“ừ, rất đẹp….” Lời vừa nói ra, Phùng Hiểu Linh liền muốn tìm ngay một cái động chui vào. Cái gì gọi là không đánh mà khai, nàng chính là ví dụ điển hình nhất.
Hắn đưa tay, nâng cằm nàng, ép nàng đối diện với hắn, “nếu như muốn nhìn, em hoàn toàn có thể quang minh chính đại nhìn, tôi thích em đặt ánh nhìn lên người tôi.”
Mức độ đỏ mặt của Phùng Hiểu Linh lúc này, tuyệt đối có thể luộc chín tôm.
Trước mặt là khuôn mặt tuấn mĩ gần trong gang tấc, thực sự là khảo nghiệm sức kiềm chế của nàng a!
“nhìn hết nửa ngày, có kết luận gì không?” hắn cười nhạt hỏi nàng.
“có lẽ việc tôi bị vây đánh, hủy dung mạo, nhận được cuộc gọi hù dọa là việc bình thường.” Nàng tự lầm bầm, đầu óc đã hoàn toàn trống không vì sự tiếp cận gần như vậy.
Hàn Âm Diệc sững sốt, “cài gì mà vây đánh, hủy dung mạo, cuộc gọi hù dọa.”
“hả?!” Phùng Hiểu Linh nay mới hồi thần, “không có gì!”
“nói!”
Chỉ một chữ của hắn đã khiến nàng ngoan ngoãn nói ra sự tình. Không có cách nào a, ai bảo gan nàng nhỏ hơn người khác một chút chứ! “tôi nghe người khác nói, bởi vì đoạn MV ‘thánh âm’, hiện nay rất nhiều nữ nhân thích anh. Cho nên….nếu như để người khác biết được anh và tôi đang quen nhau, tôi rất có thể bị vây đánh, hủy dung mạo….nhận được cuộc gọi hù dọa………”
Theo sau từng chữ của nàng, sắc mặt của hắn càng trầm hơn một phân, đợi khi nàng nói hết, sắc mặt hắn chỉ có thể dùng chữ đen lại hình dung.
“còn có tôi, không ai dám động vào em.” Hàn Âm Diệc nói.
“tôi biết, đây chỉ là giả thiết thôi, không thành lập đâu!” Phùng Hiểu Linh vội vàng trả lời.
“bảo bối ngay cả tôi còn không nỡ làm tổn hại, không ai có thể làm tổn hại em.” Hắn nói, hạ mâu trầm tư.
Bảo bối? Nàng là bảo bối của hắn sao?
Lòng, vì chỉ một câu nói đơn giản của hắn, mà trở nên ấm áp.
“đoạn MV đó, khiến rất nhiều nữ nhân thích tôi?” hắn đột nhiên hỏi.
“hả? Đúng a!” tuy không rõ tại sao hắn lại hỏi vậy, nhưng Phùng Hiểu Linh vẫn gật đầu trả lời.
“nguyên nhân?”
Làm ơn! Không phải là người nam nhân này hoàn toàn không biết hắn có vẻ đẹp khiến người khác phạm tội chứ? “bởi vì khuôn mặt của anh.”
‘khuôn mặt của tôi?”
“quá đẹp, cho nên khiến rất nhiều nữ nhân yêu.” Ai như nàng, khuôn mặt như vầy, bỏ rơi trên đường cả ngày, cũng không khiến người nào nhớ nổi.
“vậy sao?” hắn một tay chạm vào mặt mình, lầm bầm nói, “tôi lại không biết loại nữ nhân nào thích tôi sẽ gây bất lợi cho Linh, muốn giải quyết từng người từng người một quá phiền phức. Nếu như là vậy, chỉ cần….làm rồi, mọi việc sẽ ổn thỏa.”
“hở?” Phùng Hiểu Linh chớp chớp mắt. Hắn định làm gì?
Hàn Âm Diệc ngẩn đầu, nhìn Phùng Hiểu Linh cười, “chỉ cần tôi hủy đi khuôn mặt này, thì sẽ không có ai vì thích tôi mà gây bất lợi cho em. Phương phát giải quyết rất đơn giản đúng không?”
Cằm rơi xuống đất! Nàng sửng sốt nhìn hắn, đây có thể gọi là phương pháp giải quyết đơn giản sao? Đặc biệt hắn còn dùng ‘rất’ nữa chứ, “anh đang đùa à?”
Nhưng vẻ mặt của hắn nói cho nàng biết rằng, lời khi nãy của hắn, tuyệt đối là thật!
“em cảm thấy trên khuôn mặt này vẽ vài vết sẹo thế nào?” hắn dùng ngón tay vẽ vị trí vết sẹo.
Người bình thường sẽ nói ra được những lời như vậy sao? Phùng Hiểu Linh cắn chặt môi, tim cứ nhu bị thứ gì đó chiếm gọn, có thứ gì đó không ngừng dâng trào.
Người nam nhân này có thể không đau không xót mà nói ra được việc này? Phảng phất căn bản cứ như việc không quan trọng.
Cơ hồ, hắn quan tâm, chỉ có sự an nguy của nàng mà thôi.
“tôi không muốn.” Nàng nói.
“gì?”
“tôi không muốn anh làm việc như vầy.” Nàng vội lao vào lòng hắn, dụi mặt vào ngực hắn.
“chỉ có như vậy, em mới không bị tổn hại.”
“bây giờ căn bản không có ai làm tổn hại tôi!” nàng hét lên, “cho dù có, tôi cũng không cho anh làm như vậy.”
“tôi tuyệt đối không bỏ qua bất kì khả năng nào.” Hắn cúi đầu áp sát tai nàng nói, “em là của tôi, là bảo bối của tôi. Là bảo bối mà tôi yêu nhất, cho nên….tôi tuyệt đối không để em chịu một chút tổn hại nào.”
Xác thực…..người nam nhân này, thật sự rất yêu nàng.
Vô cớ, nàng xác định được điểm này. Trong đầu bỗng xuất hiện sự rõ ràng trước nay không có, mặt Phùng Hiểu Linh áp vào ngực Hàn Âm Diệc, âm thanh có chút ưu ưu, “Âm Diệc….em thích anh.”
“tôi biết.” Hắn mỉm cười.
“cho nên em cũng thích khuôn mặt này của anh, không muốn nó chịu bất cứ tổn hại nào.”
Hắn sửng sốt, Linh của hắn…..
“em thật sự rất thích rất thích rất thích khuôn mặt này của anh, anh không được nói những lời ấy một lần nữa.” Nàng nói, “nếu như anh thật sự dùng dao rạch mặt mình, vậy thì…..vậy thì em cũng làm vậy.” Tuy nàng rất sợ đau, nhưng những lúc như vậy, lời nghiêm trọng cũng nên nói vài ba câu.
“em thật sự thích khuôn mặt của tôi?” hai tay hắn vòng qua eo nàng, ôm cả người nàng vào lòng.
“…..thích.”
“thích cỡ nào?”
“thì là….rất thích rất thích rất thích ấy…….”
“Linh, tôi rất thích nghe em nói như vậy, thích thêm nữa đi.”
“vậy anh đảm bảo là anh sẽ không hủy đi khuôn mặt mình.”
“…….tôi đảm bảo.”
“sẽ không rạch vài dao lên mặt mình?”
“……được.”
“cũng không tìm bác sĩ làm phẫu thuật thẩm mĩ?”
“…..được.”
“càng không đem mặt mình đi tông kiếng?” nàng vẫn có chút không yên tâm.
“…….Linh.” hắn có chút bất lực áp môi gần trán nàng, “chỉ cần là việc em không muốn tôi làm, tôi tuyệt đối sẽ không làm. Thứ tôi muốn, là em có thể yêu tôi là được.”
Hắn muốn có tình yêu của nàng, muốn tất cả tình yêu của nàng, tất cả sự chú ý của nàng!
Đoạt lấy mọi thứ của nàng, cho đến sâu vào xương tủy, cũng không có cách dừng lại.
Nụ hôn dịu dàng, nhưng lại đầy sự chiếm đoạt ôn nhu. Người nam nhân này tuân bố với nữ nhân quyền về tất cả—– và tuyên bố dâng hiến cả linh hồn của hắn.
“tốt quá rồi, ‘thánh âm’ đã liên tục 3 tuần liền nằm trong top nhạc đứng đầu bản, số lượng đang nhập và tải MV gần như sắp khiến mạng nổ tung! Cứ như vậy thì CD của Đông Nghi Mai chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng.” Trong phòng làm việc, nét mặt Âu Ly Khải vui mừng nói.
Từ khi ‘thánh âm’ được công bố, công tự mình đã được giới nghệ thuật đánh giá là công ty âm nhạc có tiềm năng nhất trong năm, không ít công ty có ý cùng hợp tác.
“trong lúc đưa ra CD, cũng đồng thời phải tổ chức buổi họp báo, lợi dụng giới truyền thông để tiếp tục tạo danh tiếng.” Chị Hoa thư kí đứng cạnh nhắc nhở.
“đây là việc đương nhiên.” Âu Ly Khải gật đầu, “Đông Nghi Mai lần này có thể thành công như vầy, không thể không kể đến công lao của Hàn Âm Diệc.”
“đúng a, nhưng ngạc nhiên lớn nhất là việc Hàn tiên sinh đồng ý quay MV cùng Đông Nghi Mai, nếu như không có bản MV đó, sự ảnh hưởng đến mọi người cũng không có lớn như vậy.”
“cô nói xem, nếu như lần họp báo này, Hàn Âm Diệc cũng tham gia, có lẽ sẽ tạo nên sự ảnh hưởng hơn trước.” Âu Ly Khải nói.
Chị hoa tự khắc là hiểu điều này, “nhưng mà….Hàn tiên sinh có đồng ý lộ diện không?”
“việc này…..” ông ta do dự. Nếu như theo tính cách của Hàn Âm Diệc thì không cần nói, cũng khẳng định là không tham gia, “có lẽ chúng ta thành khẩn cầu xin, có thể hắn sẽ đồng ý.” Nói tuy là vậy, nhưng bản thân ông ta cũng không dám khẳng định.
“nếu như hắn dễ dàng đồng ý như vậy, vậy thì hắn đâu còn là Hàn Âm Diệc.” Chị Hoa tạt thau nước lạnh, “nghe nói hắn ghét nhất là tham gia họp báo kí giả, mấy lần trao nhận giải thưởng âm nhạc, hắn đều vắng mặt, đều là do Sái Dã tiên sinh thay mặt nhận.”
“vậy không phải là hoàn toàn không còn hy vọng nữa sao?” buổi trao giải thưởng âm nhạc cũng không tham gia, không lẽ sẽ tham gia buổi họp báo nhỏ nhoi này?
“cũng không hẳn là vậy!” chị Hoa nháy mắt.
“ý gì?”
“ý là…..” chị ta nói rồi, mở cửa phòng làm việc, nói với Phùng Hiểu Linh đang in ấn, “Hiểu Linh, em có thể gọi điện thoại thông báo với Hàn tiên sinh tham gia buổi họp báo vào tuần sau của công ty không?”
“buổi họp báo tuần sau? Được, không thành vấn đề.” Cô bé quàng khăn đỏ ngu ngơ đã nhận lời, không chút cảm thấy có gì không đúng, “bây giờ sao?”
“ừ, là bây giờ, hãy thông báo đi.”
“được.” Phùng Hiểu Linh moi điện thoại ra, tìm số liên lạc của Hàn Âm Diệc, “là em… đúng, tuần sau công ty tụi em có buổi họp báo, anh có thể đến dự được không…..em? ơ, đương nhiên em cũng phải đến đó phụ giúp…..”
Mấy phút sau, Phùng Hiểu Linh tắt máy điện thoại, nói với chị Hoa, “chị Hoa, Hàn tiên sinh nói anh ấy sẽ đến đúng giờ.”
“vậy thì tốt.” Chị Hoa cười cười, trở lại phòng làm việc, nói với ông chủ Âu Ly Khải, “nhìn xem, phương pháp rất dễ dàng.”
“…..đích thực rất dễ dàng.” Khóe miệng Âu Ly Khải co giật.
Có lẽ, công ty của ông ta, tuyển được Phùng Hiểu Linh, mới là thực sự nhặt được may mắn lớn.
MV xem rồi lại xem, hai mắt Đông Nghi Mai nhìn chằm chằm vào người nam nhân trên màn ảnh, khí chất mà toàn thân hắn phát ra, bất luận thế nào cũng không ai có thể giả mạo.
Người nam nhân từ từ đi bên người nữ nhân, cúi đầu, nhẹ nhàng in lên một nụ hôn……
Tách! Đông Nghi Mai nhấn vào remote, hình ảnh trên màn ảnh nhất thời dừng lại. Không thể nào quên được, cảm giác môi hắn chạm vào làn da của cô ta.
Bởi vì hắn, mặt cô ta đỏ bừng. Vô số người nói cô ta may mắn, còn gọi là cô gái lọ lem của năm.
Cô gái lọ lem có thể trở thành vương phi, sau đó cùng hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi, còn cô ta? Không nghĩ thì chỉ có như vậy.
Cô ta còn muốn nhiều hơn nhiều hơn thế nữa.
Nếu như có thể tiếp tục hát nhạc của hắn viết, nếu như một người cao ngạo như hắn có một ngày dùng ánh mắt si mê nhìn cô ta, nếu như hắn có thể như thiên sứ trong MV đối xử với cô ta…..
Cúi mặt, Đông Nghi Mai cười nhẹ. Cô gái lọ lem không phải cô ta, người ngốc cũng có thể nhìn ra trong mắt Hàn Âm Diệc bây giờ đang nhìn về phía ai.
Nhưng—-cô ta không bỏ cuộc. Người như Hàn Âm Diệc, căn bản không thích hợp đứng cùng Phùng Hiểu Linh. Hai người họ căn bản không xứng đôi. Âm nhạc của hắn, tình cảm của hắn, Phùng Hiểu Linh căn bản không hiểu gì.
Chỉ có cô ta! Chỉ có cô ta mới thật sự hiểu hắn, hát tất cả nhạc mà hắn viết.
Cho nên, cô ta phải hành động, trước lần họp báo này, phải khiến Phùng Hiểu Linh biết khó mà lui, chỉ cần Hàn Âm Diệc có chút ít hảo cảm với cô ta, vậy thì cô ta đã đủ tư cách tạo cảnh ám muội trong buổi họp báo.
Nắm bắt thời cơ này, giúp bản thân vào danh sách ca sĩ được ưa chuộng nhất.
Hàn Âm Diệc, là cơ hội mà cô ta không thể bỏ qua. Bất luận là người hắn, hay nhạc hắn viết, cô ta đều muốn có!
“Nghi Mai, cô qua đây, buổi họp báo sẽ dùng mấy tấm áp phích này thế nào?” từ một đống áp phích rút ra được vài tấm trải trên bàn hội nghị, chị Hoa hỏi Đông Nghi Mai.
“được.” Đông Nghi Mai hồn vởn vơ trên mây trả lời.
“công ty tạo hình đã tìm được rồi, còn khá có danh tiếng.”
“ò…..”
“mấy ngày này cô tốt nhất hãy điều chỉnh lại trạng thái của mình, bảo dưỡng thật tốt, dùng trạng thái tốt nhất mà xuất hiện vào ngày họp báo.” Chị Hoa vừa nói, vừa phát hiện đối tượng căn bản không nghe chị ta nói gì.
“đang nghĩ gì vậy? Chị ta vội áp gần hỏi.
“a!” Đông Nghi Mai kinh ngạc, “không…..không có gì!”
“qua vài ngày nữa sẽ mở cuộc họp báo, việc này đối với cô rất quan trọng, cô chí ít cũng phải để tâm chút chứ. Ngành này nổi tiếng rất nhanh, nhưng rớt cũng rất nhanh, nếu như hy vọng có thể nổi tiếng được lâu thì hãy động não chút đi.”
“ừ, tôi hiểu.” Cô ta gật đầu. Đạo lí này cô ta rõ hơn ai hết. Cảm giác nổi tiếng rồi bị quên lãng, cô ta không dám thử.
Cô ta muốn nổi tiếng, muốn nổi tiếng lâu hơn bất cứ ai.
“đúng rồi, chị Hoa, Phùng Hiểu Linh đâu?” cô ta như vô tình hỏi.
“em ấy à, hình như đang ở trong phòng thu âm số 3.” Chị Hoa nói.
“phòng thu âm? Cô ta đâu phải ca sĩ, ở đó làm gì?”
“có lẽ là đợi Hàn tiên sinh.”
“Hàn tiên sinh hôm nay chưa đến công ty sao? Không phải nói là cùng thương lượng việc họp báo sao?”
“Sái Dã gọi điện đến nói là sẽ đến trễ chút.”
Đông Nghi Mai lẳng lặng đứng dậy, đi ra ngoài phòng hội nghị.
“Nghi Mai, cô đi đâu?” chị Hoa theo sau hỏi.
“Phùng Hiểu Linh một mình ở trong phòng ghi âm chắc sẽ rất chán, tôi qua đó bồi cô ấy một lúc.” Cô ta cười nói.
Chị Hoa suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, “như vậy cũng được, Hiểu Linh khỏi phải một mình buồn chán.”
Đông Nghi Mai lui khỏi phòng hội nghị, một mình đi về phía phòng ghi âm số 3. phòng ghi âm này là nơi đặc biệt tách biệt ra sau khi Hàn Âm Diệc đến công ty.
Và từ đó về sau, ngoài Hàn Âm Diệc, Sái Dã tiên sinh cùng với ông chủ và chị Hoa ra, chỉ có Phùng Hiểu Linh vào trong qua, cô ta một lần cũng chưa từng bước vào.
Nơi đó, cứ như một cấm địa bí mật, và cô ta đang đứng bên ngoài cấm địa.
Hôm nay, cô ta phải bước vào nơi cấm địa này, để xem xme, Phùng Hiểu Linh và cô ta rốt cuộc có gì khác biệt?
Cửa không khóa, ngay cả gõ cửa cũng không, cô ta đã lẳng lặng đẩy cửa phòng thu âm ra.
Âm thanh thanh lệ phút chốc lọt vào tai cô ta, đả kích cảm quan của cô ta.
Bản nhạc này…….là ‘thánh âm’!
Một tiếng hát khác, một cách hát hoàn toàn khác hẳn với cô ta, nhưng lại đả động tim người nghe hơn ‘thánh âm’ của cô ta.
Đông Nghi Mai sửng sốt nhìn người trước, thậm chí quên cả đưa tay khép cửa lại.
Sao lại có thể, người hát nhạc sao có thể là người nữ nhân không bắt mắt này chứ?
Sao lại có thể là Phùng Hiểu Linh?
Thân ảnh nhỏ bé đang tùy ý ngồi trên ghế, nửa khép hờ mắt, đang thần thái thanh thản hát, rõ ràng bình thường tiếng nói không có gì đặc biết, nhưng sao khi hát nhạc, lại có thể toát lên giọng hát kì dị khiến người khác không nhịn được muốn tiếp tục nghe.
Thậm chí….còn hát hay hơn cả người chuyên nghiệp như cô ta.
Sắc mặt Đông Nghi Mai ngày càng khó coi, cô ta chưa từng nghĩ qua, một nữ nhân mà bản thân coi thường, cư nhiên lại có thể hát bản nhạc khiến bản thân nổi tiếng hay như vậy.
Nếu như khi ấy…… người hát bản nhạc này không phải cô ta, mà là Phùng Hiểu Linh, có lẽ, người đột nhiên nổi tiếng sẽ là người trước mắt!
Không! Cô ta có hết sức lắc đầu, Hàn Âm Diệc căn bản không chọn Phùng Hiểu Linh hát bản nhạc này, hay có thể nói, Phùng Hiểu Linh trong mắt Hàn Âm Diệc căn bản không có địa vị gì. Nếu không, với năng lực sáng tác của hắn, có thể khiến cho một nữ nhân bình thường trở thành ngôi sao nổi tiếng sáng chói nửa bầu trời.
“Đông tiểu thư.” Phùng Hiểu Linh dừng hát, kì lạ quay lại nhìn Đông Nghi Mai không biết vào từ lúc nào.
“ ‘thánh âm’ của cô…..hát cũng khá lưu loát nhỉ.” Cô ta không tự nhiên biễu môi nói.
“cảm ơn.” Phùng Hiểu Linh cùng Đông Nghi bình thường không tiếp xúc nhiều, nay hai người ở trong cùng một phòng, ngược lại có chút không biết nói gì.
“Hàn tiên sinh có nghe qua cô hát bài này không?” cô ta vô ý hỏi.
“nghe qua a.” Phùng Hiểu Linh không chút tâm kế gật đầu trả lời.
“khi nào?”
“khi anh ta vừa mới viết xong bản nhạc này.” Nàng nghĩ rồi nghĩ nói.
Tức là nói, bản nhạc ‘thánh âm’ này là do Phùng Hiểu Linh hát qua rồi mới cho cô ta hát? Nghĩ vậy, gương mặt của Đông Nghi Mai bất giác lộ ra vẻ vui mừng. Nếu như theo cảm giác của người thương thức âm nhạc thì, bản nhạc này tuyệt đối sẽ do Phùng Hiểu Linh hát, chứ không phải cho cô ta.
Hàn Âm Diệc quả nhiên không xem trọng Phùng Hiểu Linh!
“cô và Hàn tiên sinh hình như đang rất gần gũi?” Đông Nghi Mai vừa đã kích vừa hỏi.
“ừ.”
“vậy thì hình như không tốt lắm.”
“hả? Tại sao?” nàng không hiểu.
“đương nhiên là vì Hàn tiên sinh dù sao cũng là nhân vật công chúng, cô và anh ấy gần gũi như vậy, đối với anh ấy mà nói không phải là một việc tốt.”
“vậy sao?” Phùng Hiểu Linh thì thầm, nàng chưa từng nghĩ qua vấn đề này, “bạn nam nữ gần gũi quá quá là việc không tốt sao?”
“cái gì” người nữ nhân tại đó khóe môi vốn dĩ giương cao sắc mặt đột nhiên thay đổ, ngay cả tiếng nói cũng tăng cao mấy độ, “cô và Hàn tiên sinh khi nào trở thành mối quan hệ đó?”
“ơ…..không lâu trước.” Nàng đỏ mặt.
“vậy tôi phải làm sao?” Đông Nghi Mai lỡ miệng nói ra, cô ta còn chưa cùng Hàn Âm Diệc trở thành cặp, người nữ nhân Phùng Hiểu Linh này sao có thể giành trước?
“cái gì gọi là cô phải làm sao?” cô bé quàng khăn đỏ căn bản không hiểu ý của cô nói.
“không có gì.” Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, “chỉ cảm thấy Hàn Âm Diệc căn bản không thích cô, làm sao có thể thật sự xem cô là bạn gái.”
Nhưng nàng thật sự là bạn gái của hắn! Phùng Hiểu Linh lắc đầu, được thôi, nàng biết dù nàng có tuyên bố bản thân thật sự cặp nhau với Hàn Âm Diệc, 99% người nhất định không tin.
“nếu như anh ấy thích cô, vậy thì tại sao ‘thánh âm’ lại do tôi hát, mà không phải là cô?” đối diện với câu trả lời tự tin của đối phương, Đông Nghi Mai càng không thoải mái.
“đó là vì công ty quyết định bản nhạc này do cô hát a!”
“nhưng nếu như Hàn Âm Diệc muốn để cô hát thì công ty cũng sẽ không nói gì.”
“nhưng tôi chưa từng nghĩ qua muốn làm ca sĩ!”
“chưa nghĩ không có nghĩa là không thể, nếu cô….ơ, có năng khiếu ca hát, tại sao anh ấy lại phải giấu cô đi chứ? Chưa từng nói với bất cứ ai việc cô biết ca hát?”
“Đông tiểu thư, cô thật sự cảm thấy tôi hát nghe được sao?”Phùng Hiểu Linh đột nhiên hỏi.
Đông Nghi Mai bị câu hỏi này khiến cho sửng sốt, “có thể tính….tính là vậy.”
“cô là người chuyên nghiệp, lời của cô nói có lẽ tương đối chính xác, Âm Diệc chưa từng nói qua tôi hát không tệ.” Chỉ ép nàng không ngừng hát thôi.
“anh ấy thật sự chưa từng khen qua cô?” Đông Nghi Mai lộ ra vẻ mặt kinh hỷ.
“ừ.” Phùng Hiểu Linh gật đầu, “cô không biết đâu, Âm Diệc bình thường còn không tệ, nhưng mỗi khi viết xong bản nhạc mới, thì ép tôi hát N lần, một lần hát liền mấy tiếng.” Thật là không phải đối đãi với con người mà.
Đông Nghi Mai hồn nhiên không quan tâm đối phương rốt cuộc đang nói gì, cô ta chỉ biết, cơ hồ Hàn Âm Diệc không thật sự thích Phùng Hiểu Linh, nếu như thích thì tiếng hát như vậy, đủ có thể có được một câu khen ngợi, thậm chí còn rất nổi tiếng nữa.
Có lẽ……cô ta vẫn còn cơ hội, chỉ cần cô ta không bỏ cuộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...