Doãn Thục Lan giận đến nỗi không thể dùng túi xách trong tay mình đập sau lưng tên hậu bối không biết trời cao đất rộng này.
Bà trước giờ nghĩ được làm được, lập tức giơ tay lên. Chỉ có điều vẫn chưa kịp ném đồ đi, cánh tay lại bị người phía sau lôi lại.
"Đừng làm." Tiếng của Lê Chính Dược ở sau lưng vọng tới, "Người đã lớn như vậy rồi, hành động như vậy ra thể thống gì chứ."
Trước giờ Lê Chính Dược đối với Doãn Thục Lan rất tốt, không bao giờ nói nặng lời. Bây giờ dùng lời như vậy, cũng xem như vậy là nghiêm trọng lắm rồi.
Doãn Thục Lan không nhận biết đó là ai, mới quay đầu lại xem ông, "Ông có ý gì."
"Không có gì." Lê Chính Dược vừa bị Doãn tiên sinh giáo huấn một trận, tâm trạng bay giờ không thể nào tốt lên được, sắc mặt có chút không tốt, "Chúng ta vào trong rồi nói."
Nếu như là trước đây, Doãn Thục Lan nhất định sẽ tranh chấp đến cùng.
Chỉ có điều trải qua đoạn thời gian sống chung với nhau này, bà càng ngày càng hiểu ra, tính tình của Lê Chính Dược rất tốt. Không tùy tiện thể hiện bộ dạng đó trước mặt bà.
Vì vậy, nên hiếm thấy Doãn Thục Lan nổi giận, mà nuốt cục tức xuống, hừ một tiếng rồi bước vào trong trước.
Sự phát triển này cũng khiến người khác bất ngờ.
Liêu Đình Ngạn nhíu mày, giọng nói bình thản nói: "Chú Lê. Sao hôm nay chú hiền hậu vậy ạ."
Lại có thể giúp cậu? Đúng là kỳ lạ thật.
"Tôi chỉ là một thương nhân. Không dám nói đến hai chữ hiền hậu." chỉ là sau khi cân nhắc chọn con đường tốt nhất cho mình thôi.
Không có Doãn Thục Lan ở đó, cuối cùng Lê Chính Dược hết sức chịu đựng, khuôn mặt lạnh lùng không có chút vui vẻ nói: "Liêu Tổng nhiều thủ đoạn, làm việc vừa nhanh vừa độc. Lúc trước là tôi xem nhẹ cậu rồi."
Nghe những lời này, Liêu Đình Ngạn mới hiểu ra, Lê Chính Dược chắc là đã biết chuyện anh và Lê Tử đã đã đăng ký kết hôn rồi.
Không thể nào là Lê Tử nói. Thỉnh thoảng nha đầu này sẽ có chút sợ hãi, lúc sáng gửi hình cho bố mẹ cô, cũng chỉ gửi hình hai người tựa vai vao nhau. Chuyện đăng ký kết hôn vẫn chưa nhắc đến.
Tin tức chắc là Doãn tiên sinh nói cho Lê Chính Dược biết. Dù gì sổ hộ khẩu cũng là lấy trong tay nhà họ ra, lấy nó đi làm gì, Doãn tiên sinh điều hiểu rất rõ.
Doãn Thục Lan và Lê Chính Dược chỉ có một cô con gái.
Mặc dù bình thường không hỏi han, nhưng mà, ở sau trong lòng họ, cuối cùng cũng vì con gái mình mà thỏa hiệp.
Thời khắc này, Liêu Đình Ngạn cảm thấy, nha đầu này đối với anh thật sự rất tốt.
Thầm chí về để ở bên anh, tuyệt nhiên có thể quyết định làm việc liên quan đến chuyện quan trọng cả một đời của mình, một chút cũng không úp mở.
...... Thật sự rất muốn nhanh một chút đến gặp cô, ở bên cô.
Nghĩ đến đây Liêu Đình Ngạn không muốn tiếp tục đối diện với Lê Chính Dược nữa, nhìn đối phương hơi gật đầu, liền quay người bước vào trong.
Lê Chính Dược nghỉ chân tại chỗ, nhìn người đàn ông thân hình cao lớn trước mắt, bất lực thở dài.
Lúc nãy Doãn tiên sinh gọi ông vào phòng đọc sách, lúc đầu còn nói chuyện của ông và Doãn Thục Lan, sau đó toàn nói đến Lê Tử và Đại Ngạn.
Ông Doãn nói, Đại Ngan là một đứa trẻ tốt. Coi trọng tình cảm, người lại thành thật. Bảo vợ chồng hai người đừng bắt nạt đứa trẻ này.
Nghĩ đến đây, vù da giữa hai lông mày bỗng nhíu lại.
Ông còn nói thằng nhóc họ Liêu này thành thật.
Từ trên xuống dưới từ đầu đến chân, rốt cuộc ông Doãn nhìn thấy sự thành thật ở đâu ra chứ?!
Sau khi vào nhà, Doãn Thục Lan không để ý đến ai.
Bất đắc dĩ có ông bà Liêu ở nhà.
Hai người đối với bà rất tốt, chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn.
Ở trước mặt hai người họ, bà không thể nổi giận với Lê Vị, chỉ có thể tạm thời bỏ qua hai người họ, lễ phép bước lên trước chào hai người họ.
"Về rồi sao." bà Liêu mỉm cười bảo dì Vương đi rót nước, "Tiểu Vi và con điều thích ăn trái cây. Chỗ này của ta, mỗi ngày điều mua một ít. Điều muốn lúc các con trở về có để cho các con ăn."
Bởi vì biết các con sẽ về, bà và ông điều mặc trang phục màu đỏ thẫm cho có không khí vui mừng chào đón.
Dù gì cũng là ngày đầu tiên cháu nhận giấy đăng ký kết hôn.
Dù sao cũng phải trang trọng một chút.
Doãn Thục Lan ở trước mặt người lớn cười dịu dàng cảm ơn bà, nhận lấy dĩa trái cây, ăn mà không thú vị gì.
Không bao lâu, hai người đàn ông lần lượt bước vào.
Doãn Thục Lan tự động lướt qua Liêu Đình Ngạn, bước lên trước đón Lê Chính Dược, muốn làm rõ xem lúc nãy hai người rốt cuộc đang làm gì.
Lê Chính Dược nói bên tai cô vài câu.
Sắc mặt Doãn Thục Lan cũng thay đổi.
"Đừng lộn xộn." Lê Chính Dược cầm lấy tay của bà, "Bình tỉnh. Không có gì là ghê gớm."
Doãn Thục Lan giơ tay dùng hết sức đâm vào ngực ông.
Cái gì gọi là không có gì ghê gớm?
Ó, con gái đã thành con nhà người ta rồi, đây còn kêu là không có gì sao?
Nhìn giống như ông không để ý đi đến trước mặt Doãn Thục Lan, giọng nói nhỏ nhẹ nói: "ôi, Tiểu Vi cũng thật là. Điều là người một nhà, còn muốn tự mình đi nấu đồ ăn. Không được, ta phải đi xem nó. Để tránh việc nó không cẩn thận làm rách da mình, chúng ta điều đau lòng."
Nói xong liền đi vào trong phòng bếp.
Bước chân của Doãn Thục Lan cũng dừng lại.
Lúc nãy Lê Vị ăn một ít trái cây, nghe nói ông Liêu muốn ăn trái cây, liền đi cùng dì Vương cùng nhau đi vào phòng bếp gọt trái cây rồi.
Lúc nãy ông Liêu nói những lời đó giống như đang lo lắng cho cô, thật ra trong những lời nói đó tiết lộ một ý tứ, hai ông bà điều rất thích con bé này, cũng rất thương nó.
Ngoài ra, cũng bảo vệ nó.
E rằng có ai dám làm khó Lê Vị, ông Liêu sẽ là người đầu tiên đứng ra răn dạy và quở mắng người đó.
Doãn Thục Lan do dự rồi.
Đối phó Liêu Đình Ngạn với Lê Vị, trong lòng bà có tính toán. Nhưng đối diện với ông bà Liêu, đặc biệt là ông Liêu, bà hoàn toàn không có gan.
Bà nhớ đến lúc mình còn nhỏ, bộ dạng bác Liêu giận dữ rồi giáo huấn Liêu Cảnh Văn.
Thật sự rất đáng sợ.
Bà thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng giận dữ đó của ông.
*
Lúc trời gần tối, mọi người điều đến đủ rồi. Ngoài Liêu Cảnh Văn ở nơi khác không về kịp, Liêu Đình An và Đoàn Hoa Phương điều đến ăn cơm cùng.
Doãn Thục Lan không muốn nói chuyện cùng Đoàn Hoa Phương. Đoàn Hoa Phương chủ động tìm bà hai lần, muốn cùng bà nói chuyện về tụi nhỏ. Phát hiện thái độ bà rất nhạt, Đoàn Hoa Phương cũng không miễn cưỡng, không nói thêm gì, quay người đi tìm Lê Vị.
Nhìn thấy bộ dạng cười nói vui vẻ của hai người họ, trong lòng Doãn Thục Lan rất khó chịu, bà đi tìm Lê Chính Dược để than phiền.
Lê Chính Dược nghĩ thoáng hơn bà.
"Nó ở cùng với nhà họ Liêu cho đến lớn." Lê Chính Dược nói, "Ở bên ai thân với người đó. Có gì không không đúng nào."
Doãn Thục Lan buồn bực không lên tiếng ngồi ở xô - pha, hoàn toàn không nói năng gì.
Biết các con có chuyện vui, hôm nay Đoàn Hoa Phương mới làm tóc, vui vè hỏi Lê Vị cảm thấy nó thế nào, có đẹp không.
Liêu Đình An liếc mắt một cái, nói thầm, "Chẳng phải là giống nhau cả sao. Có gì đẹp với không đẹp chứ."
Lời nói này đâm trúng cái bị rồi.
Đoàn Hoa Phương bắt đầu than con trai không quan tâm mình.
"Vẫn là Tiểu Vi tốt nhất." Đoàn Hoa Phương khoác cánh tay của Lê Vị, "Quản nhiên nuôi con gái dễ nuôi hơn con trai nhiều."
Liêu Đình Ngạn bĩu môi nói, "Nói giống như con gái mẹ vậy."
"Con dâu cũng giống như con gái ruột." Đoàn Hoa Phương phản kích, "Chính là ruột thịt của mẹ. Sao nào? Con có ý kiến hả?"
Lê Vị ở bên kêu gọi trợ giúp, "Bà ơi, Đình Ngạn và dì Đoàn đấu khẩu. Bà mau đến đây."
"Vẫn còn gọi là dì sao." Bà Liêu vui vẻ mặt mày hồng hào lên, "Nên đổi rồi."
Mọi người điều cười ồ lên bảo Lê Vị kêu mẹ.
Mặt mày Lê Vị đỏ lên, cúi đầu một lúc lâu mà không ra được một chữ.
Thế nên mọi người còn cười vui hơn nữa.
Nhìn bên đó vui vẻ như vậy, Liêu Đình Ngạn quay qua nhìn đến một nơi trong nhà đang lạnh băng băng.
Nơi mà Lê Chính Dược và Doãn Thục Lan đang ngồi.
Nhìn bộ dạng hai người không ăn ý, Liêu Đình Ngạn thở dài tựa vào kệ sách.
Nói thật lòng, lúc trước anh không nghĩ rằng Lê Chính Dược sẽ buông trước.
Theo tính cách của anh, nếu cặp vợ chồng này không từ bỏ trước, anh sẽ chiến đấu với hai người này đến cùng.
Khăng khăng Lê Chính Dược không còn phản đối nữa. Hơn nữa còn đã thông tư tưởng cho Doãn Thục Lan.
Liêu Đình Ngạn do dự rất lâu.
Sau đó, anh không đi đến nơi đang cười vui vẻ nữa, mà đi tìm tra, rót một lý trà.
"Con muốn mười hai người một lý." Liêu Đình Ngạn nói, rót cho Lê Chính Dược và Doãn Thục Lan một ly trà, để ở khay trà bên tay của họ: "Không có ý gì khác. Chỉ nghĩ là sau này điều là người một nhà, hoà thuận với nhau một chút sẽ tốt hơn. Vì Lê Vị, con sẽ không đối đầu với hai người. Cũng mong hai người nể mặt Lê Vị, đừng tính toán những chuyện đã qua với con nữa."
"Chuyện đã qua" mà anh nói, không chỉ những chuyện anh đối đầu với họ mà còn, những chuyện mà bố anh đã làm.
Doãn Thục Lan hiểu ý của anh, mặt căng thẳng lại không chịu mở mắt, không chịu nhả ra.
Lê Chính Dược lại nghĩ thông hơn một chút.
Chuyện đã rồi, phản đối cũng không thể thay đổi tình hình được.
Hiếm khi thằng bé này nhượng bộ. Cũng không cần phải tiếp tục đối đầu nữa.
Lê Chính Dược thở phào nhẹ nhõm, cầm ly trà lên uống một ngụm.
Bình thường điều là Lê Chính Dược dổ Doãn Thục Lan. giờ thì khác rồi. Nhìn mặt Doãn Thục Lan không chịu nhượng bộ, Lê Chính Dược nói với bà: "Trà này rất ngon. Bà thử thử xem."
"Chà, lời này của ông." Doãn Thục Lan cười giễu cợt: "Làm như trà tôi mua không ngon vậy, làm như tôi bạc đãi ông không bằng."
Lê Chính Dược biết, đây là một cơ hội. Nếu để lỡ nó, với tính cách của Liêu Đình Ngạn, nói không chừng không có lần thỏa hiệp thứ hai.
Vì vậy khó lắm ông mới nói đỡ cho Liêu Đình Ngạn: "Nhị công tử nhà họ Liêu chọn trà, không thể kém được. Bà nếm đi. Rồi nói, người ta có lòng, không kể như thế nào điều tốt cả."
Tròn long Doãn Thục Lan đang bực bội.
Liêu Đình Ngạn cắn môi, bước lên trước rót thêm tách trà, đưa đến trước mặt Doãn Thục Lan. Dừng lại một chút, anh nói: "Mời Người ạ."
Trước giờ anh rất kiêu ngạo, đây được xem như là tư thế thấp nhất rồi.
Ít nhiều gì Doãn Thục Lan cũng có chút xúc động.
Nghĩ đến trước đó Liêu Cảnh Văn đối xử với bà tốt, cũng không vì bà mà làm đến mức này.
Đứa trẻ này với bố nó hoàn toàn không giống nhau.
Hướng mắt lên nhìn Lê Vị đang là trung tâm của người nhà họ Liêu, Doãn Thục Lan thở dài, cuối cùng cũng nhận trà. Không uống, đưa vào miệng rồi gạt qua.
Liêu Đình Ngạn biết bà làm như vậy là đã nhượng bước, mới nói: "Rất cảm ơn chú Lê và dì Doãn ạ."
Dừng lại ở đây là tốt nhất.
Anh cũng không ở trước mặt khiến họ ngột ngạt, bàn chân chuyển hướng đến bên cạnh Lê Vị.
Bữa tối hôm nay ăn một cách rất suôn sẻ.
Lê Vị còn tưởng bố mẹ cô sẽ làm khó cô. Ai mà biết được từ đầu đến cuối họ không nói gì, chỉ nhắc một câu "Sau này Đình Ngạn phải tốt với Tiểu Vi nhiều một chút", những chuyện khác không cân nhắc đến.
Lo lắng đề phòng cả đêm, kết quả sóng yên biển lặng, không có chuyện gì.
Sau khi tạm biệt trưởng bối nhà họ Liêu, lại tạm biệt bố mẹ cô, trên đường trở về, Lê Vị không dám tin cô hỏi Liêu Đình Ngạn: "Anh nói xem tối hôm nay bố em sao vậy, không hề làm khó em. Điều này cũng kỳ là thật."
Chuyện chủ động tim họ, Liêu Đình Ngạn không nói với người nào khác.
Lê Chính Dược và Doãn Thục Lan cũng không nhắc đến với người khác.
Vì vậy việc ở góc đó, không hề có người nào biết.
"Có thể là họ nghĩ thông rồi."
Liêu Đình Ngạn không muốn nói thêm về chuyện này, chỉ nói một câu như thế này, bỗng nhiên bật cười, khoan thai nói: "Cũng có thể họ cảm thấy đứa con rể này khó kiếm, nên quyết định đối với anh tốt một chút, để tránh việc anh bỏ đi với người khác."
Lê Vị nghe đến đây liền bật cười.
"Sao vậy." Liêu Đình Ngạn lẩm bẩm," Chẳng lẽ không phải sao."
Lê Vị vẩy vẩy tay, "Anh không thể nào chạy theo người khác được. Em khẳng định."
Nụ cười của cô tràn đầy bốn phương.
Liêu Đình Ngạn không nhịn được cũng cười theo, theo bản năng nói tiếp: "Sao em lại khẳng định như vậy. Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra."
"Chuyện này không có khả năng thay đổi. Bởi vì --"
Lê Vị đưa mặt qua nhìn anh, kéo dài giọng nói: "Chỗ em có Tuyết nhi! Có nó ở đây, chắc chắn anh không nỡ rời đi. Có đúng không."
Liêu Đình Ngạn không dám tin nhìn cô.
Lê Vị cười haha.
Buổi đêm càng sâu.
Bởi vì có người ở bên, buổi đêm mới trở nên đẹp đẽ như vậy, không hề cô đơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...