Tình Yêu Bất Động



Vừa dứt lời, một cục bông trắng mềm mịn chạy đền.
Lê Vị ôm Tuyết nhi đi đến bên cạnh Liêu Đình Ngạn bỏ nó vào lòng anh, "Nè, anh thích nhất."
Sau đó phóng khoáng quay người đi đến trước máy tính, tiếp tục làm đề tài.
Hoàn toàn không quan tâm đ ến người và mèo ở trên xô - pha.
Sau khi Liêu Đình Ngạn và Tuyết nhi bị lạnh nhạt một hồi lâu, anh đành chấp nhận chơi với mèo.
"Sao lại như vậy." Liêu Đình Ngạn vừa ghẹo Tuyết nhi vừa lẩm bẩm: "Em nói anh là một người sống sờ sờ như vậy, lại không bằng đề tài của luận văn của cô?"
Tuyết nhi kêu meo meo nhảy tới nhảy lui.
Liêu Đình Ngạn ghẹo nó một lát, dỗ Tuyết nhi về phòng của nó chơi. Lại cho nó thức ăn vừa đủ, sau đó quay lại xô - pha tiếp tục nói chuyện.
Lê Vị ngồi được hơn nữa tiếng thì đứng dậy uống nước, bước ngang xô - pha, mới phát hiện Liêu Đình Ngạn nằm bơ vơ trên ghế xô - pha, mắt đang nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Nè." Cô đá chân anh một cái, "Có lạnh không? Nếu không có gì làm, chi bằng đi về đi."
Liêu Đình Ngạn hức một tiếng, rồi quay đầu đi nơi khác, không thèm để ý đến cô.
Trong lòng Lê Vị nghĩ không biết anh lại nổi chứng gì. Cô cũng không chọc gì anh. Huống hồ gì anh cứ ở lì đây không chịu đi đâu.
Theo bản năng không để ý anh nữa, uống nước xong định làm tiếp việc đang làm dỡ.
Lúc này, có giọng nói nhẹ nhàng từ xô - pha ở xa truyền đến, trong giọng nói chứa đựng đầy sự trách móc.
"Đúng là thảm thật đấy."
"Đúng là số làm người mà không bằng vật cưng."
"Đói cũng không ai quan tâm."
"Không có cơm ăn."
"Đáng thương."



Lúc mới bắt đầu, Lê Vị chỉ xem như mình không nghe thấy, cô tiếp tục bước đến trước.
Kết quả, lúc bước đến gần cái bàn, bên đó vang lên một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài đó nghe rất khắc khoải, hình như nếu không để ý thì giống như chúng ta mang tội ác tày trời vậy.
Lê Vị không những tâm, dậm chân rồi quay đầu lại, "Rốt cuộc anh định làm gì?"
Đột nhiên được cô quan tâm như vậy, anh giống như cây khô giữa mùa hè nóng bức nhân được một cơn mưa vậy, lập tức ngồi thẳng dậy.
"Cũng không có gì." Anh nói: "Chỉ là muốn ăn một chút thức ăn thôi." lại nói thêm, "Nấu một chút mì cũng được."
Nói thật lòng, Lê Vị luôn gọi thức ăn nhanh. Ở đây có thể chuẩn bị gì chứ? cũng chỉ có mì ăn liền là nấu nhanh nhất thôi.
Chỉ có điều, kĩ năng nấu mì của Liêu Đình Ngạn cao hơn cô nhiều.
Lê Vị khí khái cao ngất trời, hất hất cằm: "Phòng bếp anh có thể dùng. Đi nấu mì đi."
Nói xong liền đi đến trước máy tính.
Liêu Đình Ngạn bỗng nhiên đứng dậy bước vài bước đến bên cạnh cô, bống tóm lấy tay của cô.
"Anh muốn ăn đồ của em nấu cơ." Vùng da giữa lông mày khẽ nhíu lại.
Hiếm khí anh biểu hiện ra mình yếu đuối như vậy. Rất khác với bộ dạng bình thường, khiến tim của cô không nhịn được mà đập rất nhanh.
...... Được rồi.
Dù gì đây cũng là đàn ông của mình.
Chiều một chút cũng không sao.
Lê Vị tự an ủi mình, nói với anh: "Anh đợi một chút. Em đi nấu."
Nhấc người lên, mới phát hiện không động đậy được, quay đầu lại mới phát hiện tay của mình vẫn chưa được gỡ ra.
"Bỏ ra." Cô nói: "Em đi nấu mì."

Liêu Đình Ngạn "ừ" một tiếng, không giống như cô nói mà buông tay ra. Mà là nắm cô cùng đi vào phòng bếp. Sau khi đến đó mới buông ra.
Như vậy cũng không có gì. Dù gì cũng đến với mục đích.
Lê Vị thuận theo tự nhiên đi vào bếp, cầm lấy một cái nồi nhỏ, lật trong tử một hồi lâu, cầm ra hai gói mì mùi vị không giống nhau. Cô quay lại hỏi: "Anh ăn loại nào?"
Vừa mới nhìn không cần căn thẳng, anh phát hiện, sự chú ý của anh không để ở trên gói mì, mà là...... Trên người cô.
Ánh mắt đó thâm trầm đen tối, cố giấu diếm cảm xúc đang sôi sục trong lòng.
Nhìn nhau một lúc sau, Lê Vị cảm thấy cổ họng mình có hơi khô, nhanh chóng đưa ánh mắt đi nói khác, cô tự nói: "Anh không nói ăn cái nào, vậy em tự chọn một cái nhé."
Lời nói xong rồi mới cảm thấy có chút khàn khàn.
Cô cố gắng đi xé bao mì, ai biết được cái bao bình thường có thế mở ra dễ dàng như vậy, bây giờ sao lại khó khăn như vậy chứ. Xé bốn năm lần cũng không ra.
Đang định lấy cái kéo để cắt bao bì, không để ý bên cạnh đã xuất hiện một đôi tay to, bao trùm lên tay cô. Giúp cô xé chặt bao bì.
"Có chuyện gì vậy." Liêu Đình Ngạn ôm cô vào trong lòng. Cúi người ở trên xuống dưới, ở bên tai cô cười nói: "Không có sức lực sao?"
Hai người tiếp xúc gần nhau như vậy, Lê Vị lại bị anh ôm gọn vào lòng. Như thế nói nhẹ vào tai cô, khiến cô phải suy nghĩ bảy tám giây.


Sau khi nhận ra, mặt Lê Vị đỏ lên, muốn thoát khỏi vòng tay đó.
"Đừng động đậy." Ấn đường của Liêu Đình Ngạn khẽ nhíu chặt lại.
Lê Vị nuốt nuốt nước bọt, giọng điệu lo lắng, "Sao vậy?"
Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái, "Nếu như em còn động đậy......"
Hai người ở gần nhau như vậy, có chút thay đổi gì, điều có thể cảm nhận được.
Thời khắc này, Lê Vị phúc chí tâm linh, bỗng nhiên hiểu ý của anh, nhanh chóng chặn ngang ý của anh, "Em biết rồi. Không động đậy là được chứ gì."

Liêu Đình Ngạn cắn môi, bỗng nhiên mỉm cười.
"Được." Anh nói, "Em cứ làm việc của em đi. Lúc nữa là đến anh rồi."
Nói xong, nhẹ nhàng nhéo nhéo bên hông cô.
Lúc này Lê Vị xù lông lên, quay chân lại đá anh mấy cái.
Thật ra Liêu Đình Ngạn có thể tránh chúng.
Nhưng anh không tránh, hơn nữa còn đứng yên đó.
Lê Vị cảm thấy rất kỳ lạ, quay đầu đi xem anh, ai biết được mới quay đầu lại, cằm liền bị anh giữ lấy.
Đôi môi nồng nhiệt đặt lên môi cô.
Cô cố ý muốn chạy trốn. Anh lại không cho cô cơ hội, bàn tay to ôm chặt eo của cô, hôn thật sâu. Khiến cô không có sức chống cự, không còn sức lực trốn tránh.
Không biết vì sao khi đến gần phòng tắm.
Không biết từ lúc nào, áo tắm đã rơi xuống.
"Có thể là hơi đau một chút." anh hôn xuống cổ của cô, hơi thở hổn hển nhỏ tiếng nói: "Em cố chịu một chút. Rất nhanh sẽ không đau nữa."
Lê Vị toàn thân nóng lên rất khó chịu, nhẹ nhàng hừ nhẹ một tiếng.
Cô sợ đau.
Thật sự rất sợ.
Chỉ là không đợi cô mở miệng, liền bị nụ hôn nóng bóng chặn lại, đến lời thanh minh cũng không có.
......
Trong đêm giá lạnh, thân thể nóng bỏng của anh, đưa cô từng đợt từng đợt đến thiên đường.
Ngủ đã là sau nửa đêm rồi.
Vào buổi sáng hôm sau, mặc dù chuông báo thức kêu lên liên tục, nhưng toàn thân cô mệt mỏi uể oải, cơ bản không động đậy nổi.
Cô chớp chớp mắt, cố gắng suy nghĩ xem chuông báo thức của mình để ở đâu, sau đó tắt nó đi. Kết quả vẫn chưa kịp động đậy, tiếng chuông phiền phức đó không còn nữa.
"Ngủ thêm một chút." Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, "Anh đi xin phép nghỉ cho em. Không cần lo lắng chuyện đi làm đâu."
Thứ nhất, cơ thể cô cần nghỉ ngơi thêm mối tốt.
Thứ hai......



Không phải nói phải đi đăng ký kết hôn sao? Dù sao hôm nay cũng phải thực hiện chuyện này.
Sau khi nghe Liêu Đình Ngạn nói xong, Lê Vị lờ mờ phát hiện chuyện này không nên làm như vậy. Nhưng cơ thể cô rất mệt mỏi, ngủ lại không đủ, trong đầu rất nặng nề không thể nào tỉnh táo được.
Sau cùng, cô không thể hiện sự phản đối, cũng không thể hiện sự đồng ý, trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Liêu Đình Ngạn cầm điện thoại của mình, đang định gọi điện thoại cho Doãn Thục Lan. Thật sự rất trùng hợp, lúc này Trịnh Vu Minh gọi điện thoại đến cho anh.
Chuyện có lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng chuyện của nha đầu này.
Tối hôm qua, Liêu Đình Ngạn khóa máy.
Bây giờ vừa mới mở điện thoại ra đã có điện thoại gọi đến, nói không chừng là đang có việc.
"Cậu giúp tôi gọi điện thoại cho đài truyền hình." Anh nói: "Lê Tử hôm nay không khỏe, xin nghỉ một ngày." Sau đó mới hỏi lại: "Cậu tìm tôi có việc gì? Nếu không quan trọng thì không cần nói, cậu toàn quyền xử lý."
Câu sau cùng của anh thành công chặn họng, khiến Trịnh Vu Minh phải nuốt câu hỏi đó vào trong, sau đó chuyển chủ đề, cậu hỏi lại: "Đại Ngạn, cậu và Lê Tử......"
"Ó." trong ánh mắt Liêu Đình Ngạn chứa đầy sự vui vẻ, giọng nói vẫn nhạt như thường, "Hôm nay em phải đi đăng ký kết hôn. Vì thế nên cô ấy không rảnh, em cũng không rảnh."
Trịnh Vu Minh đang lái xe đi làm. Vừa mới mở cửa xe, nghe thấy câu đó xong, đầu anh đập phịch một cái vào cánh cửa.
"Cậu nói gì cơ?" Anh nói, "Đăng ký kết hôn?"
"Đúng." Liêu Đình Ngạn khẳng định lại, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hướng mắt nhìn xung quanh.
Đó là hướng về phòng của Lê Vị.
Đi đến hướng đó, là nhà đối diện rồi.
Liêu Đình Ngạn nhếch nhếch mày, thuận tay chỉnh lại mềm cho cô, dặn dò Trịnh Vu Minh: "Chút nữa gọi điện thoại xin nghỉ cho Lê Vị, anh nhớ nhắc với Doãn Thục Lan một câu."
Trịnh Vu Minh bị mơ hồ rồi, một lát sau mới hiểu ra, "Nhắc câu gì?"
Liêu Đình Ngạn nói: "Nhớ nói với ông ấy, Lê Tử phải đính hôn rồi. Một thời gian nữa mời mọi người uống rượu mừng." Còn không quên dặn dò: "Chuyện này không cần phải giấu mọi người. Vài người đồng nghiệp biết cũng không sao."
Chuyện tốt truyền đến bộ phận kỹ thuật.
Không nhớ nhầm, họ Lâm ở đối diện phòng 501, hình như làm việc ở bộ phận kỹ thuật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui