Tình Yêu Bất Động

"Thật ra, cũng không có chuyện gì."

Ở trước mặt người khác, Liêu công tử có thể tùy cơ ứng biến, nhưng, ở trước mặt của Lê Vị, không biết thế nào anh lại chột dạ, không dám giấu cô giấu rất giỏi, nói sơ một chút chuyện đó cho cô biết, "...... chuyện là, bố anh đến rồi."

Mặc dù mặt Liêu Đình Ngạn không thay đổi sắc mặt, nhưng Lê Vị cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cô vặn hỏi: "Sau đó?"

"Sau đó, ông ấy ở phòng 1916." Liêu Đình Ngạn chậm chạp nói.

Lê Vị liền biết được chuyện này thể hiện cho việc gì, lo lắng, "Sao anh không nói sớm!"

Liêu Đình Ngạn cảm thấy, lúc này không thể nói sự thật ra được, anh cắn cắn môi: "Biết muộn không kịp nói."

Lê Vị không kịp nghĩ nhiều, vừa chạy về phía khách sạn vừa gọi điện thoại.

Không có người bắt máy, lại gọi tiếp.

Lần lượt gọi cho Lê Chính Dược và Doãn Thục Lan.

Kết quả, lúc lên cầu thang cả hai người điều không bắt.

Thang máy dừng ở tầng 19, cả hai người điều khóa máy.

Trán của Lê Vị đổ mồ hôi, bước chân vội vã, giọng nói vừa nhẹ vừa nhanh, "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Em đừng hoảng." Liêu Đình Ngạn an ủi nói: "Nói không chừng không giống như chúng ta nghĩ đâu."

Nghĩ về hướng tốt, không khéo hai người đó đang tận hưởng bữa tối dưới anh nến đó?

"Không đâu." Lê Vị nói một cách quyết đoán.

Trong lòng cô có sự tính toán.

Hai người đó làm việc luôn có sự chuẩn bị.

Nếu như họ thật sự thưởng thức bữa tối của tình nhân, cũng sẽ không tắt chuông hoặc khóa máy đâu, không cho người khác làm phiền.

Không giống như bây giờ, cắt ngay giữa đường.

Bước chân của Lê Vị càng ngày càng vội vã.

Liêu Đình Ngạn bước nhanh bên cạnh.


Vừa chuyển qua chỗ rẽ, đột nhiên, người Lê Vị đứng yên, rồi dừng lại.

Liêu Đình Ngạn không phòng bị nên đâm vào người cô. Người lệch qua một bên, như vậy mới không đụng trúng Lê Vị.

Mắt nhìn về hướng mà cô đang nhìn, cuối cùng Liêu Đình Ngạn cũng biết vì sao cô lại khựng lại.

Trước mắt mười mấy mét, ba người đang đối diện nhau. Chính là Liêu Cảnh Văn, Lê Chính Dược và Doãn Thục Lan.

Mặt mỗi người đều hiện lên sự phẫn nộ.

Gò má của Liêu Cảnh Văn đang che năm dấu ấn của năm ngón tay.

Tay Lê Chính Dược che chỗ gần mắt phải.

Tay của Doãn Thục Lan đang khoác ở cánh tay phải của Lê Chính Dược, một tay tức giận chỉ về hướng Liêu Cảnh Văn.

Trong lúc Lê Vị đang ngẩng ra, Liêu Đình Ngạn đã phản ứng trước.

Ở bên tai Lê Vị nhỏ giọng nói "Đừng căng thẳng, để anh", anh nhanh chóng bước lên trước, rồi hỏi: "Sao mọi người điều ở ngoài vậy."

Doãn Thục Lan lạnh nhạt, lời nói mang đầy sự tức giận: "Cậu hỏi ông ta trước đi!"

Người bà nói đến là Liêu Cảnh Văn.

Nhanh chóng nhìn tình hình xung quanh, Liêu Đình Ngạn chất vấn Liêu Cảnh Văn: "Bố, Bố đã làm gì vậy?"

Liêu Cảnh Văn trừng mắt nhìn anh, thầm mắng đứa con bất hiếu, không để ý đứa con của mình, ông nói với Doãn Thục Lan: "Tiểu Lan. Tôi không nói gì, cũng không làm gì. Em là người nổi nóng trước, đúng không."

Doãn Thục Lan đang định phản bác lại, Lê Chính Dược ở bên cạnh ấn cánh tay của bà, ám chỉ bà đừng nói.

"Liêu Cảnh Văn, ông vừa gặp Thục Lan thì đã hỏi có phải cô ấy đi tìm Đoàn Hoa Phương hay không, như vậy mà nói không có gì sao?"Lê Chính Dược lạnh lùng phản bác.

Liêu Cảnh Văn cũng nhác xụ mặt ra, bỏ hai tay xuống, ấn đường nhíu chặt lại, "Tôi hỏi như vậy thì sao. Có người đến tòa báo tìm Hoa Phương, Hoa Phương không có ở đó. Lễ tân nói có một người phụ nữ rất đẹp, còn nói là bạn học của hp. Tôi cảm thấy có thể là Thục Lan, hỏi như vậy, cũng đâu có gì?"

"Có!" Doãn Thục Lan cười hứm, "Tôi xem cô ta là bạn tốt. Kết quả, cô ta cướp người của tôi. Dựa vào gì tôi còn phải đi tìm cô ta? tưởng bở! Nói cho mà biết. Cả đời này tôi không thể nào đi tìm cô ta đâu!"

"Vậy cô dựa vào đâu mà đánh người!" Liêu Cảnh Văn nói tiếp: "Thời gian trước không phải hp còn gọi điện thoại cho các người sao. Tôi như vậy có gì không đúng chứ."

"Dựa vào việc ông bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều, bảo tôi quên hết những chuyện của năm xưa đi, tôi dám ra tay. Không được sao?"


Nghĩ đến những lời nói lúc nãy của Liêu Cảnh Văn, Doãn Thục Lan tức vì mới đánh một chỗ.

Hai tay của bà bị giữ ở cánh tay của Lê Chính Dược, ngón tay run run, "Tôi đã không nói gì. Tôi chỉ nói tôi không đi tìm bà ta. Lúc trước là bà ta gọi điện thoại cho tôi, nên tôi bắt máy. Nhưng tôi không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho bà ta. Chỉ có như thế mà thôi, ông dựa vào cãi gì mà nói những lời đó chứ? Hóa ra tôi không chủ động tìm hai người, bây giờ lại thành tôi là người không quên được tình cũ sao?"

Những lời này vừa nói ra, Lê Chính Dược ngẩng mặt lên nhìn Doãn Thục Lan.

Doãn Thục Lan không nhìn ông, tức giận nhìn Liêu Cảnh Văn: "Nói cho ông biết. Tôi đánh ông là chuyện nên làm. Ông đánh lão Lê là chuyện không phải. Tôi và ông ấy bây giờ không có quan hệ gì nữa. Nếu ông tức tôi thì cũng không thể trút giận lên người ông ấy!"

Lê Chính Dược hỏi: " Hai chúng ta không có quan hệ gì nữa là ý gì."

Lê Vị ở đằng xa không dám tin vào mắt mình, Lê Chính Dược dừng một chút, chỉ vào Lê Vị nói, "Con gái đã lớn như vậy rồi, bà dám nói là không có quan hệ gì?"

Doãn Thục Lan không thèm nhìn ông.

Liêu Cảnh Văn xua tay, "Thôi bỏ đi. Bà đánh tôi, tôi đánh ông ta, như thế công bằng rồi được chứ?" ông nhẹ giọng nói: "Đúng là xúi quẩy. Làm khách sạn này ồn ào như vậy."

"Cái gì mà xúi quẩy? Nếu nói câu này, cũng phải do tôi nói mới đúng." Doãn Thục Lan nói thẳng.

Lúc nãy Liêu Đình Ngạn thấy Lê Vị đi đi qua đây chậm qua, nên đi ngược lại đón cô, không lo nổi bên này xảy ra chuyện gì.

Bây giờ thấy Liêu Cảnh Văn định đáp lại, Liêu Đình Ngạn liền nói: "Dì Doãn bố con nói chuyện luôn như vậy. Người đừng tính toán với ông ấy nữa."

"Bố nói chuyện như vậy là như thế nào?" Liêu Cảnh Văn tức giận quá, ở đây chỉ có anh cùng họ với ông, kết quả anh còn bên vực người ngoài, vậy nên sự tức giận càng được tăng thêm vài phần, "Nói cho con biết, bình thường bố con là người nói chuyện có đạo lý. Không tin...... Không tin con hỏi Tiểu Vi đi!"

Lê Vị không kịp chuẩn bị gì đã bị gọi tên, suy nghĩ một chút cô nghiêm túc nói: "Bác Liêu vẫn rất tốt."

Liêu Cảnh Văn đột ngột chuyển mình, "Thấy chưa. Con gái của các người còn nói tôi tốt."

"Các người nhìn nói trưởng thành, nó tất nhiên nói các người tốt rồi." Doãn Thục Lan châm biếm nói, nhìn Lê Vị vẩy vẩy tay, "Qua đây."

Lê Vị cầm lấy tay của Liêu Đình Ngạn, không chịu động đậy.

Doãn Thục Lan nói lớn: "Qua đây!"

"Bà nói tính khí bà nóng nảy như vậy làm gì." Lê Chính Dược thở dài, "Con cãi lớn lên ở nhà họ Liêu. giúp họ nói vài câu cũng là chuyện khó tránh."

Lần này Doãn Thục Lan chịu đáp lại ông rồi, "Chuyện này trách ai chứ? Nếu không phải là ông, hai chúng ta có thể chia tay sao? nếu chúng ta không chia tay, nó không phải sẽ trở thành một mái nhà rồi sao?"


Nhìn thấy trưởng bối cãi nhau ngày càng lớn, chuyện càng ngày càng nhiều, Liêu Đình Ngạn nháy mắt với Lê Vị.

Lê Vị hiểu ý, bước đến trước mặt Lê Chính Dược, cô nói: "Bố, Mẹ, có chuyện gì vào phòng rồi nói. Đừng đứng ở ngoài này. Mất mặt lắm."

Lúc này là Doãn Thục Lan qua tức giận vốn không định nói nhiều như vậy.

Nghe thấy những lời này, bà nghĩ đây là hành lang, cho dù khách sạn có cách âm tốt đến đâu, cãi nhau với người khác cũng rất dễ bị nghe thấy. Nên không lên tiếng nữa.

Tính cách của Lê Chính Dược không thích cãi nhau, vì bảo vệ Doãn Thục Lan, lúc nãy mới cãi nhau với Liêu Cảnh Văn mấy câu. Sau khi bị đánh trúng, mắt của ông rất đau.

Nhìn thấy con gái đến rồi, thứ nhất ông không muốn con gái nhìn thấy tình hình đó, hai là, cũng cảm kích Liêu Cảnh Văn chăm sóc con ông nhiều năm như vậy. Nên cũng định vào phòng rồi nói.

Lê Vị vừa túm vừa kéo bố mẹ cô vào phòng 1909.

Trước khi đóng cửa, Lê Vị nghiên người nhìn ra. Vừa hay nhìn thấy Liêu Đình Ngạn đưa bố của anh vào phòng 1916.

Ánh mắt hai người nhanh chóng chạm nhau, tiếp đó, mỗi người điều thu lại ánh mắt của mình, rồi đóng cửa phòng.

Trong phòng 1909, đèn chưa mở. Trong phòng bày trí một hàng nến, trên bàn toàn là thức ăn kiểu tây. Mỗi bên bàn điều có một ly rượu đỏ.

Những thứ này, cho dù người trong cuộc không đồng ý, cho dù Liêu Đình Ngạn có cho người đưa đến cửa, cũng không thể nào vào phòng, còn được bày trí gọn gàng như vậy. Xung quanh đột nhiên sáng lên.

Lê Vị không thích ứng được chớp chớp mắt.

Sau khi Doãn Thục Lan bật đèn lên, bước đến cãi tủ ở trong phòng, lấy dụng cụ y tế đến. Một bên thoa thuốc cho Lê Chính Dược, một bên trách móc.

"Ông nói xem ông giành với ông ấy để làm gì? Nhà bọn họ từ nhỏ đã lấy việc học võ để rèn luyện sức khỏe. Ông có liều được không chứ? Ông cũng thật là. Biết rõ mình là người nhà văn. Đánh không lại với ông ấy, còn đấu võ mồm với người ta. Bị đánh rồi chứ gì? Đáng!"

Viền mắt của Lê Chính Dược đau, được thổi hơi lạnh.

Ánh mắt rất ấm áp, luôn nhìn Doãn Thục Lan.

Doãn Thục Lan không ngừng nói ông.

Lê Chính Dược chỉ cười, không lên tiếng.

Lúc này bầu không khi rất tốt.

Chỉ đối với hai người trên ghế xô- pha mà nói.

Đối với một người đứng ở một bên như Lê Vị, lúc này cảm thấy bản thân mình như đồ dư thừa vậy. Nếu bây giờ chọc vào, sợ rằng sẽ hủy hoại bầu không khí này tốt đẹp này.

"Hai người vẫn chưa ăn cơm tối đúng không." Lê Vị không muốn bị lạnh nhạc, nên định rời đi, "Con đi trước. Nếu hai người có gì thì kêu con."

Lê Chính Dược nhanh chóng nói: "Tiểu Vi, ở lại nhé."


"Không cần đâu con đã ăn rồi. Hai người từ từ dùng đi." Lê Vị nhìn của nước thẳng tới.

Ai biết được phòng vừa được mở ra, cô bị giật mình.

Không biết Liêu Đình Ngạn đứng đây từ bao giờ, đang đứng ở trước cửa phòng 1909.

Con người to lớn này che mất mấy bóng đèn ở hành lang, bóng râm che phủ ở bên cửa, hèn gì Lê Vị bị giật mình.

"Sao anh lại ở đây?" cô hỏi.

Liêu Đình Ngạn hỏi lại: "Ở bên bố anh không có chuyện gì. Bọn họ thì sao?"

Lê Vị quay đầu nhìn lại, nhỏ giọng nói: "Đi thôi. Ở đây cũng không có chuyện gì."

Nói xong, cô định đóng cửa rời đi.

Nhưng mà, cửa có khóa thế nào cũng không được.

Ngẩng đầu lên xem, hóa ra là bị tay của Liêu Đình Ngạn chống lại.

Lê Vị nghi ngờ nhìn anh.

Liêu Đình Ngạn nói: "Anh có chuyện muốn nói với dì Doãn và chú Lê. Anh vào trong nói hai câu rồi đi."

Không đợi Lê Vị lên tiếng, tay của anh nằm ở trên tay Lê Vị, khiến anh buông tay.

Sau đó anh nghiêng mình bước vào phòng.

Doãn Thục Lan đang chuyên tâm thoa thuốc cho Lê Chính Dược, không biết được trong phòng có người đến.

Vẫn là Lê Chính Dược nhìn thấy Liêu Đình Ngạn trước, ngẩng mặt lên nhìn anh, "LT, còn có chuyện gì sao?" giọng nói không tự nhiên, không được cho là tốt.

Có điều Liêu Đình Ngạn không tính toán đến chuyện này.

Vào lúc này, điều mà anh muốn nói chỉ có một chuyện.

Đó là lý do duy nhất mà anh đến đây.

Việc đến nước này, chuyện mọi người tranh cãi điều rất rõ ràng. Anh cũng không cần trốn tránh nữa.

Vì vậy --

"Dì Doãn, chú Lê." Ngữ khí của Liêu Đình Ngạn vừa ôn hòa vừa kiên định, anh nói: "Con thật lòng muốn bên cạnh Tiểu Vi. Chuyện của đời trên, không liên quan đến hai đứa con. Hy vọng hai người cho con một cơ hội, đừng tiếp tục ngăn cách hai đứa tụi con nữa. Đương nhiên, nếu hai người muốn đối đầu thì......"

Anh nhìn về hướng của Lê Vị, bỗng nhiên bật cười, " Vậy đừng trách con lặng lẽ bắt người đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui