Mặt của Lê Vị đỏ rồi. Chỉ có điều, một cơ hội tốt như vậy, cô cũng không muốn bỏ qua. Bản năng ngả nhào vào trong lòng anh một lúc, ai mà biết được trong lòng anh quá ấm áp, cô không cẩn thận ngủ quên.
Bệnh lần này có hơi nghiêm trọng. Trị bệnh mất ba ngày mới hết triệt để.
Trong lúc Liêu Đình Ngạn đang mở một cuộc họp video.
Tham gia cuộc họp vẫn là những người bữa trước. Chỉ có điều bọn họ vẫn ở trong phòng họp cũ ở htt, còn Liêu Đình Ngạn lại ở trong phòng bệnh. Cuộc gọi vừa được bắt máy, mọi người điều rất căng thẳng, không ngừng hỏi thăm: "Liêu tổng, người bị sao vậy?"
"Không sao." Liêu Đình Ngạn thuận miệng trả lời, tkq vội vàng giải thích, người nhà của Liêu tổng bị bệnh, cuộc họp lúc này mới bắt đầu.
Trừ cuộc họp lần này ra, Liêu Đình Ngạn luôn luôn ở bên cạnh Lê Vị. Chờ đến lúc khỏi bệnh mới chịu nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày thứ hai sau khi về nhà, Lê Vị đấu chí muốn đến đài truyền hình để làm việc.
Liêu Đình Ngạn cũng không được yên tâm cho lắm. Nhưng nhìn cô rất năng động hoạt bát, vừa chạy vừa nhảy, sức lực sung mãn muốn đi làm như vậy, anh cũng không ngăn cản.
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm." Sau khi tiễn cô đến đại sảnh của tòa nhà Minh Huy xong, Liêu Đình Ngạn để tay bên cạnh của xe lặng nhìn cô, "Tối nay bố mẹ anh điều trở về."
Điều này đúng thật là rất kỳ lạ.
Tay của Lê Vị cũng đã đưa lên định vẩy tay tạm biệt anh, nghe thấy lời này, tay cũng dừng lại quên luôn cả vảy.
"Bọ họ đều trở về sao?"
"Ừ."
"Sao lại làm được vậy." Hai người này điều là người rất bận rộn.
"Nhớ gọi một cuộc điện thoại cho bọn họ nhé." Liêu Đình Ngạn nhắc nhở cô, "Đừng để lỡ thời gian. Nhanh chóng đi vào đi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Giả Nghèo
4. Chị Dâu Của Nữ Chính
=====================================
Đúng thật là không nên để lỡ nữa. Lê Vị nhanh chóng tạm biệt, rồi đi nhanh vào trong.
Sau khi không nhìn thấy bóng dáng của của cô, Liêu Đình Ngạn rút lại nụ cười trên môi, đăm chiêu một lúc mới quyết định rời đi.
Mặc dù Lê Vị bệnh liên tục vài ngày, nhưng trong đài cô cũng chỉ là một người dẫn chương trình ẩm thực nhỏ bé, việc cô làm cũng không nhiều, trong đài thiếu vắng cô cũng không làm lỡ chuyện gì.
Có điều, sau khi cô trở về, phải theo kịp tiết tấu của việc ghi hình.
Đặc biệt là chương trình lần đó của lão Mã.
Vốn dĩ định để ngày thứ hai sẽ quay lại chương trình, kết quả ngày thứ hai Lê Vị bệnh nặng quá không thể đến. Lão Mạ lại khăn khăn gọi đích danh cô phải dẫn chương trình, vì vậy chuyện này mới dời lại. Tới lúc Lê Vị quay lại, Doãn Thục Lan đích thân gọi điện thoại cho lão Mã, lúc này thời gian mới được hẹn lại.
trợ lý Mao dưa danh sách những nghệ sĩ muốn tham gia chương trình giao cho Lê Vị. Trong điện thoại Lê Vị trao đổi với Trịnh Viễn một chút.
Lúc phải cúp máy, Lê Vị cảm thán một câu, "Chú Trịnh, con với thư kí của người cũng như nhau. Lúc nào thì người tăng lương cho con đây?"
Trịnh Viễn với người ở trong đài cũng không thân thiết lắm. Vốn dĩ lúc Lê Vị không ở đây, là trợ lý Mao đã gọi điện với ông để thương lượng chuyện kịch bản. Bây giờ có Lê Vị rồi, cô sẽ cùng Trịnh Viễn bàn bạc, bàn bạc một hồi không biết tự lúc nào cô cũng phụ trách chuyện này luôn.
Ở đầu dây bên kia Trịnh Viễn đang cười, "Tiền lương à, dễ nói. Hôm khác vợ chồng ta mời con ăn cơm."
Lê Vị đang đợi câu nói này, cười hihi nói: "Dạ được."
Trịnh Viễn nghĩ đến một chuyện khác, "Hôm nay hai đứa dùng cơm? Tính thêm ta nữa nhé. Hôm nay dì con đi làm đẹp cũng chị em hội của bà ấy, buổi tối cùng nhau ăn cơm, cũng không về nhà. Một mình ta ăn cũng rất buồn."
"Dạ được." Lê Vị biết chú Trịnh và bác Liêu cùng nhau lớn lên trong việc, tình cảm cũng rất khăn khít, giống như anh em ruột vậy, cô cũng vô cùng tự nhiên mà nhận lời, lại nói: "Hôm nay vợ chồng bác Liêu cũng đến ạ."
"Yô, trùng hợp thật đấy." Trịnh Viễn cười lớn.
Hai người lại nói chuyện phiếm cùng nhau, sau đó nói về chuyện công việc.
Vân chưa có tin gì về nhiệm vụ của tuần này, cuối tuần phải đi làm để đuổi kịp tiến độ ghi hình. Cần phải thảo luận trước một số nội dung cho rõ ràng.
Vô tri vô giác hai người nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ mới cúp máy.
Gọi điện thoại về cho người nhà họ Liêu, nói với Vương thẩm về chuyện buổi tối chú Trịnh cùng qua dùng cơm, họng Lê Vị rất khô, cầm ly nước của mình định đến phòng trà nước.
Ai ngờ được lại gặp phải Chu Ảnh.
Lúc Lê Vị định bước vào phòng, Chu Ảnh cũng định rời đi. Hai người cũng chào nhau một tiếng.
Cửa cũng không có lớn, hai người không thể nào ra vào cùng một lúc.
Lê Vị vẫn đứng yên không nhượng bộ.
Vẫn là Chu Ảnh bước lui nhượng bước, nhìn khoảng trống bên cạnh mình, sau khi nhường chỗ ra, để Lê Vị đi trước. Cục diện căn thẳng trước mắt mới được giải tỏa.
"Tuổi tác thì không lớn, nhưng tính khí cũng không nhỏ." Chu Ảnh uống một ngụm nước trà, "Thân là tiền bối, tôi khuyên cô một câu, nên thu lại một chút thì thu lại. Đến lúc làm việc, tính cách này của cô rất dễ bị thiệt."
Lê Vị cắn cắn môi, "Chịu thiệt chỉ là người không có bản lĩnh chịu thôi. Người có bản lĩnh đi đến đâu cũng cũng sống được. Hơn nữa."
Mặt mày giọng nói cô rất vui vẻ, "Tôi bây giờ có thể làm việc tốt, thiết nghĩ qua vài năm nữa sẽ càng tốt hơn. Làm việc như thế nào, không phải xem về tuổi tác. Mà là năng lực của mỗi người."
Nước trong ly đã đầy.
Lê Vị bình thản bước ra khỏi phòng.
Để lại một bóng hình rất tự tin và kiên định cho người ta xem.
Chu Ảnh đứng bên cửa, không biết tự lúc năm ngón tay nắm chặt lại, chiếc ly giấy trong tay cô đã bị cô bóp nát khi nào cũng không hay, còn nước nóng ở trong cũng bị bắn ra, rơi loạn xạ rớt trên người cô, ướt một vạt rất to.
Lê Vị vừa mới bệnh xong, bsd không yên tâm, vào buổi trưa giục giục Liêu Đình Ngạn, bảo anh lúc tan làm thì đến đón Lê Vị.
"Con nên quan tâm tiểu vi nhiều hơn một chút," người lớn không nhịn được nhắc nhở, "Nó là con gái con đứa một mình ở nơi này cuộc sống không dễ dàng."
Liêu Đình Ngạn biết, bố mình và mẹ Lê Vị đã từng qua lại với nhau, e là chuyện này ông ngoại cũng đã biết. Chắc là người sợ Doãn Thục Lan đến nhanh mà đi cũng nhanh, nên mới lo lắng cho Lê Vị.
"Con hiểu rồi." vốn dĩ định tìm hiểu thêm nguồn gốc của câu nói này, Liêu Đình Ngạn trả lời tự nhiên như vậy, "Buổi tối con sẽ đi đón cô ấy."
Sau khi nói chuyện xong, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Lê Vị, "Buổi tối anh đến đón em." trước lúc Lê Vị từ chối anh nhấn mạnh, "Ông ngoại ra lệnh cho anh đó."
Cả ông ngoại cũng đem ra rồi. Lê Vị còn có thể nói gì được nữa chứ? tất nhiên là thuận theo tự nhiên mà nhận lời thôi.
Hai người đang trên đường về, đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Lê Vị bước xuống mua một ít điểm tâm để về nhà ăn. Hôm nay mọi người tụ họp rất đầy đủ. Bà và bác gái điều thích ăn những loại này, mua chúng là một quyết định đúng đắn.
Sau khi hai người vào phòng, Liêu Chính Văn vẫn chưa đến, dhp cầm một tờ báo xem rất chăm chú. Ông bà Liêu đã cùng nhau ra ngoại đi dạo rồi.
Liêu Đình Ngạn đem đồ ngọt giao cho dì vương đang bận rộn trong bếp.
Lê Vị ngồi xuống ghế xô-pha, còn dhp. thì nhìn trên bàn có dĩa trái cây, liền đi rửa tay, sau đó từ từ thưởng thức chúng.
dhp xem báo xong, vô tình quay đầu nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy Lê Vị, không tự chủ được hiện lên nụ cười, quở trách: "Tiểu vi con đến khi nào vậy? sao lại không lên tiếng. Ta đang xem báo, nên không nói chuyện cùng con."
Gương mặt dhp rất thanh tú tính cách ôn hòa. Mặc dù ngũ quan không quá xuất chúng, nhưng cả con người lại toát lên thứ gì đó khiến người đối diện cảm thấy rất thỏa mái. Nói chuyện với người, không tự chủ được tâm sẽ bình tĩnh hơn.
"Nhìn thấy người đang bận, nên không làm phiền." Lê Vị đang ăn quả táo, "Là tin tứ gì vậy ạ, người xem nhập tâm đến như vậy."
"Bản thảo vừa mới viết xong, sợ xảy ra sai sót gì, nên kiểm tra thêm vài lần." dhp vừa nói vừa đẩy bản thảo đến trước mặt của Lê Vị, "Con giúp ta xem một lát. Sau đó nói tiếp, chúng ta cũng cùng một ngành. Con xem nhiều bản thảo như vậy, giúp ta xem thử?"
Cô là phóng viên của đài truyền hình, cả ngày chạy khắp nơi, bận đến nỗi chân không chạm đất. Khó khăn lắm mới về một chuyện, đây là vì con trai mới đặc biệt dành thời gian.
Người đến rồi, việc không thể để lỡ. Phải xem cho xong bản thảo này mới quyết định được.
Lê Vị biết dhp rất bận rộn, nhìn thấy trước mặt bà giấy tờ nhiều như vậy, nên cũng không nói lời khách sáo, tỉ mĩ giúp người ta xem.
Lúc Liêu Đình Ngạn bước ra, nhìn thấy hình ảnh hai người dựa sát vào nhau.
Hai người dựa vào nhau, to nhỏ thương lượng các vấn đề, nhìn giống như mẹ với con gái vậy.
Trong lòng Liêu công tử nghĩ đây là chuyện gì chứ.
Mẹ ruột của mình sao lại thích Lê tử đến vậy.
Còn mẹ của cô sao lại ghét anh đến vậy chứ.
Haiz, đương nhiên anh cũng không chọc ai?
Chuyện này có còn thiên lý nữa không đây.
Có điều, nhìn thấy Lê Vị được thương yêu như vậy, trong lòng anh cảm thấy rất vui.
Liêu Đình Ngạn không đi làm phiền hai người, một mình chạy đến vườn để chọn hoa. Anh vừa cắt được hai đóa, Trịnh Viễn và lda cùng nhau bước vào đại viện.
Nhìn thấy Liêu Đình Ngạn, Trịnh Viễn cũng thuận miệng chào hỏi, sau đó tiếp tục nói chuyện với lda.
"...... Lê Vị con bé này, tính tình tốt, lại rất xinh đẹp. Ở đài truyền hình rất được người thanh niên yêu thích. Chúng ta chứng kiến sự trưởng thành của nó, nên không thể để người ngoài cướp đi được. Con cảm thấy thế nào?"
Lời nói của Trịnh Viễn bay trong gió, bay đến bên tai của Liêu Đình Ngạn.
Anh đột quay đầu nhìn qua, tay không cẩn thận bị đâm trúng vào bụi gai của hoa. Nhanh chóng dùng lực rẩy rẩy hai cái.
lda liếc mắt nhìn em trai của mình, nói với Trịnh Viễn một câu "Chú Trịnh nói rất đúng", sau đó quay đầu, hỏi Liêu Đình Ngạn: "Đang làm gì vậy."
Liêu Đình Ngạn vẫn chưa kịp trả lời, thì Lê Vị đã nghe thấy tiếng của anh An rồi đẩy cửa ra, nhìn anh cười, "Anh An anh về rồi ạ." hướng mắt nhìn về Trịnh Viễn, bỗng nhiên hiểu ra, "Chú Trịnh cũng đến rồi ạ."
Trịnh Viễn cười haha nói: "Ta đang nói chuyện về con với Đinh An đây. Sao vậy? Đồ ăn chuẩn bị như thế nào rồi."
Hai người đều làm chương trình về ẩm thực, nói chuyện không quá ba câu lại nhắc đến chuyện này, rồi vừa nói chuyện rồi đi vào cùng nhau.
lda ở gần cô, nên đi cùng cô vào phòng.
Không bao lâu sau, Liêu Chính Văn cùng hai người già trước tuổi cũng về.
Bọn họ cũng không để ý là có Liêu Đình Ngạn ở trong vườn, cũng trực tiếp đi vào trong.
Liêu Đình Ngạn đứng bên cạnh vườn hoa, nắm một bó hoa, nghe thấy bên trong vừa cười vừa nói, không biết vì sao trong lòng lại có gì đó không được vui.
...... Tám phần chắc cô không biết là anh không có ở trong đó......
Liêu công tử đang cảm thấy hôm nay gió thổi hơi lạnh, đột nhiên cánh cửa tự nhiên lại mở ra, giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa.
"Chà, anh vẫn chưa xong sao." tay Lê Vị cầm lấy chốt cửa, dựa vào một bên cửa, cười tủm tỉm nói: "Đang đợi anh đây. nhanh vào đi."
Tiếng cười nói bên trong vẫn như cũ.
Có điều, cũng không quan trọng nữa.
Sắc mặt của Liêu Đình Ngạn không chút biến đổi "ừ" một tiếng, "Đến liền đây." nỗ lực khiến nụ cười của bản thân mình bình tĩnh một chút, giọng điệu có chút tùy ý: "Em đừng đi vội. Cánh cửa đó nặng lắm, đợi anh qua đó đẩy giúp em, chúng ta cùng nhau đi vào trong."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...