Sau khi Lê Vị nghe anh nói vậy, trong lòng rất vui, nhưng giọng điệu vẫn rất hung dữ, đẩy nhẹ anh một cái, nói: "Từ lúc nào em khiến anh lo lắng vậy."
"Em qua cầu rút ván hả." Liêu Đình Ngạn nghiến răng, giọng nói có phần hung dữ, bày nhẹ nhàng véo má của cô, "Nói như kiểu con nhóc tóc vàng từ nhỏ đi theo anh không phải là em vậy đó."
Lê Vị nâng chân lên đá anh, " Cái gì mà con nhỏ tóc vàng? Từ nhỏ em đã rất xinh đẹp rồi! tóc cũng là màu đen nhé!"
Liêu Đình Ngạn không đề phòng nên bị đá đúng, nhưng anh không vội không vã, hơn nữa còn lôi chăn qua che lại để làm ấm chân cô.
"Được được được." anh thuận theo cô nói: " đen thì đen. Nằm yên để dưỡng bệnh đi."
Anh dơ tay lên đo nhiệt độ trên trán của cô, không còn nóng nữa. Lúc này Liêu Đình Ngạn mới yên tâm, cùng Lê Vị thương lượng: "Hay là em gọi cho mẹ một cuộc điện thoại, bảo bà ấy đến đây thăm em."
Lê Vị biết quan hệ giữa Lê Vị và bà Doãn vốn không được tốt.
Mặc dù Liêu Đình Ngạn không nói rõ, nhưng hai người luôn luôn hiểu rõ đối phương.
Lúc ở thành phố K, sự xa cách đó của Liêu Đình Ngạn và bà Doãn rõ ràng là hai người đang kiềm chế, cơ bản không có khả năng để hai người tìm hiểu nhau.
bc thì khỏi nói. Người đó rất tinh ranh, nhất định không thể thân quen chỉ sau một lần gặp mặt.
Nhưng bà Doãn cũng không phải là người có tính hời hợt. Lê Vị cũng không hiểu giữa bà và Liêu Đình Ngạn đã xảy ra chuyện gì.
...... Có thể là, anh tức giận vì cô bị mẹ lơ là rất nhiều năm?
Nếu nghĩ như vậy trong lòng cô thỏa mái hơn rất nhiều. Trong lòng nghĩ thoáng, thì nụ cười được hiện lên trên môi, cô hỏi Liêu Đình Ngạn: "Sao anh lại nghĩ đến việc bảo em liên lạc với mẹ?"
"Tốt xấu gì bà ấy cũng là mẹ em." Liêu Đình Ngạn ngồi bên giường, giúp cô vuốt sợi tóc trên mặt đi, "Đặt ở cùng một thành phố, em lại bị bệnh nặng như vây, nếu không cho bà ấy biết e là cũng không được tốt."
Nghe những lời nói giận dỗi phát ra từ miệng. Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng nói: "Em không sợ ngày mai bà ấy sẽ đi sao?"
Sợ Lê Vị không tin, anh nói thêm: "Bố em thấy mẹ em chần chừ không chịu nói ngày nào sẽ đến đây, ông ấy định bốn ngày sau sẽ đi máy bay đến đây. Kết quả thì hay rồi, ở bên đó bố em định xong rồi, mẹ em lại đổ thời gian, tới đây sớm vài ngày. Vì để tránh đụng mặt với ông ấy. Bố em vừa đổi vé, định ngày mai sẽ về đây. Anh nghĩ, mẹ em chắc sẽ biết chuyện này sớm thôi, nhất định sẽ đi trước tối hôm nay."
Lê Vị không biết trong đó lại trắc trở như vậy, trong nhất thờ ngẩn ra, cô thì thào: "Sao lại như vậy." bình tĩnh lại một chút, nghi ngờ cô hỏi: "Sao anh lại biết?"
"Lúc nãy vừa bảo Vu Minh điều tra một chút."
Lúc trước biết bà Doãn đến lại tranh không gặp, là vì cô nghĩ không thể nào bà ấy chỉ ở đây một ngày. Bây giờ lại biết thật sự bà chỉ ở lại một ngày, quyết tâm của Lê Vị trước đó lại có chút dao động.
Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng để cô vào lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay của cô, nhỏ giọng nói: "Muốn gặp thì gặp. Gọi một cuộc điện thoại cho bà ấy, không khó vậy đâu."
Có lẽ là vì thời khắc này giọng nói của anh rất dịu dàng.
Cũng có thể là, sự kỳ vọng của cô vào mẹ lớn hơn so với những gì cô nghĩ.
Sau cùng Lê Vị cũng gọi điện thoại, cô nói cho Doãn Thục Lan biết tên phòng bệnh và tên bác sĩ.
Không đến một tiếng, Doãn Thục Lan đã có mặt ở phòng bệnh.
Nhìn thấy Liêu Đình Ngạn, trong mắt bà lại có chút không vui. Chỉ chú tâm Lê Vị đang ở trên giường bệnh, bad cũng không nói gì nhiều, chỉ nhìn Liêu Đình Ngạn gật gật đầu, rồi mở lời: "Làm phiền cậu rồi." Anh đang mở cửa tiến lại gần bên giường bệnh của cô.
Mẹ con họ ngồi nói chuyện bên giường bệnh, Liêu Đình Ngạn một mình đến bên cạnh cửa sổ, mí mắt buông nhẹ xuống.
Không bao lâu, một chiếc Mercedes-Maybach s 560 xuất hiện trong tầm mắt, từ trong đó xuất hiện ra một bóng hình. Ông ấy mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, Mặc dù đã ở tuổi trung niên, nhưng nhìn thân hình rất phong lưu phóng khoáng từ xưa đến bây giờ vẫn không thay đổi.
Liêu Đình Ngạn nhìn ông ấy đang dần bước lên tầng, anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh, tiện tay đóng cửa phòng lại. Anh bước đến lối đi an toàn, anh cầm điện thoại gọi ai đó.
Rất nhanh chóng đã gọi thông.
giọng nói ở đầu dây bên kia có phần gấp gáp, "Sao vậy, Đại Ngạn? Ông ngoại con tìm ta có chuyện gì? Ta gọi cho ông ấy nhưng không gọi được."
Trong lòng Liêu Đình Ngạn nghĩ dĩ nhiên là không gọi được, bây giờ ông ngoại đang họp nên đã khóa máy rồi. giọng nói rất chân thành gọi một tiếng "Ba", lại nói: "Lúc nãy ông ngoại đi họp. Ông làm một ít rượu thuốc, bảo con đem đến cho ông bà nội. Nhưng mà tiểu vi bệnh rồi, con phải chăm sóc cho em ấy, không đi được. Vì vậy nhờ Ba giúp con đưa qua ạ."
"tiểu vi bệnh sao?" Vừa nghe thấy bảo bối của Liêu Đình Ngạn bệnh rồi, trong phút chốc Liêu Cảnh Văn vứt chuyện rượu thuốc qua một bên, ông hỏi lại: "Bây giờ nó ở đâu? Để đi thăm nó."
Vừa nói vừa bước chân tiến ra ngoài.
"Ở phòng bệnh của ông ngoại." Liêu Đình Ngạn nói: "1806."
Biết là ở tầng này, Liêu Cảnh Văn vốn định đi nhưng lại quay đầu lại.
Liêu Đình Ngạn âm thầm tính thời gian.
Dự đoán Ba anh đã bước vào thang máy, anh bước nhanh vào phòng bệnh, nói với Lê Vị: "Ba anh nghe nói em đang nằm viện, nên đến đây thăm em."
"Bác Liêu?" Lê Vị rất ngạc nghiêng, đành phải ngồi thẳng dậy, "Sao ông ấy lại biết?"
Liêu Đình Ngạn nhìn thấy cô dồn sức như vậy, chỉ lo cô khó chịu, nhanh chóng đến giúp cô một chút.
Nếu là bình thường Doãn Thục Lan nhìn thấy hành động anh ân cần, thân thiết như vậy, bà nhất định sẽ đi ngăn cản.
Nhưng lúc này không thích hợp để làm những chuyện đó.
Doãn Thục Lan đang nghĩ đến những câu nói mà Liêu Đình Ngạn đã nói lúc nãy, đôi mi nhẹ nhàng buông xuống, nói lẩm bẩm: "Sao ông ấy lại đến đây." vừa nói xong lại đứng dậy bước ra ngoài, cũng không quay đầu nhìn Lê Vị nói: "Muộn một chút mạ sẽ đến thăm con. Con nghỉ ngơi nhiều vào nhé."
Không đợi Lê Vị trả lời bà bước đến mở cánh cửa rồi bước ra ngoài.
Lê Vị không ngờ rằng Doãn Thục Lan nói đi là đi ngay, mơ hồ nhìn cánh cửa khép lại, ngẩn ngơ không nói nên lời.
Nhìn thấy Doãn Thục Lan đã đi ra khỏi phòng, Liêu Đình Ngạn quay lại nói với Lê Vị một câu: "Em đừng vội, để anh đi xem.", anh cũng đi theo ra khỏi phòng.
Anh vừa bước ra, bắt gặp Doãn Thục Lan quay lại. Doãn Thục Lan hỏi anh: " Liêu Cảnh Văn đi từ hướng nào đến vậy?"
"Bình thường ba con đến điều để tìm ông ngoại." Liêu Đình Ngạn nói: "Văn phòng của ông ngoại con nằm ở phía tay."
Doãn Thục Lan chọn đi về hướng đông.
Kết quả, bà vừa đến trước thang máy phía đông thì thang máy đúng lúc đó cũng vừa mở ra.
Những người trong đó lần lượt bước ra. Trong đó có một người trung niên rất cao lớn, quả nhiên là Liêu Cảnh Văn mà bà gặp cách đây không lâu.
"Thục Lan?" Liêu Cảnh Văn cũng vòng lại, nhìn thấy Doãn Thục Lan sờ sững quay lại, "Sao bà lại ở đây."
Nhìn thấy ông, Doãn Thục Lan liền thay đổi bộ mặt cười tủm tỉm, ánh mắt có chút kinh ngạc, giọng nói có chút lạnh lùng, nói chuyện cũng kiệm lời nhưng đủ khiến hiểu hàm ý của bà trong đó, "Con gái của tôi bệnh, nên tôi đến thăm nó."
"Vừa hay tôi cũng đến thăm tiểu vi, cùng nhau đi đi."
Liêu Cảnh Văn vẫn chưa nói xong, đã bắt đầu đi về phía trước. Đi được vài nước đã có cảm giác gì đó không đúng, đột nhiên quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Doãn Thục Lan đang bấm cái nút thang máy đang sáng đó.
"Bà không qua nữa à?" Liêu Cảnh Văn dừng chân hỏi bà.
"Không."
"Tại sao chứ......"
"Tôi đã nói rất rõ ràng rồi." Doãn Thục Lan nhìn chằm vào màn hình thang máy, mắt trưng trưng nói: "Nếu đã chia tay rồi, thì không thể làm bạn bè. Tôi không có tâm trạng để nhập nhằng không rõ ràng với một người thay lòng đổi dạ."
"Thục Lan." Liêu Cảnh Văn cúi đầu lay lay ấn đường, "Năm đó chúng ta điều rất trẻ. Chuyện đó đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, sao bà lại còn giữ nó trong long chứ."
"Bởi vì tôi không giống một số người bạc tình như vậy." Doãn Thục Lan ngẩng đầu nhìn ông, "Chuyện một chân đạp hai thuyền, chỉ có người họ Liêu nhà ông mới có thể làm ra, vậy thì đừng trách tôi nhắc đến."
Liêu Cảnh Văn không thể không thở dài. Không nói nên lời.
Rất lâu sau, thang máy cuối cùng cũng dừng ở tầng 18.
Doãn Thục Lan rất quyết đoán bước vào trong thang máy.
Liêu Cảnh Văn im lặng nhìn số thang máy nhảy số xuống càng ngày càng nhỏ, ông đứng đó một hồi lâu, sau cùng không bước đến khu phòng bệnh, bước chân bước về hướng cầu thang bộ, từng bước chậm chạp đi xuống thang máy.
Đợi đến lúc bóng dáng của Liêu Cảnh Văn không thấy rõ nữa, Liêu Đình Ngạn mới từ một căn phòng trống bước ra.
Chỉ là, lúc nãy bước ra khỏi phòng bệnh, anh liên tục nghe thấy tiếng bước chân của giày cao gót liên tục truyền đến.
Âm thanh này, tiếng tấu này nghe rất quen tai.
Liêu Đình Ngạn đột nhiên quay đầu lại, lại nhìn thấy Lê Vị không biết đã bước đến đây từ lúc nào. Hiện giờ cô đang khoác chiếc áo khoác, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt rất vụng về nhìn anh.
Cái tình tiết này vượt ngoài những dự liệu của anh.
Tuy rằng Liêu công tử nghĩ cách lâu như vậy, lại không chuẩn bị trước nếu bị cô bắt gặp tại trận nên ứng phó như thế nào.
Sợ mình nói nhiều sẽ lộ ra sơ hở, theo bản năng Liêu Đình Ngạn im lặng không nói gì.
Anh không chịu nói ra, Lê Vị cũng không có ý định buông tha anh.
Bước lên trước nắm lấy tay anh, Lê Vị không thèm quay đầu trực tiếp lôi anh về phòng bệnh.
Nhấc chân, tiếng đá vào cửa phòng "Bịch" vang lên, Lê Vị cố tình thể hiện dáng vẻ mình rất hung dữ.
"Nói cho em biết!" dừng một chút, cô điều chỉnh biểu cảm một chút, trong ánh mắt ẩn chứa một chút bi thương, một chút đau khổ, nhưng giọng nói vẫn hung dữ như vậy, "Mẹ em và bác Liêu đến đây có phải là anh sắp đặt sẵn không. Hai người đó trùng hợp gặp nhau, có phải anh cố ý tính trước không. Còn nữa, có phải anh có chuyện giấu em không."
Liêu Đình Ngạn không nhẫn tâm nhìn biểu cảm của cô âm thầm đau lòng như vậy.
Rõ ràng biết tiểu vi đứng ở góc đó không nghe thấy cuộc đối thoại ở thang máy, biết rõ là cô đang tra vấn anh, nhưng Liêu Đình Ngạn lại có một chút chột dạ, ánh mắt không chịu sự khống chế bắt đầu lung lay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...