Một lát sau, Lê Vị tìm thấy giọng nói của mình, hỏi Liêu Đình Ngạn: "hông phải anh bận sao?"
Liêu Đình Ngạn tim ra trong túi của mình, tiện tay tắt nguồn điện thoại, lững thững đi vào trong phòng, "Lúc đó bận, bây giờ không bận nữa."
Lâm Tại Khê mời Liêu Đình Ngạn vào ngồi. Còn khách sáo mời anh ngồi lên ghế.
Liêu Đình Ngạn nhã mi xuống nhìn anh, kéo kéo khóe môi, "Sư huynh Lâm sao lại khách sao như vậy. Tôi và Lê Vị là người của nhau cả, không cần phải khách sáo."
Lâm Tại Khê cao 1m8.. mấy rồi, cũng đã rất cao rồi.
Nhưng Liêu Đình Ngạn còn cao hơn anh ta.
Hai người nhìn nhau đứng như vậy, Liêu Đình Ngạn buông nhẹ mi mắt nói chuyện quả thật rất có dáng, có chút như trên cao nhìn xuống quả thật rất thú vị. Hơn nữa tâm trạng của anh không tốt, quanh người tỏa ra một luồng khí chất theo đuổi người.
Lâm Tại Khê nhận biết được điều đó, nhưng lại không để tâm, chỉ gật gật đầu nói: "Cũng tốt. Anh cứ tự nhiên."tự lấy một cái dĩa mới, đưa cho Lê Vị đổi những cái ở trước đi.
Mặc dù Lê Vị và anh là bạn học nhiều năm, Nhưng lại giúp cô làm việc như vậy lại cảm thấy có lỗi, đứng dậy cầm lây, "Sư huynh, đúng là làm phiền anh rồi. Để em tự làm cũng được."
"Không cần phải khách sáo." cười ấm áp, "Em hai lần mời anh ăn cơm, anh làm những việc này đáng gì chứ. Lần sau để anh mời em."
Lê Vị đang muốn nói "không cần đâu", Liêu Đình Ngạn đã đáp lại rồi: "Cũng được. Vậy thì làm phiền Lâm sư huynh rồi."
Đây là lần thứ hai anh dừng từ "Sư huynh" để xưng hô với Lâm Tại Khê rồi.
Lê Vị quay đầu, nhẹ nhàng liếc anh một cái---- Sư huynh còn nhỏ hơn anh ba tuổi, anh kêu như vậy không đỏ mặt sao? Hơn nữa, anh bảo anh đồng ý xuống đây chứ?
Liêu Đình Ngạn không để tâm, ý nghĩ sâu xa cười rồi cười, không biện minh.
Mặc dù Lê Vị không đồng ý với câu trả lời và sự lựa chọn ấy, nhưng mà anh nói rồi, cô cũng không có cách nào để phản bác.
Lâm Tại Khê phát hiện hai người tự nhiên ám thị cho nhau, anh bước nhẹ đến giữa hai người, nói với Lê Vị: "Em muốn ăn gì?ngày mai anh đặt nhà hàng trước, chúng ta đi cùng nhau."
Tiện tay rót đầy ly trà của Lê Vị rót đầy.
Nhìn hình ảnh đôi tay cầm ấm trà đó, lúc nãy xuất hiện trên bảng tin, công khai rất chướng mắt.
Liêu Đình Ngạn không muốn nhìn thấy lần nữa, đưa tay lấy ấm trà lại.
Ai ngờ được Lâm Tại Khê đã đoán trước như vậy, chuyển bước chân đi qua phía khác của Lê Vị, tự nhiên rót đầy ly.
Liêu Đình Ngạn dựa mạnh lên lưng ghế, hai tay ôm ngực, mắt híp một nửa nhìn Lâm Tại Khê.
Ngày mai là ngày 24, đêm bình an.
Đúng là họ tư mã biết tâm mà. Người này cũng thật là.
"Buổi tối ngày mai có hẹn cùng Lê Vị." Liêu Đình Ngạn nói: "Em đừng đến góp vui nữa. Để hôm khác đi."
Động tác Lâm Tại Khê ngồi xuống có chút kiềm chế, hỏi Lê Vị: "Đúng là như vậy sao?"
Thật ra hai người hẹn trước rồi à.
Nhưng, Lê Vị nghĩ đến chuyện phải tán anh, phải gặp mặt nhiều mới thỏa đáng, vì thế nên gật đầu, "ừ"
Lâm Tại Khê tỉ mĩ nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên mỉm cười, nói một cách ấm áp: "Vậy đổi ngày khác vậy. Dù gì mỗi ngày chúng ta cũng đều gặp mặt cả, lúc nào cũng được."
"ngày ngày?" Liêu Đình Ngạn ngồi thẳng người, hai tay đặt ở cạnh bàn, nhìn kĩ Lâm Tại Khê, "ý gì vậy."
"Tuần sau tôi phải đến đài truyền hình làm việc rồi." Nụ cười của Lâm Tại Khê vẫn ấm áp như củ, "Đối với Lê Vị mà nói ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, thảo luận cái gì cũng tiện."
Liêu Đình Ngạn cúi đầu thấp xuống cười một cái, chuyển hướng xuống nhìn ly trà, sau đó cũng không nói gì.
Ở mỗi ánh mắt nào đó, Lê Vị bỗng nhiên cảm thấy, hai người ngày đang tồn tại một cuộc tranh đấu ngầm nào đó, khói súng tràn ngập khắp nơi, mùi lửa đạn rất rõ ràng.
Nhưng một lúc sau nhìn hai người họ lần nữa. Hình như cũng không có gì không ổn. Nói chuyện khách sáo, hình như, giống như chưa từng có tranh chấp vậy.
Hoặc là, lúc nãy là ảo giác của nàng?
Bóng đêm buông xuống dần dần.
Trên trời hình như không có sao, chỉ có thượng huyền nguyệt bắt tại bầu trời, xuyên phá bóng đêm, tỏ ra ánh sáng cho đêm đen.
Lúc trước Lê Vị và Liêu Đình Ngạn có ước hẹn trước, buổi tối phải gặp mặt ở nhà cô.
Nhưng bây giờ đã ăn cơm rồi, còn chuyện buổi tối phải gặp mặt ở nhà cô.
Ai biết được anh lại kiên định như vậy, nhất định phải đưa cô lên trên.
Liêu Đình Ngạn nói: "Anh phải lên xem Tuyết nhi."
Vừa hay lúc này thang máy cũng vừa đến.
Lâm Tại Khê dùng tay che ở cửa không cho hai cánh cửa đóng lại, "Cùng đến đi." cũng là người bước vào đầu tiên.
Liêu Đình Ngạn nhớ rất rõ, lúc trước ba người còn ở dưới lầu, Lâm Tại Khê rất tự giác một mình đi lên lầu, để cô lại cho anh tiễn.
Nhưng bây giờ, sự tấn công của Lâm Tại Khê lại gần hơn một bước.
Liêu Đình Ngạn nhếch khóe môi, nhìn Lâm Tại Khê nói với Lê Vị: "Đi thôi."
Đến từng 5, Liêu Đình Ngạn đi sát người Lê Vị, một bước cũng không rời.
Lâm Tại Khê cũng nhìn thấy, cũng không nói thêm gì, chỉ tạm biệt Lê Vị: "Ngày mai gặp nhé."
Ngày mai?
Chủ nhật mà vẫn gặp mặt sao?
Sau khi vào phòng, Liêu Đình Ngạn đá chân vào cửa, vỗ nhẹ lên vai của Lê Vị, "Sao ngày mai hai người lại gặp mặt nhau."
"Trong trường em có chuyện." Lê Vị nhẹ nhàng gọi Tuyết Nhi một tiếng, Tuyết Nhi vui vẻ chạy đến, cô ôm nó vào lòng, vỗ về những những đám lông mềm mịn của nó, "Có một số giáo sư đến Hoằng Thành, bọn em đến xem xem có cần giúp đỡ gì không. Tiện thể đưa họ đi dạo luôn."
Thầy cô đi từ xa đến Hoằng Thành, đích thực nên tiếp đãi cho tốt.
Trong lòng Liêu Đình Ngạn không được thỏa mái, từ trong họng nói ra được một chữ "hừ", ngồi trên ghế nhìn ra hoa ở ban công.
Hôm nay phải gặp khách hàng quan trọng, anh mặc đồ rất trang trọng.
Vốn dĩ người anh rất tốt rồi, vai rộng lại có eo, một bộ vest đen trên người, càng hiện thị ra vẻ đẹp của con người anh.
Đặc biệt là đôi chân thon dài, mặc quần tay mà lại ngồi tùy ý, chiếc quần bị kéo chặt, càng lộ ra những đường cong hấp dẫn.
Lại tăng thêm cái đẹp của ngủ quan, 360 độ không có góc chết, nhìn như thế nào cũng đẹp mắt.
Lê Vị không nhịn được nhìn lại rồi nhìn.
Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi anh không biết bao nhiêu người. Cho dù tính đến bây giờ, cũng có rất nhiều người có ý ngầm ám thị anh.
Nhưng anh chỉ đối tốt với một mình cô.
Lê Vị đang cầm điện thoại, cầm rất chặt, trong lòng tay cũng chảy ra mồ hôi.
Trong lòng Liêu Đình Ngạn có chuyện, tiện tay đặt Tuyết Nhi lên xô-pha, vuốt vuốt lông của nó, mắt nhìn trần nhà. Không chú ý đến cô.
Lê Vị uống liền hai ly nước. Sau khi uống nước, cảm thấy gan của mình to hơn một chút, mới đến gần bên xô-pha, thăm dò: "Em...Cái đó, buổi tối ngày mai anh có chuyện gì không?"
Liêu Đình Ngạn đang nghĩ đến chuyện tạm biệt khách hàng một cách vội vàng, vội vã chạy xe đến nhà hàng tối hôm qua.
Anh gọi một cuộc điện thoại, hỏi tình hình như thế nào rồi.
"Đình Ngạn, việc này hơi khó." đối phương than ngắn thở dài: "Mình tra ra được hình như thư bị dtl động tay rồi, email bị lcd xóa rồi. Chỉ có điều vẫn chưa chắc chắn. Cậu đợi đã nhé."
Lúc tắt điện thoại tâm trạng của Liêu Đình Ngạn rất phức tạp.
Anh chỉ nghĩ đến một là ba hoặc mẹ cô không thích anh.
Ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, cả hai người điều phản đối.
Anh tự hỏi trước giờ anh không đắc tội với họ điều gì.
Hai người này trước giờ gặp mặt điều bất hòa, nếu lần này cả hai cùng phản đối, chỉ có một khả năng, không muốn kết thân với nhà họ Liêu.
Nếu như không nhằm vào một mình anh, chuyện này mới có cơ hội nghịch chuyển.
Phải bớt thời giờ gặp mặt họ một chút.
........
"Này! này! anh!"
Những tiếng gọi liên tiếp vang lên bên tai anh. Liêu Đình Ngạn đột nhiên hoàn hồn, nhìn Lê Vị hình như đã có chút giận, mờ mịt hỏi: "Làm sao vậy?"
Lúc bắt đầu Lê Vị có chút ngượng ngùng và mất tự nhiên, sau một thời gian dày gọi mà anh không đáp lại, ngữ khí đã không còn dịu dàng như trước, thở phì phì hỏi: "Rốt cuộc ngày mai anh có đi hay không, cho cái xác nhận đi!"
"Đi đâu?"
"Xem phim!" Lê Vị vỗ điện thoại như gió vậy, "Em đã định hai vé, cùng nhau xem phim nhé, có muốn hay không?"
Trước giờ nàng không quen dùng nữ khí hung ác, thật ra trong lòng cô rất lo lắng.
Xem phim, đó là chuyện tình nhân cùng nhau làm.
Cũng không biết anh có đi hay không.
Bởi vì trong lòng bất an, vì vậy giọng nói của cô lại càng không tốt. Mượn để che dấu sự căng thẳng trong lòng mình.
Sau một lúc lâu, nàng nghe được một nụ cười rất khẽ, sau đó là hai chữ tùy ý, giống như gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng chậm chạp.
"Được."
Cho dù là cuối tuần, nếu công ty gặp chuyện gì, Liêu Đình Ngạn cũng không thể ở nhà nghỉ ngơi.
Hôm nay công ty tổ chức một buổi phát hành abum cho một nhóm nhạc thiếu niên, tiến hành một cuộc họp báo. Hơn nữa công ty đầu tư một bộ phim sắp sắp lên sóng. Chuyện to chuyện nhỏ dồn đến một lúc, hại anh không thể thảnh thơi.
Liêu Đình Ngạn ở phòng làm việc đem chuyện quan trọng nhất giải quyết xong, nhìn thời gian, đã hai giờ chiều rồi.
Cách thời gian coi phim còn năm tiếng.
Hôm qua Lê Vị đưa vé đã đặt cho anh xem. Là chỗ ngồi ở chỗ giữa rạp, ở giữa đại sảnh.
Theo lý mà nói, đó là một vị trí rất tốt để xem phim.
Nhưng anh lại thấy có cái gì đó không đúng.
Nghe điện thoại xong, Liêu Đình Ngạn gọi thư ký.
Thư ký này đi theo anh đã hai năm rồi, mặc vest màu xanh, mang kính màng vàng kim, nhã nhặn có lễ, "Liêu tổng, cho hỏi, ông có chuyện gì sao?"
"ử. Như thế này. Ông bà tôi buổi tối muốn xem một bộ phim, " ông chỉ mới nói tên phim và tên rạp, "Nhưng vẫn chưa mua vé. Cậu giúp tôi đi mua 2 tấm vé."
"Dạ" thư ký nghe xong định quay người đi.
"Đợi đã."sau khi Liêu Đình Ngạn gọi người dừng lại, dặn thêm vài câu: "Hai người họ tuổi tác lớn rồi, mắt không còn rõ nữa, thích yên lặng. Cậu xem nên mua chỗ ngồi ở đâu cho thích hợp."
Thư ký ghi nhớ từng chút một, sau đó quay người đi.
Hai vị đều là người lớn, chắc chắn không thích ngồi cùng người trẻ, cần có không gian riêng. Hơn nữa, mắt cũng yếu, viễn thị, tốt nhất nên ngồi sau cùng.Lại là vợ chồng.
Thế là, nên đặt phèo như thế nào, đúng là chưa nghĩ đã thông.
Thư lí đặt sẵn vé, cẩn thận đặt vé trong tay Liêu Đình Ngạn.
Liêu Đình Ngạn rất bất ngờ nhận lấy.
Đợi sau khi thư ký bước đi, trong phòng chỉ còn lại anh.
Liêu Đình Ngạn bây giờ mới để lộ ý cười. Ngón tay thon dài nâng lên, vỗ một cái, vé xem phim bây giờ rất nhẹ nhàng.
- ------ Cuối cùng ngồi ở ghế tình nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...