Trước một ngày của đêm bình an, ngày 23 vừa hay là ngày thứ bảy.
Tuần ngày Lê Vị phải thu hình ba tiết mục, thời gian thu hình phụ thuộc vào sự phối hợp của khách mời, Vì vậy thứ bảy này cô cũng phải tăng ca ở đài.
Rất trùng hợp.
Người đến ghi hình là một nữ ca sĩ người đã từng đến ghi hình chương trình 《 Thế giới giải trí 》lúc trước, Thái Na.
Thật ra khách mời của thứ bảy này là một ca sĩ khác, chỉ là người đó đột nhiên dở chứng, lại tăng thêm rất nhiều yêu cầu kèm theo.
Vì vậy, hợp tác không thành, đối phương không chịu đến.
Đến thứ sáu rồi mới nói là không được.
Riêng những nghệ sĩ có lòng muốn đến tham gia chương trình cũng không sắp xếp được thời gian.
Nhìn thấy trước mắt một tuần phải ghi hình ba chương trình sắp thất bại rồi, thì Thái Na xuất hiện.
Cũng không biết được cô từ đâu nhận được tin tức này, chủ động liên lạc cho Lê Vị, nói là thứ bảy cô ấy có thời gian đến đài.
Giọng nói của Lê Vị rất đặc biệt, tuyến thanh hơi khàn khàn, rất có biên độ. Bây giờ đã thành danh trong giới ca sĩ.
Vì thế tổ chương trình quyết định, chọn cô ấy.
Vì thế, trước lúc đến Lê Vị đặc biệt mua một giỏ trái cây, gửi cho Thái Na làm quà gặp mặt.
Nhìn thấy giỏ trái cây, Thái Na vừa giận vừa buồn cười.
Cô dùng tay vuốt má của Lê Vị.
Nhìn thấy mặt nhỏ đẹp từ biến hình, lúc này Thái Na mới cười haha, "Cô đó, đúng là khách khí quá rồi. Hiệu suất của chương trình này rất tốt, tôi đến đây cũng là vì một chút danh tiếng mà thôi. Cô cảm ơn tôi làm gì chứ."
Lê Vị biết, những người thích Thái Na đa số là giới trẻ, còn 《 Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》 là những trưởng bối thích xem.
Nếu đem hai chương trình ra để so sánh 《Thế giới giải trí 》 loại chương trình giải trí lớn như vậy, Thái Na đến 《 Tư Phòng Thái 》 trên thực tế không phải là chuyện "có lời" gì.
Cô âm thầm ghi nhớ đến ân tình này của Thái Na, cười một cách tinh quái, "Tôi biết, cô đến đây là xem trúng tay nghề của đầu bếp Trịnh, đặc biệt đến tìm mỹ vị."
Thái Na lại thêm một trận cười, nhẹ nhàng vuốt má Lê Vị, "ai ya sao cô lại khiến người khác thích đến thế chứ. Nếu tôi là con trai, hận không thể đem cô về nhà nuôi."
Trịnh Viễn vừa khéo lúc này cũng đến phòng ghi hình, nghe thấy lời này thuận miệng nói: " quả thật Tiểu Vi được rất nhiều người thích."
Thái Na lần đầu tiên gặp được đầu bếp Trịnh, cô đánh giá Trịnh Viễn, khách sáo chào ông.
Tiết mục ghi hình rất thuận lợi.
Lúc Thái Na và Lê Vị ghi hình 《 Thế giới giải trí 》 có cùng nhau chơi trò chơi, đã tạo thành sự ăn ý của hai người.
thật ra hai người trẻ, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, Lê Vị chỉ nhỏ hơn cô ấy hai tuổi mà thôi.
Chỉ có điều Thái Na từng tham gia chọn người mẫu, chương trình từng tham gia cũng rất nhiều, vì vậy ở trước ống kính cô cọn thả lỏng, tự do tự tại hơn rất nhiều.
Ống kính ghi hình qua một tổ, lúc nghỉ ngơi, Thái Na chọn lúc người không đông, Thái Na lôi Lê Vị đến chỗ khuất người.
Nhìn khắp nơi không có người, Thái Na ngước ngước cằm ra hiệu cho cô đi xem đầu bếp Trịnh, sau đó hỏi: "Cô có quan hệ gì với ông ấy."
Lời này đến rất bất ngờ.
Lê Vị thản nhiên nói: "Chính là quan hệ giữa trưởng bối và vãn bối thôi."
Thái Na cẩn nhìn Lê Vị, không bỏ qua những biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt của cô, " Không có gì khác sao?"
Lê Vị ngốc ngốc đầu, "Mình kêu ông ấy một tiếng chú. Có thể có gì nữa chứ?"
Rốt cuộc cô vật lộn trong giới giải trí lâu như vậy, Thái Na tự nhận bản thân mình nhìn người rất chuẩn.
Trước mắt cô gái này là sự thật.
Cân nhắc nửa ngày, Thái Na hạ giọng xuống, nhỏ tiếng nói: "Lúc mình đến, nghe thấy chỗ các cậu to nhỏ, nói là cậu nhờ người khác để có thể làm người dẫn chương trình. Còn nói tiền của cậu là tiền bất chính. "
Thời gian quen biết giữa hai người rất ngắn, mặc dù có ý nhắc nhở một chút, cũng không thể nói chuyện trực tiếp minh bạch như vậy được.
Lê Vị hiểu được điều này nên không hỏi thêm gì.
Lê Vị hiểu được ý của câu trước của Thái Na, giải thích là: " Lúc trước chuyện đổi người dẫn chương trình, phóng viên đã có lời nói bóng gió. Sau đó lãnh đạo và nhân viên đã ra mặt giải quyết rồi."
Đã giải quyết được đầu của chuyện đó, Lê Vị thắt mắt, tiền bất chính ý chỉ đến là gì.
......Tiêu tiền tiêu vặt đã dùng không hết, cô còn cần dùng đến "Tiền bất chính sao"?!
"Ngày 29 cậu có thể đến đúng không?"Thái Na rất thích Lê Vị, sau khi chương trình ghi hình xong, kéo cánh tay của Lê Vị lắc lắc, "Mình đợi cậu đến dẫn chương trình cho mình đấy."
Lúc trước đã nhận lời, lúc đến sinh nhật của Thái Na, Lê Vị sẽ đến.
"Nhất định đến." Lê Vị bảo đảm.
Hai người vẫn chưa nói chuyện xong, ở ngoài cửa nghe thấy giọng nói của trợ lý Mao: "Tiểu vi à, có người muốn gặp em ở phòng họp, nói rằng có quen biết em, đến xem sao nhé."
Thái Na liền tạm biệt Lê Vị.
Hai người chia tay ở cửa, Thái Na đi thang máy, Lê Vị đi về hướng phòng họp.
Trợ lý Mao chỉ nói một câu rồi đi, Lê Vị cũng không biết người đó là ai.
Dựa vào giọng nói của trợ lý Mao, người đó không phải là người trong đài. Nhưng thân là người ngoài, đến rồi lại ở phòng hội nghị mà không phải phòng khách.
Điều này rất kỳ lạ.
Lê Vị nghi ngờ mở cửa phòng họp ra.
Những cái rèm cửa điều được mỡ ra, trong phòng ánh sáng vừa đủ.
Lúc cánh cửa mở ra, ánh sáng dọi đến, ánh mắt của Lê Vị híp lại. Mơ hồ nhìn thấy một bóng hình rất thanh nhã, cường tráng.
Đợi đến lúc mắt thích ứng với cường độ sáng này, cô mới nhìn thấy rõ đối phương, cô ngạc nghiêng vô cùng.
"Sư huynh? Sao anh lại ở đây."
Vốn dĩ lâm tại khê ở trong nhìn ra ngoài nghe thấy tiếng người đến mới quay người. Nhìn thấy Lê Vị ở ngoài của, anh nhìn cô vẩy vẩy tay. Lại đi lấy ghế cho cô.
Đợi đến lúc cô ngồi xuống, Lâm Tại Khê mới ngồi ở bên cạnh cô: "Bố của anh mới tìm cho anh thêm một chức vụ mới. Hôm nay đến xem xem, tuần sau sẽ chính thức đi làm."
Lê Vị có chút không hiểu, lại khong dám tin, "Anh muốn đến làm việc ở đài?"
"Ừ. Bộ kỹ thuật."
" Kỹ thuật bộ." Lê Vị thì thào nói: "Em nhớ là anh muốn ở lại trường để dạy học mà."
Bây giờ Lâm Tại Khê đứng thứ nhất, thành tích rất tốt. Bây giờ lại làm việc bên cạnh giáo sư, nếu không có vấn đề gì, sau một năm tốt nghiệp thì có thể hoàn thành tâm nguyện rồi.
Nếu làm việc ở trong đài, phải bỏ ra rất nhiều tinh lực, chuyện ở trường có thể không được thuận lợi như vậy rồi.
Lâm Tại Khê mỉm cười, "Bởi vì anh cảm thấy kinh nghiệm làm việc ở đây đối với anh se quan trọng hơn."
Lê Vị không hiểu.
Bộ kỹ thuật so với trường đại học quan trọng hơn ư?
Hơn nữa, Lúc cô năm một quen biết sư huynh, sư huynh đã nói phải vì sự nghiệp dạy học mà phấn đấu.
Mặc dù cô nghĩ không thông, nhưng đó là cuộc đời của sư huynh, bản thân anh ấy đưa ra quyết định, cô không có quyền can thiệp.
Vì vậy Lê Vị cười rất tươi, nói: "Chúc mừng anh."
"Cảm ơn. Em yên tâm, cho dù bây giờ anh nhận chức ở đây, cũng không trễ nải con việc ở trường."
Nụ cười của Lâm Tại Khê sâu hơn một chút, "Em đến trước anh, sau này nếu có chuyện gì không hiểu, sẽ đến nhờ em chỉ bảo. Cùng là đồng nghiệp, ngày nào cũng gặp mặt, nếu anh hỏi có nhiều một chút em cũng không được chê anh phiền đâu đấy."
"Không đâu ạ. Trước đây sư huynh giúp em nhiều như vậy, nếu anh có vấn đề gì cứ việc đến tìm em. Chỉ là em đến cũng chỉ mới mấy ngày, không biết có thể trả lời anh những vấn đề gì."
Lâm Tại Khê cười nhẹ: "Không sao."
Điều đó không quan trọng.
Lâm Tại Khê không lái xe đi làm, là Bố anh đưa anh đến đây. Vì vậy, sau khi tan làm, dĩ nhiên Lê Vị phải đưa anh về nhà.
Chỉ có điều............
Lê Vị nhớ đến hôm nay chưa gặp mặt Liêu Đình Ngạn.
Nên hạ quyết tâm, cô phải nỗ lực hết mình mới được.
Ở bãi đỗ xe của tòa nhà, Lê Vị gọi điện thoại cho Liêu Đình Ngạn: "Buổi tối ăn cơm cùng nhau nhé? em biết được một nhà hàng rất ngon."
Liêu Đình Ngạn dặn dò cấp dưới làm việc xong, rồi trao đổi với trợ lý chuyện lúc nãy, mới nói với Lê Vị: "Hôm nay không được rồi. Còn rất nhiều việc."
"Anh không đi thật à?" Lê Vị có chút thất vọng, "Em đã đặt chỗ rồi."
Nhà hàng này là một nhà hàng rất riêng tư, thức ăn mỗi ngày bán ra cũng có hạn.
Cô nghe chú trịnh nói xong liền gọi điện đặt chỗ, kết quả phải đến hôm nay mới đến lượt.
Liêu Đình Ngạn nghe ra trong giọng nói của cô rất thất vọng.
Cô chủ động mời, anh cũng rất muốn đi.
Nhưng hôm nay có công việc qua trọng với khách hàng, anh không đi được.
"Em ăn trước đi." Liêu Đình Ngạn nói: "Đợi khi xong việc nếu không muộn quá anh sẽ đến nhà tìm em."
Chủ ý này không tệ.
Lê Vị lập tức đồng ý, còn bảo Liêu Đình Ngạn bảo đảm, buổi tối nhất định phải đến, lúc này mới tắt máy.
Gặp mặt nhiều mới tán được chứ, không gặp mặt không tài nào triển khai kế hoạch được.
Cô nghĩ kỹ lại, nếu không được, thì nhờ chú Trinh gọi một cuộc điện thoại, qua vài ngày gọi anh đến nhà ăn cơm.
Ở trên xe, Lê Vị có chút không vui, nói chuyện cũng ít đi.
Lâm Tại Khê ngẩng đầu nhìn cô rất nhiều lần, cô cũng không để ý.
"Sao vậy?" lúc đèn đỏ, Lâm Tại Khê hỏi một cách ấm áp: "Gặp phải chuyện không vui sao?"
"Vẫn ổn?" Lê Vị nói xong, hình như nhớ đến chuyện gì hỏi: "Sư huynh, Tý nữa anh có chuyện gì không?"
Ở trong phòng họp nói trước là hai người cùng về.
Lê Vị vốn định tiễn sư huynh về nhà xong, cô sẽ đi đến tòa nhà Hoa Thiên Thanh tìm Liêu Đình Ngạn. Hoặc là, đưa sư huynh về nhà xong, cô đưa vị trí nhà hàng cho Liêu Đình Ngạn, hai người gặp nhau ở nhà hàng.
Bây giờ Liêu Đình Ngạn đi không được, cô đặt một bàn đầy ắp thức ăn, ăn không hết. Lúc ngày mới nhớ đến kêu Lâm Tại Khê đi cùng.
Lúc trước gọi điện thoại ở bãi đổ xe, không có ý tránh Lâm Tại Khê.
Nếu bây giờ cô hỏi đến, anh lại cười nói: "Không sao. Sao vậy?"
"Em mời anh đi ăn cơm có được không."
"Được."
............
Không hổ là nơi mà đầu bếp Trịnh giới thiệu. Thức ăn ở đậy có mùi vị rất ngon.
Sau khi móng nào Lê Vị cũng nếm xong, không nhịn được chụp lại một tấm hình.
Lúc bấm nút chụp, vừa khéo Lâm Tại Khê đưa tay qua rót trà cho cô. Tay của anh không cẩn thận bị cô chụp lại trong ảnh.
Lê Vị không để ý, tùy ý đăng bài.
Đến lúc nếm hết những món ngon xong, cô mới nhớ đến chuyện mình đăng ảnh. Thấy bạn bè có sự thay đổi, tiện tay mở ra.
A?
Rõ ràng là Liêu Đình Ngạn.
Anh cũng đăng bài gì đó?
Lê Vị rất tò mò. Kéo xuống, xem tỉ mỉ một chút, có chút bất ngờ.
Nửa tiếng trước, Liêu Đình Ngạn đăng một bức ảnh, hỏi một câu: Đây là đâu?
Vấn đề xuất hiện trên tấm ảnh đó.
Lê Vị nhận ra, đây là một phần được cắt ra từ tấm ảnh cô đăng lên. Cắt đi phần tay của Lâm Tại Khê, chỉ có phần trên bàn, còn một góc bên cơm điệp.
Bạn bè của Liêu Đình Ngạn mỗi người trả lời một khác, có rất nhiều suy luận.
Cuối cùng đáp án của Trịnh Viễn là đi đúng vấn đề: đây à, là phong của tầng hai "Phong nhã tư trù", chú nói với Lê Vị tuyệt đối không sai.
Nhìn thời gian, lúc chú Trịnh trả lời là năm phút sau khi đăng ảnh. cách khoảng 40 phút rồi.
Lê Vị cẩn thận suy nghĩ dụng ý của Liêu Đình Ngạn lại đăng bức ảnh này. Vẫn chưa kịp nghĩ ra, "cốc cốc cốc" đã nghe thấy tiếng gõ cửa rồi.
Theo bản năng cô ngẩng đầu lên xem.
Chỉ nhìn thấy người "Bận đến nỗi không đi được", đứng ngay trước cửa, trên góc môi không được vui cho lắm, cười như không cười đúng nhìn bàn ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...