Cả buổi tiệc, tâm trạng của Liêu Đình Ngạn thấp thỏm không yên.
Đặc biệt là lúc trước khi đi, anh muốn đưa Lê Vị đi, lại nhìn thấy cô đã lên xe của Lâm Tại Khê đi rồi, sự bực tức trong lòng lúc đó hầu như đã lên đến đỉnh điểm.
Lúc về đến nhà, Liêu Đình Ngạn vừa bước đến cửa, dì Vương cười nói với anh: "Nhị thiếu gia cậu về rồi? bà chứ nhác cậu mãi thôi. Cậu đến ăn trái cây cùng bà đi."
Liêu Đình Ngạn ừ đại một tiếng, ai cũng không để ý gì, sau khi tắm xong thì đi ngủ luôn.
Nghe thấy tiếng đóng cửa của anh phịch một tiếng bà nội hỏi ông nội: "Ông lại daỵ bảo nó nữa à?"
Ông nội lật lật tờ báo trong tay, tay run run lẩm bẩm: "Không có."
Bà Liêu nhìn ông không thèm để ý mình, liền cầm dĩa trái cây đến phòng cháu trưởng hỏi thăm tình hình.
Sáng sớm hôm sau, Lê Vị vừa sắp xếp mọi thứ chuẩn bị đi làm. Vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao rất chói mắt đậu ngay trước cửa.
Cô định giả vờ như không thấy. Ai ngờ được cửa xe đột nhiên mở ra, người ở trong dần bước ra.
Hai người đối mặt nhìn nhau, nhưng lại xem như không gặp, hình như không biết nhau vậy.
Lê Vị cười mỉa mai, rồi nói "Trùng hợp quá. Anh tới đây------- để hóng gió sao?"
Liêu Đình Ngạn không thèm trả lời lời nói khách sáo của cô, trực tiếp chộp lấy túi sách của cô, đưa về hướng xe của mình, vừa nhìn bộ dạng dương dương tự đắc nói: "Lên xe."
Cô hiểu rất rõ anh, Lê Vị biết rõ lúc này không nên chống đối anh thì tốt hơn. Thế nên cô ngoan ngoãn ngồi lên xe, bị anh đưa đến toà nhà Minh Huy.
Trước lúc đi, Liêu Đình Ngạn lạnh lùng nói: "Buổi tối anh đến đón em. Đừng chạy lung tung." Liếc cô một cái anh nói tiếp: "Em rõ chưa?"
Cho dù nhớ rồi cũng có thể quên.
Lê Vị lập tức gật đầu nói: "Nhớ rồi."
Liêu Đình Ngạn rất thích, rồi lái xe đi.
Liêu Đình Ngạn dừng xe ở bên đường cách tòa nhà Minh Huy một con phố hơi xa, lúc xuống xe, nhìn tòa nhà Minh Huy từ xa, anh nghĩ không biết giờ này cô đang làm gì.
Từ lúc cô 5 tuổi, hai người đã ở cùng nhau.
Mười mấy năm rồi, chưa bao giờ xa cách.
Nhưng cô lại đậu đại học ở một thành phố khác.
Một đêm trước lúc đi, cô có uống một chút rượu, trong lòng anh cô vừa khóc vừa vừa nói, những điều nên nói nói không nên nói cô điều nói hết.
Anh chưa nghĩ đến những vấn đề đó, vừa bắt đầu có chút bất ngờ, vừa có chút vui mừng, lại có chút không biết bắt đầu từ đâu.
Vì thế để cô lại nhà họ Doãn, một mình anh trở về nhà họ Liêu.
Kết quả thì.
Anh đoán nửa đêm sau khi cô tỉnh rượu cô không có mặt mũi nào nhìn anh, lại khiến chú Doãn tiễn cô đến thành phố ngay trong đêm.
Đến lời tạm biệt cũng không nói với anh.
...........
Liêu Đình Ngạn sau khi đến văn phòng, mệt nhọc cả một ngày
Đến lúc trời lờ mờ tối phải tan ca, lúc này mới thở ra, mới gọi điện thoại cho ai đó.
Tận mười phút sau mới có người bắt máy.
Đầu dây bên kia có âm thanh rất ồn ào, một lúc sau mới nhỏ tiếng hơn một chút.
"Đình Ngạn, có chuyện gì vậy?" giọng nói của một người đàn ông vang lên đầy châm biếm,"Hiếm khi Cậu chủ động tìm mình."
"Gần đây cậu ở thành thị? khoảng bao lâu nữa mới trở về."
"Ít nhiều cũng phải nữa năm nữa. Sao thế?"
"Có chuyện này mình muốn nhờ cậu điều tra một chút. Cô ấy mới trở về mấy ngày trước, nói mình hơn ba năm nay không hề gọi điện thoại cho cô ấy, không thèm liên lạc." Liêu Đình Ngạn buồn bã rút một điếu thuốc, không châm lửa, chỉ ngậm ở miệng, lẩm bẩm: "Vấn đề là vì ba năm nay mình không để ý đến cô ây sao?"
Không cần nói cũng biết "Cô" mà anh nhắc đến là ai, anh em điều hiểu cả, người mà khiến Liêu Đình Ngạn quan tâm đến như vậy chỉ có một mình Lê Vị mà thôi.
Giọng nói đầu dây bên kia giễu cợt anh: "Ai ya, đây là. Trong viện của chúng ta, ai cũng biết Lê Vị là người trong lòng của cậu chứ. Hơn ba năm, cũng lâu thật."
Liêu Đình Ngạn nói tiếp: " Em có liên lạc với cô ấy rất nhiều lần, chỉ là không gọi điện thoại mà thôi. Thấy cô ấy không chịu trả lời, em mới dừng lại."
Lúc đó cứ nghĩ là cô ấy có cuộc sống mới, còn có người mới thương cô ấy, vì thế anh mới dừng lại. Ép mình không làm phiền cô nữa.
Nghĩ đến những ngày tháng đó, Liêu Đình Ngạn buồn bực xé điếu thuốc, vứt xuống sàn nghiền nghiền, "Vì thế mới nói, nhất định là người ngăn cản."
Người đầu dây bên kia cười cười, "Hey, cái đó cũng có thể. Nếu không như vây, với tính cách của Lê Vị, nhìn thấy em liên hệ với nó, nó sẽ quay về tìm em ngay lập tức."
Nhắc đến tính cách của cô, Liêu Đình Ngạn bật cười thành tiếng.
Người đó hỏi: " Cậu nói chuyện này với mình, muốn mình làm gì sao?"
Nụ cười trên môi Liêu Đình Ngạn biến mất, ánh mắt nghiêm nghị, "Người có thể làm chuyện này, không phải là dtl cũng là lcd. Nhưng hai người đó bình điều giả bộ rất đứng đắn, nhìn không ra ai trong hai người đó ai không thích mình. Cậu giúp mình tìm hiểu xem người đó là ai."
Thật sự lúc đó rất giận.
Nhìn thấy cô xuất hiện, tức giận trong ba năm bỗng bùng nổ, trực tiếp từ chối cô.
Sau đó nghĩ lại cô nói anh chưa từng liên lạc với cô, lúc này mới cảm thấy lạ.
Nghĩ kỹ lại, liền biết là có người giở trò.
Nếu là kết bạn bình thường, tự nhiên không hao tốn nhiều sức lực, tùy ý nói vài lời thì sẽ được.
Nhưng anh biết rất rõ, dựa vào tình cảm của anh và cô, nếu nói đến tình cảm, đó chính là chuyện của trăm năm.
Cho dù là ai giữa dtl hay là lcd không đồng ý cho hai người ở bên nhau, nếu sau này ngăn cản, người đau lòng nhiều điều là cô.
Những bố mẹ ra sức ngăn cản như thế này ở trên phim truyền hình rất hay diễn ra, so với kẻ thứ 3 còn khắc nghiệt hơn nhiều, anh không muốn cô phải trải qua những điều này.
Anh muốn tìm ra người cản trở và nguyên nhân. Khiến vợ chồng hai họ đồng ý chúc phúc cho hai người, sau đó hai người mới ở bên nhau, đó mới là điều anh muốn làm.
dtl và lcd điều là những người có địa vị.
Mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng cả hai điều không tái hôn, cũng không có thêm đứa con nào.
Đối với hai người họ. Lê Vị chính là con gái rượu của hai người.
Dĩ nhiên sẽ quản nhiều hơn một chút.
Chỉ là Lê Vị không biết nhiều điều đó mà thôi.
Bên kia im lặng một hồi lâu, không còn giọng điệu nghịch ngợm nữa, cẩn thận nghiêm túc hỏi: "Vậy Đại Ngạn, Nếu tìm ra người đó....... Cậu định thế nào?"
"Sau này không cần đến mình nữa, em sẽ tự giải quyết." Liêu Đình Ngạn thong thả kéo ống tay áo lên,"Chỉ cần không có lực cản trở, mọi thứ tự nhiên sẽ tốt hơn thôi."
Bên đó nghẹn ngào, giọng nói càng nhỏ: "Đình Ngạn, giết người là phạm pháp đấy."
Liêu Đình Ngạn hừ một tiếng, bực bội nói: "Ai muốn giết người chứ? cậu suy nghĩ trước khi nối được không! Đó là bố mẹ ruột của cô ấy đấy! Mình nói cho cậu biết, nhanh chóng giúp mình tìm ra người đó. Nếu không, cậu biết tay mình!"
Ngắt điện thoại xong, anh bỏ xuống xô-pha, cũng không buồn nhìn thêm.
Tiếng chuông đột nhiên vang lên.
Vốn dĩ anh không định bắt máy.
Nghe kỹ một chút, hay thật, là tiếng chuông mà anh cài riêng cho cô. Nhanh chóng ngồi xuống ghế xô-pha, hạ mình xuống, nghe máy, giọng nói ấm áp, bình thản "Alo." một tiếng.
giọng nói của Lê Vị có chút yếu đuối, "Bây giờ anh có rảnh không?"
Liêu Đình Ngạn vội vã hỏi: "Em sao vậy?"
"Có chút mệt mỏi." Giọng nói rất nhỏ nhẹ, "Có thể đến đón em được không."
Thực ra Liêu Đình Ngạn vẫn còn việc.
Chỉ có điều, nếu so sánh với cô, việc có lớn đến mấy cũng trở thành nhỏ.
Anh đi lấy áo khoác, đi thẳng ra khỏi phòng, đến dừng một bước chân cũng không dừng lại.
Mặc mũi Lê Vị trắng bạch, trên trán đổ mồ hôi rất nhiều, mệt mỏi ôm bụng ngồi trên xô-pha ở đại sảnh tầng 1 tòa nhà.
Liêu Đình Ngạn vừa nhìn đã biết cô gặp phải tình huống đặc biệt. Nhanh chóng đưa cô lên xe.
Sau khi ngồi lên xe, Lê Vị giải thích trong sự áy náy: "Thật ra không nên làm phiền anh. Nhưng cậu em không có ở nhà, Thiên Dã lại bạn mất. Em......."
"Được rồi." trong lòng Liêu Đình Ngạn có chút không thỏa mái, giọng nói có chút bực mình: "Em nhất ddingj phải tính toán với anh như vậy sao?"
Lê Vị định nói, sau này nhất định phải tính rõ ràng hơn.
Có điều hôm nay cô là người không đúng, là cô chủ động liên hệ làm phiền anh.
Cô không có lý.
Vì thế Lê Vị không công kích lại, buồn bã nói một câu" Cảm ơn", sau đó lặng lẽ nhìn ra phía ngoài.
Liêu Đình Ngạn phát hiện hình như mình nói chuyện hơi nặng một chút.
Thật ra trong lòng anh có chút rối rắm.
Nếu như cô không tỏ tình, anh cũng không vì giận mà dứt khoát từ chối cô như thế.
Nếu không từ chối, hai người có thể làm bạn của nhau, vào những lúc này ít nhất anh có thể đến gần ôm cô, an ủi cô.
Nhưng, nếu như cô không tỏ tình, chắc đến bây giờ anh cũng không phát hiện ra có người muốn chia rẽ hai người. Cũng không có cách nào tìm ra Đầu sỏ gây nên chuyện này.
Đúng thật là.......
Sao cuộc đời lại nhiều trắc trở như vậy chứ.
Cho dù như thế nào, trước tiên phải xem cô như thế nào đã, đừng để người khác làm anh phân tâm.
Liêu Đình Ngạn nghĩ như vậy, chạy xe rất chậm, chỉ sợ chạy nhanh cô sẽ cảm thấy khó chịu.
Kết quả đợi anh chạy chậm đến nhà cô, cô lại ngủ mất rồi.
Lúc cô ngủ cuộn tròn lại, nhỏ nhoi. Không làm bộ dạng cảnh giác như lúc cô tĩnh, nhìn trong im lặng sẽ cảm thấy cô rất được người ta thích.
Liêu Đình Ngạn nhìn cô.
Rất nhiều lần, anh không nhịn được, nhẹ nhàng lấy tay vuốt lên khóe môi của cô.
Ai ngờ được vừa mới chạm vào, Lê Vị bỗng nhiên tĩnh dậy động đậy.
Nhanh đến nổi anh không kịp thu tay về.
Lê Vị hé mắt, ngỡ ngàng nhìn thấy những ngón tay thon dài của anh trong không trung: "Anh đang làm gì vậy?"
Liêu Đình Ngạn cắn cắn môi hỏi: "Em ăn cơm chưa?"
Lê Vị thầm nghĩ, buổi tối vẫn chưa ăn, chỉ có điều, cơm trưa cô ăn rồi, vì thế nên gật gật đầu.
"Đã ăn cà chua chưa?"
"Chưa."
"Dưa chuột?"
"Chưa."
'Qủa cà?"
"Chưa."
"Trứng gà."
"Có."
"Thế là đúng rồi." Liêu Đình Ngạn rất nghiêm túc gật đầu," Anh nhìn thấy trên môi em có chút vụn trứng, nên giúp em lâu."
Lê Vị vừa mới tỉnh, trong đầu không kịp suy nghĩ điều gì.
........... vụn của trứng gà dính lâu như vậ được sao, có thể ở trên môi ừ buổi trưa đến buổi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...