Tình Yêu Bắt Đầu Tại Điểm Kết Thúc
Hạo Hiên thức trắng cả một đêm, gương mặt trở nên tiều tụy xanh xao. Trong lòng thầm trách bản thân là một kẻ vô dụng.
Lâm Bác Văn sáng sớm nhận được cuộc gọi từ thư ký nên đã đến công ty, nhưng vẫn không quên nhờ Tĩnh Hương đến chăm sóc Hạo Hiên.
Những chuyện xui rủi thì thường đến cùng nhau, dự án xây dựng khu đô thị mới mà Lâm Thị đang đầu tư, được giao cho Tống Tiêu Dật ở phòng kinh doanh phụ trách. Giám đốc phụ trách xây dựng ăn bớt tiền thi công, rút lõi công trình, đã ôm tiền lặn mất. Tống Tiêu Dật cũng nhận không ít tiền đút lót, vì sợ bị liên lụy nên đã tìm một chỗ tiêu hủy các loại hóa đơn chứng từ, sau đó cũng bỏ trốn. Công nhân suốt mấy tháng không được thanh toán lương đã tìm đến cửa Lâm Thị để biểu tình. Cổ phiếu của Lâm Thị cũng vì vậy mà sụt giảm. Nhiều mối làm ăn đã quay lưng. Đã lâu từ sau những việc Tô Á gây ra thì Lâm Thị lại một lần nữa rơi vào tình trạng hỗn loạn, nhân viên liên tục nhận được rất nhiều cuộc gọi từ cánh nhà báo phóng viên, các cuộc gọi đòi tiền từ công nhân hay người nhà của họ.
Mới 7 giờ sáng mà tại phòng họp của Lâm Thị không khí vô cùng căng thẳng. Cuộc họp ban quản trị đang diễn ra. Vì sự cố này mà danh tiếng cũng như việc kinh doanh của Lâm Thị bị ảnh hưởng rất nhiều.
“Lâm Tổng, chuyện nhân viên dưới trướng của cậu gây ra không hề nhỏ, ảnh hưởng đến uy tín làm ăn của Lâm Thị bao nhiêu năm gây dựng lên, cậu định giải thích thế nào?”
Người vừa nói là Trương Vĩ Văn, ông ta trước nay không ưa Lâm Bác Văn, nhân cơ hội này muốn hạ bệ Lâm Bác Văn, để đưa con trai ông ta vừa du học ở Đức về thế chỗ Lâm Bác Văn.
“Tôi vẫn đang tìm cách giải quyết.” Lâm Bác Văn đáp
Trương Vĩ Văn càng được đà nâng giọng:
“Đây là phong thái làm việc của một Tổng giám đốc sao? Chúng tôi giao cho cậu vị trí này, thì cậu phải có trách nhiệm với nó. Còn nếu không làm được thì nghỉ đi, người khác sẽ thay cậu làm tốt hơn.”
Chu Chí Hải ngồi một bên không nhìn được sự chế nhạo trong lời nói của Trương Vĩ Văn. Bình thường Chu Chí Hải cũng không ưa cái kiểu ngạo mạn, ỉ bản thân có chút tiền là dẫm đạp người khác của Trương Vĩ Văn liền lên tiếng:
“Đây là chuyện chung đừng đổ hết trách nhiệm lên người khác.”
“Là cậu ta quản nhân viên không tốt. Giờ thì hay rồi, người cũng trốn mất, tiền cũng không cánh mà bay, công trình kém chất lượng.”
Trương Vĩ Văn không ngừng chĩa mũi dùi về phía Lâm Bác Văn. Xung quanh mọi người cũng xì xào bàn tán, nhưng Lâm Bác Văn cũng không để tâm, chỉ muốn nhanh chóng tìm cách giúp Lâm Thị vượt qua khủng hoảng.
“Được rồi, mọi người yên lặng đi. Bây giờ không phải là lúc bóc mẽ nhau.”
Ông nội Lâm ngồi ở ghế trung tâm cuộc họp, là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất trong hội đồng quản trị.
“Bác Văn, cháu tính thế nào?” Ông nội Lâm tiếp tục hỏi
“Trước hết, cháu sẽ mở một cuộc họp báo, trấn tĩnh những công nhân kia. Sẽ trả cho mỗi người một khoản tiền nhỏ nữa. Còn về phần hai nhân viên đã bỏ trốn kia, cháu đã nhờ cảnh sát phát lệnh truy nã.”
“Cậu nói sẽ trả cho đám công nhân đó một khoản tiền. Thế cậu lấy khoản tiền đó ở đâu?” Trương Vĩ Văn hỏi.
“Lâm Thị dạo gần đây cũng đầu tư nhiều hạng mục, ngân khố cũng sắp cạn kiệt, thiệt hại lần này còn gây ra lỗ lớn. E rằng cách đó sẽ không khả thi.” Một người trong ban quản trị lên tiếng.
“Chúng ta có thể rút bớt tiền ở những chỗ đầu tư khác để bù vào. Hoặc mỗi người trong ban quản trị chúng ta góp một số tiền vào. Mọi chuyện êm đẹp rồi sẽ được trả lại.” Một người khác nói.
“Rút chỗ nào để bù vào? Làm vậy chẳng khác nào chúng ta đang lừa dối người khác, phá vỡ hợp đồng. Mà còn cả góp tiền nữa, tiền chứ có phải lá cây đâu, góp vào rồi chẳng may lại như thế này một lần nữa thì ai sẽ đứng ra trả?”
Trương Vĩ Văn nói xong, cả phòng họp cũng im bặt.
Lâm Bác Văn nãy giờ im lặng suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết phải làm sao mới tốt.
“Tôi cứ tưởng thế nào, cái giải pháp như thế mà cũng dám đưa ra trước hội đồng.” Trương Vĩ Văn bĩu môi đáp.
“Thế ông có cách gì?” - Chu Chí Hải
“Cứ mặc kệ lũ công nhân đó. Chờ cảnh sát bắt được hai tên kia rồi bắt chúng tự giải quyết.” - Trương Vĩ Văn
“Không được, như thế sẽ mất uy tín của Lâm Thị.” Một người nào đó nói.
“Thế các người có cách gì không?”
Câu hỏi của Trương Vĩ Văn khiến mọi người nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ biết nhìn nhau lảng tránh.
“Việc này cháu sẽ nghĩ cách giải quyết ổn thỏa.”
Lâm Bác Văn nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng họp.
“Cậu ta nói tự giải quyết rồi nhé, chúng ta đi thôi.”
Chu Chí Hải và mọi người cũng vô cùng ngao ngán với thái độ vô trách nhiệm của Trương Vĩ Văn.
****
Đến lúc rồi hehe
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...