Anh chỉ thị cho ngân hàng chi nhánh chấp nhận cho cha cô vay vốn, rồi nhanh chóng trở về Bắc Kinh. Thời gian anh ở đây đã vượt quá ngày nghỉ đã định, đến cả cha anh cũng đã gọi điện thúc giục.
Anh cuối cùng đã rời đy. Buổi tối quyết định đồng ý giúp cha cô vay tiền, anh không chỉ một lần có ý niệm, nếu anh quay đầu, liệu cô có đồng ý nối lại với anh không? Nhưng ý niệm vẫn chỉ là ý niệm, rất nhanh sau đó anh liền muốn quên đy nó. Tính cách của anh rất cao ngạo, tuyệt đối sẽ không thể nào nói ra, mà anh cũng không thể nào chấp nhận việc cô đã sinh con cho người khác -- điểm này nhắc nhở anh rằng, trong suốt một thời gian dài cô đã thân mật với người đàn ông khác. Đây có lẽ chính là thói xấu của đàn ông, họ có thể có cả trăm người đàn bà, nhưng tuyệt đối không cho phép người đàn bà của mình có kẻ khác, cho dù chỉ là nghĩ đến cũng không thể. Mà anh chính là một trong số đó, sự ích kỷ sự độc đoán của anh rất lớn.
Một khi đã là như vậy rồi thì anh với cô sẽ chặt đứt quan hệ với nhau. Tuy rằng anh vẫn biết, ẩn sau trong trái tim mình có một nơi cất giấu nụ cười cô, giọng nói cô, dáng điệu cô. Nhưng đến cuối cùng thì vẫn chỉ là hai kẻ xa lạ mà thôi -- chuyện cho tới bây giờ, anh không muốn buông tay cũng phải buông mà thôi. Nếu trước đây không phải vì sĩ diện mà cố chấp không chịu tìm cô, không chịu quay đầu nói xin lỗi với cô, thì giờ có lẽ mọi chuyện đã khác.
Thời điểm này cô với anh thực giống như hai con nhím, tưởng rằng là yêu nhau nhưng thực chất chỉ đem lại tổn thương cho nhau mà thôi -- Đúng là vậy, tuổi trẻ là vậy đó! Tuổi trẻ là chưa thể nào mà hiểu hết được sự đời, chưa thể nào dễ dàng nói xin lỗi, chưa dễ dàng khoan dung cho nhau. Cũng là thời điểm chưa thể nào hiểu được chuyện tình cảm cần kiên trì xây dựng nếu muốn thiên trường địa cửu.
Anh đang đứng ở trên tầng 28, qua lớp kính thủy tinh nhìn xuống dưới sẽ thấy những dòng người, dòng xe đy lại tấp nập. Bỗng bên tai truyền đến âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại bàn. Quay đầu lại, anh áp chế những suy nghĩ miên man của mình; ấn nút trả lời, thanh âm của thư ký truyền tới :" Tổng giám đốc, khách hẹn trước đã đến". Anh ngồi xuống chiếc ghế da được nhập khẩu từ Ý đầy xa hoa quý tộc, tượng trưng cho thân phận cũng như sự lạnh lùng của chủ nhân nó, nháy mắt thu gọn hết tâm tư lại, anh đáp :" Mời họ vào!". Dập điện thoại xuống, anh trở lại là một thương nhân.
Muốn không phải đụng mặt nhau thực dễ dàng, ba ngày mà anh đy xã giao đủ mọi nơi, làm đủ mọi việc khiến cho bản thân quên đy những chuyện không vui. Nhưng sáng chủ nhật anh đã đụng mặt với Bách Thiên. Anh cũng không kinh ngạc, anh biết cô sẽ tuân thủ với lời đã hứa, dù sao thì điều kiện giúp đỡ cha cô cũng thật kịp lúc bởi vì sẽ chẳng có ngân hàng nào chấp nhận cho ông vay.
Cứ cách hai tuần vào ngày Chủ nhật sẽ là gặp mặt gia tộc, cậu và mợ sẽ đến nhà anh, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm. Cha cùng cậu thường nói chuyện làm ăn kinh doanh, còn mẹ với mợ sẽ nói những chuyện đời thường cuộc sống. Dạo gần đây hai người này rất hứng thú với việc làm bà mối, mà đối tượng của bọn họ lại chính là anh!
Hiện tại mẹ cùng mợ đang hào hứng bàn luận :" Vài ngày trước, Lư gia có tổ chức tiệc đầy tháng của cháu trai, thằng bé thật mập mạp đáng yêu nha!". Mẹ Ngôn liên tục gật đầu tán thưởng :" Lư Dịch Hằng cùng với Bách Nghiêu của chúng ta sinh cùng năm, còn đy học cùng nhà trẻ, rồi tiểu học với nhau. Lớn lên Lư Dịch Hằng lại đy du học tại Anh, trước kia tôi đã nói, chúng ta cũng nên giống với Lư gia đưa Bách Nghiêu đy sang Anh học. Phong thái của người Anh nghiêm túc, điều này cũng thực tốt, khác hẳn với nước Mỹ; nhìn xem, giờ Lư gia đã có cháu nội, còn nhà chúng ta thì sao ---", bà vừa nói vừa thở dài, quay sang nhìn con trai có vài phần bất mãn.
Ngôn Bách Nghiêu giả vờ không nghe thấy, bước chân vào phòng bếp để thưởng thức món ngon, nhưng xem chừng ngày hôm nay thật khó mà nghỉ ngơi thoải mái được rồi.
Mẹ Ngôn quay đầu sang hướng chồng nói :" Ông xem con trai ông đấy, vừa nói đến chuyện này đều coi như không nghe thấy gì. Hai người thật đúng là cùng một phe!". Cha Ngôn đang uống rượu, vội vàng buông chén xuống, cười cười trả lời :" Sao lại nói đến tôi? Chuyện này chẳng phải từ trước đến nay đều là do bà lo liệu sao?". Mẹ Ngôn lại tiếp tục không chịu buông :" Nếu chẳng phải trước kia ông khăng khăng muốn nó sang Mỹ, không muốn nó sang Anh; giờ nhìn xem Lư gia đã được ôm cháu rồi đấy. Cứ nghĩ đến Lư Quế Chi hôm đó cứ ôm đứa cháu trong lòng mà lắc lư trước tôi như muốn trêu chọc. Ông không nhìn thấy sao?!"
Cha Ngôn biết tâm tự của vợ, vợ ông với Lư Quế Chi trước kia là bạn học đại học, mỹ mạo trí tuệ đều tương đương với nhau, từ trước đến nay đều luôn có sự phân tranh. Chuyện đy học của con cũng đem ra mà so đo với nhau. Hiện nay Lư Quế Chi đã được bế cháu, tất nhiên vợ ông sẽ cảm thấy thua kém, tựa khúc mắc trong lòng không thể giải tỏa. Ông chỉ biết cười hiền hòa, không đáp lời để tránh bị liên lụy.
Đến lượt mợ tiếp lời :" Mợ nói Bách Nghiêu nhé, đừng ngại mẹ với mợ lo lắng cho con, con cũng đã là người trưởng thành thôi. Trở về cũng đã vài năm, chơi đùa cũng đủ rồi, giờ hãy lo lập gia đình đy thôi". Dứt lời quay đầu nhìn sang Bách Thiên :" Cũng tốt, coi như con làm tấm gương cho Bách Thiên nhà ta".
Vu Bách Thiên đang chăm chú vào ăn, nghe thấy tên mình được nhắc đến liền ngẩng đầu nói :" Mẹ con còn nhỏ mà. Nói gì không nói toàn đổ lên đầu con". Bà Vu phụng phịu giáo huấn con :" Con thì bé cái nỗi gì? Khi nào thì mới chịu quay về tiếp quản công ty đây? Điểm này thì con còn thua kém anh họ nhiều đấy nhé. Anh con vừa trở về đã liền phụ giúp công việc giúp cậu, vài năm rồi mà vẫn còn độc thân. Con xem con là như thế nào, giống ai chứ---", ông Vu nghe vậy liền tiếp lời :" Sáu tháng cuối năm hãy đến công ty mà phụ việc đy. Đừng có mà chơi bời lêu lổng nữa!".
Vu Bách Thiên đưa mắt sang cầu cứu anh họ. Phải biết rằng anh cũng vừa phải chịu đựng sự cằn nhằn của cả 2 người phụ nữ kia, có khi phải nghe đến mấy ngày mấy đêm cũng nên. Ngôn Bách Nghiêu không muốn rước thêm phiền toái, chỉ cầu bình an nên liền giữ thái độ trung lập. Vu Bách Thiên nhíu mày, dùng ánh mắt nói :" Anh đã không muốn giúp em thì đừng trách em khó dễ anh!".
Ngôn Bách Nghiêu đang định căn ngản thì tiểu tử này đã dùng tốc độ ánh sáng mà thốt ra :" Bác ơi, anh họ đã có bạn gái đấy. Mấy hôm trước đến Thượng Hải con đã gặp qua nha ----", toàn bộ ánh mắt trên bàn ăn đều dồn vào anh, chỉ chờ hắn kể tiếp.
Vu Bách Thiên nhìn anh họ, ánh mắt dường như muốn nói, anh đã muốn kéo em xuống địa ngục thì em sẽ bắt anh phải đy cùng. Dừng một chút mới mở miệng nói tiếp : " Ngay tại sân golf. Không tin mọi người hỏi anh Đường ý!".
Mẹ Ngôn tinh thần tỉnh táo lập tức hỏi :" Bách Nghiêu, nói xem là tiểu thư nhà nào đấy?". Ngôn Bách Nghiêu cũng chẳng cần ngẩng đầu lên mà trả lời :" Mẹ không cần phải nghe những lời đó. Chỉ là bạn bè bình thường thôi!". Từ trước đến nay anh đều phân rõ, chơi đùa cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.
Mợ Vu nói :" Chưa có bạn gái cũng tốt. Chẳng phải Sầm gia có một cô con gái đó sao? Mấy ngày hôm trước chúng ta đã gặp tại tiệc nhà Lư gia. Cô bé đó bộ dạng thật xinh xắn nha!". Mẹ Ngôn gật đầu đồng ý :" Chính xác đấy. Con bé vừa tốt nghiệp thạc sĩ xong!". Xem ra hai người này đã sớm có quyết định rồi, đồng thanh đều hỏi :" Chi bằng sắp xếp cho hai đứa gặp mặt một lần cũng được chứ?".
Ngôn Bách Nghiêu vẫn chăm chú vào món bít tết của mình, cảm nhận hương vị thơm ngon tan đều trong miệng. Tài nghệ nấu ăn đúng là khác một trời một vực so với ai đó. Thế nhưng anh cả đời này cũng sẽ chẳng còn cơ hội mà nếm thử những món cô nấu nữa rồi. Anh bất lực nắm chặt dao dĩa trong tay, không hiểu sao giờ phút này lại nhớ đến cô, rõ ràng đã muốn quên đy rồi--
Anh chậm rãi quay đầu hỏi mẹ : " Chuyện gì vậy?". Khó khăn lắm mới thấy anh tiếp lời, mẹ Ngôn không thể bỏ qua mà đáp ngay :" Chúng ta đang nói, không bằng con đy gặp mặt Sầm tiểu thư đy? Sớm hay muộn thì cũng phải kết thôi hôi. Ba con ở tuổi này đã sớm có con rồi đấy!".
Anh vẫn nắm chặt những thứ dao dĩa đó trong tay, một hồi lâu mới đáp :" Được, cứ như mẹ nói". Đúng vậy, anh cuối cùng cũng vẫn phải kết hôn thôi, cũng chẳng thể phủ nhận những lời mẹ anh nói. Nếu anh nghiêm túc bắt đầu một tình cảm mới, có thể quên đy được sự tồn tại của cô chăng?
Mẹ Ngôn có chút không tin vào tai mình, quay đầu trao đổi ánh mắt với em gái, mãi mới phản ứng được. Rèn sắt thì phải rèn khi còn nóng :" Được, mẹ lập tức liên hệ với bác Lư để sắp xếp thời gian gặp mặt cho con".
Liền như vậy thực vội vàng, ngay tối hôm sau, anh chính thức gặp mặt Sầm Lạc Ly. Không có cảm giác gì đặc biệt, giống như cảm xúc của anh đã sớm không tồn tại. Cô gái trước mặt thực sự xinh xắn, nhưng người có tiền thì làm gì không được, muốn nhan sắc liền có nhan sắc thôi.
Anh đã đáp ứng lời mẹ, thử kết giao với cô gái này. Một tuần gặp nhau một lần, ăn với nhau một bữa; có đôi khi cùng đy nghe một chương trình âm nhạc hoặc tụ hội bạn bè. Mấy tháng như vậy, bạn bè đều biết anh đang kết giao cùng với Sầm Lạc Ly.
Sầm Lạc Ly với cô khác nhau hoàn toàn, Lạc Ly là một cô gái rất nữ tính và bình tĩnh. Không thể phủ nhận rằng Sầm Lạc Ly rất xuất sắc, cho dù là học thức, cánh nói năng, giáo dục hay xuất thân đều thực tương xứng với anh. Nhưng mà, cô gái này sẽ khác với cô, sẽ không từ đằng sau mà ôm lấy anh nũng nĩu, sẽ không ăn bất kỳ thứ gì đều híp mắt đến vui vẻ, sẽ không lúc nào cũng chỉ biết chọc anh tức giận. Lại càng không bao giờ coi anh là trung tâm. Không khóc lóc đến mặt mũi tèm nhem rồi lau hết trên người anh, khóc chán rồi gối lên đùi anh mà ngủ---
Sầm Lạc Ly cũng rất ít khi gọi điện thoại cho anh, mỗi ngày nhiều nhất một cuộc. Điểm này cũng không giống với cô, mỗi ngày tốn hàng đống thời gian để gọi điện cho anh. Mỗi cuộc gọi của Sầm Lạc Ly không bao giờ vượt quá 5 phút, còn cô, mỗi lần gọi điện đều nói chuyện với anh đến tận sáng, có mà 5 tiếng cũng không chấm dứt được. Cô cái gì cũng không giống với Sầm Lạc Ly.
Anh đã dập điện thoại, nhìn thời gian của cuộc gọi vừa đến, ba phút lẻ bốn giây, vẫn đúng với tiêu chuẩn của Sầm Lạc Ly. Ở trên thương trường lăn lộn vài năm, anh khắc hiểu Sầm Lạc Ly là có ý với anh; nhưng là người phụ nữ thông minh nên cô ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ chủ động. Anh đã từng này tuổi, đã không còn thời gian mà nói chuyện yêu đương; không như hồi còn ở với cô khi ấy, giây phút nào cũng muốn ở gần nhau.
Châm một điếu thuốc, anh hít vào một hơi thật sâu. Trước kia cô rất ghét anh hút thuốc, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc lá là cô không thể ngủ được. Nhớ rõ một lần anh chọc cô tức giận thế là hai ngày sau cô chẳng thèm để ý đến anh. Sau để nguôi khiến cô nguôi giận, anh buộc phải đáp ứng cô một điều kiện là sẽ không hút thuốc trong nhà. Lúc ấy cô vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng nói :" Bách Nghiêu, em không thích anh hút thuôc. Có thể bỏ được không?". Phản ưng của anh lúc bấy giờ chính là ôm cô, rồi cả hai cùng ngã xuống giường ---sau không biết là như thế nào nhưng anh cũng đã bỏ thuốc.
Mà anh từng trước mặt Sầm Lạc Ly hút thuốc một lần, lúc đầu còn hỏi cô có để ý không, nhưng cô ta nói rằng bản thân thích những người đàn ông hút thuốc, có cảm giác thực sự rất manly.
Cũng tốt, sau này cùng với Sầm Lạc Ly kết hôn, sẽ không lo cô ta lúc nào cũng để ý đến anh. Anh chậm rãi vùi điếu thuốc vào gạt tàn. Đêm tối thực yên lặng. Cô trước kia rất sợ bóng tối, nếu anh không ở nhà thì chắc chắc là cô sẽ gọi điện để giục anh trở về. Bây giờ thì cô sẽ thế nào? Có phải là đang trốn trong lòng người đàn ông kia không, có phải là sẽ nói những điều cô đã nói với anh khi ấy?
Được phê chuẩn đồng ý cho vay, ngài Uông muốn tự mình gọi điện cảm ơn, giọng điệu thật khách khí. Xem ra chuyện của anh với cô ấy, ông hoàn toàn không biết gì cả. Anh cũng chỉ khách khí đáp :" Tuy trước mắt công ty của Uông tiên sinh đã tạm thời không có khó khăn gì nữa, nhưng vẫn cần phải có tiềm lực để phát triển. Tôi thật sự hy vọng có thể tiếp tục cùng hợp tác với Uông tiên sinh, hai bên cùng có lợi". Những lời như thế này, qua vài năm lăn lộn, anh thực sự đã quá quen.
Từng có đoạn thời gian anh cứ nghĩ rằng khi về nước sẽ gặp mặt cha cô. Nhưng khi ấy cô không đồng ý, sợ làm cha thất vọng. Cha là người nuôi cô từ bé, đặt tất cả hy vọng vào cô; nếu biết cô sống chung với anh ở Mỹ chắc chắn sẽ không thể chịu được. Thế nên, anh chưa từng gặp qua ngài Uông cho đến bữa tiệc của Đường thị tổ chức. Từng thiếu chút nữa sẽ trở thành con rể, nay lại trở thành quan hệ hợp tác làm ăn, thật không biết có chút tiếc nuối hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...