"Ách, như vậy à. . . . . .Khụ."Lúng túng ho khụ khụ.
Quả thực thế lực của Mộ Dung Kiệt rất lớn, vội vàng chuyển đề tài.
"Tiểu Tuyết, chị của con ở bên kia, bác đi gọi nó tới đây nói chuyện với con một chút!"
"Ặc, không cần gọi."Không đợi Ngải Tuyết nói xong, vội vã chạy đi.
Ngải Tuyết có chút nhức đầu, cô thật sự không muốn gặp Ngải Vũ.
"Ơ, Ngải Tuyết nha, đã lâu không gặp!" Một người mặc chiếc đầm màu trắng, khuôn mặt trang điểm đậm đi thẳng về phía cô, trong miệng kêu tên Ngải Tuyết, nhưng ánh mắt lại nhìn Mộ Dung Kiệt.
Đây không phải là người đàn ông mình từng gặp ở quá bar sao? Trời ơi, làm sao có thể ở cùng Ngải Tuyết, sớm biết, mình đã thế thân đi thay Ngải Tuyết rồi, có như vậy, hôm nay người đứng bên cạnh Mộ Dung Kiệt phải là mình mới đúng!
Nghĩ như vậy, trong mắt nhìn về phía Ngải Tuyết không tự chủ để lộ sự chán ghét, khinh thường.
Mộ Dung Kiệt ở một bên nhìn cô ta, mắt híp lại đầy nguy hiểm, thật to gan, dám nhìn người phụ nữ của anh như vậy!
"Dạ, đã lâu không gặp!"Trả lời máy móc, đối với người phụ nữ đã từng làm chị của cô đây, quả thật ngay cả chút tinh lực ứng phó cô cũng không có.
"Thế nào?Không muốn giới thiệu một chút sao!" Đây mới là mục đích cô tới gặp Ngải Tuyết, lúc đầu phải giả vờ không quen biết Mộ Dung Kiệt, về sau mới dễ dàng tiếp cận!
"Chị không biết anh ta?" Chuyện gì lạ vậy, người phụ nữ này, trước giờ đối với trai đẹp luôn nắm rõ trong lòng bàn tay mà.
"Éc. . . . . ." Nha đầu đáng chết, không biết phối hợp một chút à, giới thiệu một chút cũng khó khăn đến vậy sao.
Mộ Dung Kiệt khẽ nhướng mày, mang theo một tia lạnh lùng trợn mắt nhìn Ngải Vũ, làm cô sợ tới mức lùi về phía sau bức tường trắng!
"Ngải Tuyết, chúng ta đi, đi gặp nhân vật chính hôm nay!"Không thèm để Ngải Vũ trong mắt, dịu dàng ôm Ngải Tuyết đi xa.
Ngải Vũ cắn răng nghiến lợi nhìn Mộ Dung Kiệt cưng chiều Ngải Tuyết.
Tức giận dậm chân một cái"Ngải Tuyết cô chờ đó, một ngày nào đó tôi sẽ đoạt lại người đàn ông bên cạnh cô!"
"Ai vậy!"Ngải Vũ bị vỗ bả vai, khó chịu quay đầu lại.
"Tôi khuyên cô đừng có ý nghĩ đó, anh ta là của tôi đấy!"Khóe miệng cười lạnh cảnh cáo cô, gót giày cao ưu nhã rời đi.
Sắc mặt Ngải Vũ trắng bệch trước lời nói của Thượng Quan Tử Uyển, đây không phải là cháu gái được cưng chiều nhất của chủ bữa tiệc hôm nay sao? Cô ta cũng muốn chen chân tranh giành với mình sao, thật phiền toái!
Ngải Tuyết và Mộ Dung Kiệt đi gặp ông cụ Thượng Quan giao tiếp mấy câu liền tìm lý do rời đi.
Ở một góc của bữa tiệc một người ngồi im lặng, nhìn những con người gia thế quyền quý nơi đây tươi cười hòa đồng cùng nhau, nhưng thực ra trong lòng bọn họ lại có tính toán riêng cả!
Khẽ lắc đầu, sống giả tạo như vậy, không mệt mỏi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...