Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
"Uống nữa.”
"Được, anh lấy cho em, mà em nhiều ngày chưa ăn gì, nên húp cháo, nếu không dạ dày sẽ khó chịu!”
"Vâng!"Ngải Tuyết cắn môi"Cám ơn anh.”
"Ngốc, chúng ta là anh em đâu cần phải nói những lời đó.”
Ngải Tuyết vừa rời khỏi bệnh viện, ông cụ Mộ Dung hấp tấp chạy tới.
Nhìn cháu đức tôn bảo bối duy nhất của ông nay không nhúch nhích hoạt bát như hằng ngày khiến ông đứng lặng người, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
"Chuyện gì xảy ra?Đây là chuyện gì hả? A, buổi sáng không phải rất tốt sao? Thế nào lại xảy ra tai nạn? Nha đầu Ngải Tuyết đâu?Cô ta ở đâu?Tôi muốn hỏi cô ta, có phải hành hạ cháu tôi đến chết cô ta mới hài lòng?
Tức chết tôi rồi, tôi sắp tức điên lên rồi!” Ông cụ liên tục đập cây gậy xuống nền đất lạnh băng, lời nói ngày một lớn.
"Ông cụ bình tĩnh, đại ca cần nghỉ ngơi, ông cụ ngồi xuống trước đã, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, sẽ nhanh chóng tỉnh lại." Tử Mặc đỡ ông cụ ngồi xuống, luôn tay vỗ lưng ông an ủi.
Ông cụ chưa bao giờ nhìn thấy qua bọn họ, cảm giác hơi là lạ, người thân bên cạnh Kiệt căn bản ông đều biết rõ"Các người là….?”
Trương Thiên gấp gáp nói"Chúng tôi là thủ hạ của đại ca.”
Ông cụ hoài nghi"Thủ hạ? ?Thủ hạ cái gì?”
"Ha ha, vốn là nhân viên quèn cấp thấp, nên ông cụ khó có thể nhìn thấy chúng tôi, chúng tôi đều là nhân viên mới, cháu tên Tử Mặc.”Tử Mặc vội vàng nói một loạt, bất mãn trợn mắt nhìn Trương Thiên.
Đại ca nói rồi, mặc cho anh lăn lộn thủ đoạn trong hắc bạch như thế nào tuyệt đối không được nói ông cụ nghe.
Trương Thiên nhún vai, vô tình thôi mà, không được sao!
Suốt ba ngày liền, sang ngày thứ tư, Mộ Dung Kiệt khẽ mở mắt, nhìn thấy Trương Thiên, Tử Mặc, Lãnh Băng, còn có ông cụ, bốn đôi mắt nhìn anh như sinh vật lạ.
"A, đại ca, rốt cuộc anh cũng tỉnh!" Trương Thiên và Mộ Dung Kiệt không hẹn mà chạm mắt nhìn nhau, Trương Thiên ôm anh mừng rỡ khóc, đường đường là đàn ông mạnh mẽ ấy thế mà lại rưng rưng khóc.
Mộ Dung Kiệt nhíu mày, Tử Mặc kéo anh ta ra chỗ khác"Giữ thể diện dùm.”
"Tôi đây chính là không có tiền đồ vậy đó được không? Đại ca tỉnh lại, làm tôi cảm động muốn chết. . . . . .”
"Oa —— tiểu tử thúi mắc gì nhéo tôi? ?"
Trương Thiên nhảy đong đỏng, muốn nổi giận lại cười hì hì.
"Ha ha, đại ca tỉnh làm áp lực bao ngày qua của tôi tự nhiên bay đi haha…… đại ca, có gì không đúng!”
Tử Mặc toát mồ hôi với cái miệng thối của ‘Trương Heo’ kìa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...