"Anh đã nói cấm em qua lại với hắn, lời nói của anh em có để trong lòng không hả? Anh không có mù mà nói bậy đổ oan, còn tận mắt nhìn thấy hắn ôm em?”
Còn dám rống ngược lại anh! ! !
"Anh mắc bệnh thần kinh, anh chỉ thấy có hỏi qua em chưa, em là loại phụ nữ dễ dãi như vậy sao?”
"À, vậy là anh có mắt như mù? ? ?" Kiệt cười lạnh."Em tự nhìn mình đi, áo mặc đến bung nút, còn muốn giải thích cái gì, em có phải là loại phụ nữ đó hay không, không phải đã hiện rõ trước mắt đây sao?”
Ngải Tuyết cúi đầu nhìn cổ áo, trong nháy mắt cơn lửa giận phun trào như núi lửa.
"Mộ Dung Kiệt, tôi không có gì phải giải thích, nhớ không lầm anh có phái người giám sát nhất cử nhất động của tôi. Tốt thôi, anh đã không tin tưởng tôi như thế, chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục!”
Mộ Dung Kiệt sững sờ, chết tiệt, cô vừa nói cái gì?
"Không cần thiết tiếp tục? Em giải thích câu nói này xem?” Giọng điệu lạnh nhạt, anh thề, nếu người phụ này can đảm nói thêm một câu ‘không cần giải thích’, anh nhất định bóp chết cô ngay tại chỗ.
Ánh mắt Ngải Tuyết lạnh lùng, anh quá độc tài, độc tài tới mức cô không thở nổi, anh cho là cô không dám phản kháng ??? Nằm mơ đi!!!
Ngải Tuyết khẽ mở môi đỏ mọng, nhấn mạnh từng chữ một"Tôi nói chúng ta - chia - tay - đi!”
"Em nói cái gì?” Câu nói của Ngải Tuyết giống như là ném một quả lựu đạn vào đầu anh, khiền đầu anh muốn nổ tung.
"Tiểu Tuyết, đừng như thế, chỉ là hiểu lầm, giải thích với anh ấy là được, Đừng náo loạn giữa bệnh viện.” Mặc dù Kỳ Hạo không mấy hài lòng với sự lỗ mãng của Kiệt, nhưng thoạt nhìn anh ta thật sự rất quan tâm đến em gái mình.
Một câu nói vốn rất bình thường chả có gì to tát, nhưng qua tai Kiệt lại là một chuyện rất trọng đại.
Hiểu lầm? Anh tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn oan uổng cho cô!
Anh chưa từng nói qua, đời này anh sợ nhất là sự thay đổi của Ngải Tuyết.
Tức giận đến mất khống chế liền vung thêm một quyền vào mặt Kỳ hạo, Ngải Tuyết giật mình, đẩy Kỳ Hạo ra, tự mình đỡ cái đấm của anh.
Mộ Dung Kiệt cảm thấy Kỳ Hạo rất chướng mắt, sắp tới hắn có thể là tình địch của anh nữa là khác, càng nghĩ càng dồn sức mạnh vào quả đấm. Ngải Tuyết chỉ cảm thấy choáng váng, có chất lỏng chảy ra từ miệng, rất mặn rất tanh.
Khụ khụ khụ khụ
Thời điểm Kiệt thấy cô ngã xuống đất theo bản năng muốn đưa tay đỡ cô, nhưng nghĩ lại, cơn tức giận như muốn đốt cháy đầu óc anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...