Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Ngải Tuyết cúi đầu, nhận lấy túi xách, từ lúc đi vào tới giờ sắc mặc của cô ba không được tốt.
"Này, còn chưa có gả vào nhà Mộ Dung đã ăn mặc khó coi vậy rồi, sau này vào nhà chắc còn hở hang hơn thế? Hả?" Cô hai nhìn bộ đồ của Ngải Tuyết rõ ràng rất không vừa mắt.
"Dạ?”
"Nghe không hiểu sao? Gia đình cô dạy dỗ thế nào không biết? Con gái con lứa ăn mặc chả giống ai, muốn quyến rũ đàn ông hả?”
Mới gặp mặt đã dạy bảo, Ngải Tuyết ý thức được hơi bối rối đứng trân tại chỗ, nhìn sự sững sờ của Ngải Tuyết, ông cụ ra hiệu ý bảo cô đi thay quần áo khác!
Ngải Tuyết trở về phòng, trong lòng hơi ủy khuất, cô sống hơn hai mươi năm đây là lần đầu tiên có người phê bình gay gắt cách ăn mặc của cô.
Vì để Kiệt không phải khó xử thêm, Ngải Tuyết đứng ở tủ quần áo chọn một lúc lâu mới quyết định mặc một bộ cổ cao! Giữa ngày hè mà mặc cái này thực muốn bức điên người mà! Cắn chặt răng, vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng vì nóng nực.
"Ngải Tuyết, mày nhất định làm được! Vì kiệt, vì tương lai quyết nhịn nhục!”
"Nha đầu Tuyết Nhi đang làm gì đó? Mau tới dâng trà!”
Ngải Tuyết chạy nhanh xuống phòng bếp, nhớ lời Kiệt nói sắn tay bắt đầu làm, dùng lá Diệp Tử phơi khô làm thành Hồng Trà, còn có trà xanh và trà chanh, dù trà đạo cô không mấy hiểu biết, nhưng Ngải Tuyết rất tỉ mỉ chuẩn bị từng bước một!!!
"Tốt, nha đầu Tuyết Nhi, lại đây ngồi!"
Ánh mắt không mấy thiện cảm của bọn họ khiến Ngải Tuyết đứng ngồi không yên, cứ nhìn cô như nhìn sinh vật lạ, đặc biệt tầm mắt cô hai luôn đặt trên người cô một phút không rời, Ngải Tuyết muốn đối phó lấy lệ thực không dễ như từng suy nghĩ a!!!
"Mấy tuổi?”
"Dạ, 23 tuổi!".
"Ừ, năm nay Kiệt 28 tuổi, vậy nhỏ hơn 5 tuổi rồi."
Mặc dù tuổi tác không phải là vấn đề đặc biệt gì, nhưng qua tai Ngải Tuyết thì rất nghiêm trọng lại gặp sơ ý uống trà không thổi làm bỏng cả cuốn họng không cách nào khác ngoài phun toàn bộ ra ngoài.
"Quần áo mặc chả ra gì, lễ nghi không có, khí chất cũng không, nhìn dáng vẻ của cô chắc phải mời người đến dạy dỗ một thời gian !”
Ngải Tuyết cúiđầu thấp, trong lòng rất buồn nhưng cũng rất tức giận, mặc kệ họ có gây khó khăn gì nhưng sao họ vũ nhục cô quá đáng như vậy?
Cô ba dùng đôi mắt không nhiệt độ nhìn cô"Chúng tôi đói rồi, Tuyết Nhi, mặc dù nhà Mộ Dung là gia nghiệp lớn, nấu cơm đều có người làm sẵn, nhưng dù sao thì….. cô vẫn nên trổ tài nấu xem sao!!”
Ngải Tuyết nuốt nước bọt, dè dặt nói"Vâng”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...