Cả người Mộ Dung Kiệt tỏa ra hơi thở lạnh như băng, ánh mắt không chút ấm áp nào khiến người nhìn phải phát run!
‘Phịch….’ Một trong hai tên đó nhanh chóng quỳ xuống đất, tên bên cạnh ý thức được cũng vội vàng làm theo!
"Thiếu gia Mộ Dung, tôi, chúng tôi. . . . . . !” Hai người hoảng sợ cúi đầu nhận tội! Xong rồi xong rồi, bọn họ xong đời!
"Hai người?Hai người to gan đến mức để tôi mở rộng tầm mắt đấy.Bắt cóc người phụ nữ của tôi, tống tiền ông nội tôi, rất đáng chết!” Mộ Dung Kiệt nói không nhanh không chậm, nhưng tim của bọn họ đã đập loạn cả lên!
"Chúng ta biết sai rồi, đều do đầu óc chúng tôi ngu dại, tài năng không có cứ thích làm chuyện lớn, cầu xin thiếu gia cho chúng tôi một con đường sống! Hiện tại Ngải tiểu thư đang ở La Mã!”Hai người dập đầu không ngừng, nói không thôi.
"Ha ha, thật nực cười! Mộ Dung Kiệt tôi chưa bao giờ nghe qua chuyện cười dễ nghe đến vậy! Trương Thiên, giúp tôi xử lý!”
"Dạ! ! !" Trương Thiên nghẹo cổ, xách bọn họ chả khác gì xách hai con gà!
Đi xa rồi, vẫn có thể nghe tiềng thét thảm hại của hai người! ! !
"Kiệt. . . . . .” Sắc mặt ông cụ Mộ Dung xanh mét như tàu lá chuối, không biết nên mở miệng ra sao!
Mộ Dung Kiệt cắn chặt môi, máu tươi từ khóe miệng chảy vào khoang miệng, mặn như vậy, đắng như vậy!
Xoay người nhìn ông cụ chột dạ.
"Tại sao?”Toàn thân cảm thấy đau thương chưa từng có.
Ông cụ Mộ Dung nhìn vẻ mặt của cháu nội như muốn ăn tươi nuốt sống ông ngay lập tức, trong lòng không khỏi run rẩy!
"Kiệt, cháu hãy nghe ông nói, ông làm tất cả đều vì muốn tốt cho cháu!" Ông cụ bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt!
"Ông biết rõ người cháu quan tâm nhất là cô ấy, nhưng ông vẫn một lòng không chấp nhận Ngải tuyết đưa cô ấy rời khỏi đây?Ông làm như vậy có cảm thấy cháu tốt lên được chút nào không?”
Mộ Dung Kiệt thu lại ánh mắt muốn giết người kia, anh vẫn là một đứa cháu hiếu thuận, cho dù ông cụ có tổn thương anh, nhưng anh không cách nào nói nặng với ông!
Tay ông cụ Mộ Dung run rẩy, sắc mặt tái nhợt"Kiệt, hãy nghe ông nói, con bé Ngải Tuyết không thể nào xứng với thân phận cao quý của cháu? Ông đã tìm cho cháu một cô gái khác, có thời gian hãy xem thử, chắc chắn cháu sẽ thích!”
Mộ Dung Kiệt cười ‘ha ha’, cơ thể lảo đảo có chút không ổn"Có gì khác sao, xứng hay không tự cháu biết được, chuyện riêng của cháu mong ông đừng xen vào hay sắp đặt cuộc đời của cháu!”
"Kiệt, sao cháu có thể nói chuyển với ông như vậy!" Ông cụ Mộ Dung vốn đã chột dạ, nhưng miệng vẫn còn cứng rắn!
"Vâng, sau này, ông cứ ở đây, có chuyện gì cứ tìm người giúp việc!”
Ông cụ Mộ Dung luống cuống tay chân "Kiệt, cháu muốn làm gì?”
Mộ Dung Kiệt không nói lời nào, xoay người rời đi không mang theo chút luyến tiếc nào!
Anh muốn đi tìm người phụ nữ ngốc kia! Năm năm rồi, anh tìm cô suốt năm năm liền, một chút tin tức cũng không bỏ qua!
La Mã, anh muốn đi La Mã ngay bây giờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...