Mộ Dung Kiệt hừ nhẹ một tiếng"Bây giờ có hối hận cũng muộn. Còn đứng ngây đó làm gì? Bắt đầu đi!”
Lời vừa dứt, đám thủ hạ không chút khách khí thả cô từng chút từng chút một xuống, thậm chí cắt đầu móng tay của cô để máu tươi nhỏ giọt vào ao, mùi máu tanh bốc lên khiến những con cá sấu trong hồ náo nức ùn ùn kéo tới!
Mặt Thượng Quan Tử Uyển chợt tối sầm, lâm vào hôn mê bất tỉnh! Rồi tỉnh lại lần nữa vì bàn chân đau như cắt tận vào xương tủy!
Cô đưa mắt nhìn, chỉ thấy đàn cá sấu đang tấn công đôi chân của mình, mỗi miếng thịt đều bị bọn chúng cắn xé không thương tiếc, còn đám người ở trên thay phiên kéo cô lên rồi kéo cô xuống như muốn dụ dỗ đàn cá sấu.
Cứ như vậy, Thượng Quan Tử Uyển hôn mê rồi tỉnh, tỉnh rồi hônmê! Ngay cả cầu xin tha thứ cô cũng không còn hơi sức!
Thời điểm cô còn ý thức được mọi thứ thì nhìn thấy Mộ Dung Kiệt cười lạnh đầy khát máu, con ngươi nhìn cô rất bình thản cứ như chuyện đang xảy ra không liên quan đến mình, lạnh lùng nói một câu "Cái này là do cô tự chuốt lấy, là hậu quả khi cô đụng đến phụ nữ của Mộ Dung Kiệt tôi!”
"Đại ca, đoạn video đây, tiếp theo nên làm gì?” Tử Mặc nghi ngờ hỏi, đại ca bảo quay lại để làm gì?
"Lập tức phát lên mạng, tôi không chỉ muốn tiêu diệt Thượng Quan Tử Uyển, còn muốn cảnh cáo bọn họ, một khi đụng đến người phụ nữ của Mộ Dung Kiệt, phải xem người đó có gan gánh lấy hậu quả như thế không!" Trong mắt Mộ Dung Kiệt nổi bão, người phụ nữ của anh, dễ bắt nạt lắm sao?
Tử Mặc gật đầu rồi lập tức đi làm! Vội vã trở về phòng làm việc hoàn thành nhiệm vụ!
Ngày hôm sau, đoạn video được phát trên toàn cầu, tất cả mọi người xem xong ai nấy đều rùng mình, trên dưới một lòng hoảng sợ!
Mặc dù không biết người phụ nữ trong đoạn video đã chọc giận gì Thiên Long, nhưng bọn họ nhận thức rất rõ, một khi Thiên Long nổi giận, hậu quả cực kì nghiêm trọng!
********
"Trời ơi, sau này không bao giờ chơi trò này nữa!" Thang Tiệp vừa xuống cáp treo, liền ói cả nửa ngày, sắc mặt tái nhợt.
Ngải Tuyết tức giận lườm cô quát"Đã bảo cậu đừng chơi, cậu không nghe, bây giờ gan mật đều nôn ra hết cảm thấy thế nào? Dễ chịu hơn chưa ?”
Thang Tiệp chu mỏ uất ức, bởi vì cả khu trò chơi chỉ có mỗi trò này mới kích thích được cô thôi.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, đưa tay bé nhỏ kéo ống tay áo của Ngải Tuyết "Tiểu Tuyết, chúng ta chơi xích đu nha, tớ đẩy cậu!”
Trán Ngải Tuyết hiện lên vài đường màu đen, cũng không còn con nít, chơi xích đu được sao!
"Thôi đi, chúng ta đâu còn nhỏ ở đó mà chơi xích đu, muốn quay về tuổi thơ a!” Ngải Tuyết châm chọc!
Thang Tiệp lãi nhãi bên tai, giọng nói hơi làm nũng: "Ai nói, tớ muốn chơi, vậy cậu đẩy tớ nha!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...