Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Ngải Tuyết hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn người ngồi ở trên ghế xoay, tay trụ cây gậy, mặt ông cụ Mộ Dung âm trầm!
Ngải Tuyết sững sờ"Ông, không phải ông đang ở Hawai sao?"Nghe Kiệt nói hai tháng nữa ông mới trở về, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, chuyện gì đã xảy ra?
Cho dù ông muốn gặp mình, cũng có thể gặp ở nhà mà!
Ông Mộ Dung hừ lạnh, ra hiệu cho thủ hạ, lập tức có người bưng tới một cái ghế, đỡ Ngải Tuyết ngồi lên!
Ngải Tuyết cắn môi, thế nào cũng nghĩ không ra ông Mộ Dung muốn làm gì!
Ông Mộ Dung liếc nhìn bụng Ngải Tuyết, nhàn nhạt lên tiếng"Đứa bé còn chứ?" .
Cả người Ngải Tuyết giật mình chấn động, trong lòng đau như bị kim chích! Con của cô. . . . . .
Có chút áy náy nhìn xuống đất, cô biết ông Mộ Dung rất thích đứa chắt này, cho dù không thích mình, cũng nể tình đứa bé trong bụng để cô ở lại nhà Mộ Dung.
Ở nhà Mộ Dung, mọi người từ trên xuống ai cũng chăm sóc cô chu đáo từng chút một, có thể thấy được ông cụ đối với đứa bé này rất thích, hôm nay, đứa bé đã mất, sợ là không còn lí do gì để ở lại nhà Mộ Dung!
Ông Mộ Dung cười lạnh, âm thanh ảm đạm vang lên"Nghe nói, cô không thể mang thai nữa!" .
Đầu Ngải Tuyết muốn nổ tung bởi câu nói đó, cô mím môi thật chặt thành một đường ngang.
Không dám tin nhìn ông Mộ Dung, "Ông?" .
Ông Mộ Dung đốt một điếu xì gà, chậm rãi rít một hơi, hồi lâu, vỗ tay, đi vào là một người đàn ông mặc tây trang màu trắng
Ngải Tuyết khẽ giật mình, đây không phải là viện trưởng chuẩn đoán bệnh sanh non cho cô mấy hôm trước sao?
Là ông ta nói, chẳng lẽ Kiệt cũng biết sự thật cô không thể sinh sản nữa sao?Dù cho hôm trước cô chỉ hỏi thử thôi.
"Lặp lại những lời của ông lần nữa!Một chữ không được bỏ sót!"Ông cụ Mộ Dung cao cao tại thượng ngồi trên ghế.
Hai mắt Ngải Tuyết vô hồn nhìn về phía bác sĩ, tại sao? Mình chịu đủ mọi đau khổ, sao còn muốn mình cảm nhận loại đau đớn đến xé nát tim gan này lần nữa!
Nhất định phải hạnh hạ cô sao?
"Ngải tiểu thư có chữa trị cũng chỉ thành công được vài phần trăm, căn bản là không thể nào mang thai nữa!" .Ánh mắt viện trưởng tỏ vẻ thương hại nhìn Ngải Tuyết, còn trẻ như vậy, lại phải chấp nhận đả kích đến vậy?
Đôi môi Ngải Tuyết run rẩy, nước mắt thi nhau rơi xuống!
Buồn bã nhìn ông cụ Mộ Dung"Ông có lời gì cứ việc nói thẳng!" .
Khóe mắt ông cụ Mộ Dung thoáng qua một tia thưởng thức, gật đầu một cái"Rất tốt, thẳng tính rất hợp với tính của tôi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...