Tình Vương Vấn

Mấy hôm sau đó, dư nhiệt của Minh Hạo trên mạng xã hội vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Thậm chí còn bịa đặt thêm mấy mẩu tin về anh nữa cho thêm vài phần đặc sắc. Mấy ngày liền, Minh Hạo và Thường Miên đều ở trong nhà, không đi đâu cả. Bởi bên ngoài khu nhà trọ cũng có khá nhiều phóng viên chuyên săn tin, cùng những người vô công rồi nghề chờ nhân vật chính xuất hiện là tóm liền. Tuy đã chuẩn bị sẵn lương thực cho cả tuần nhưng cứ ở một chỗ như thế này, nào khác gì ngồi tù. Tiểu Niệm đọc được tin tức cũng bị sốc, nhưng cô nàng không tin những gì họ viết về Minh Hạo. Cô nàng cũng thường xuyên gọi điện hỏi thăm hai người, cần gì thì cô sẽ giúp. Thường Miên vô cùng cảm kích và tự hào vì mình có một cô bạn thân thế này, không bỏ rơi cô trong những lúc cô gặp hoạn nạn. Minh Hạo thì cứ ngồi một chỗ trầm tư. Anh không tỏ ra nóng nảy, cũng không tỏ ra sốt ruột, ngược lại vô cùng bình tĩnh. Dường như anh cũng đã đoán ra được là do ai làm. Bà ấy rốt cuộc cũng không chịu được mà ra tay rồi sao. Nhanh hơn anh tưởng tượng. Anh cũng không ngờ được rằng chút khó khăn của công ty mà đã khiến cho bà ấy nôn nóng đến mức làm mất hết cả tác phong chuyên nghiệp xưa nay của mình. Cứ chờ xem, anh lẩm bẩm:

- Mẹ à, mới một chút việc này mà cũng gọi là làm khó con được sao? Con không dễ chịu thua như vậy đâu.

***​

Tại trường đua ngựa.

Hôm nay, trường đua không có mấy ai. Một đường đua chỉ có ba chú ngựa phi nước đại, nhanh lại đẹp mắt. Nhưng cái khiến người ta chú ý đến không phải là các chú ngựa, mà là những người đang cưỡi chúng. Khi chạy hết hai vòng đua, họ mới chịu dừng lại. Một người trong số đó không chịu nổi phải bực bội kêu lên:

- Này, hai tên kia. Các cậu hôm nay uống lộn thuốc hay sao mà phi nhanh vậy? Muốn đua thì hai người cứ đua với nhau đi, lôi tôi vào làm gì.

Hai người phía trước nghe vậy thì dừng lại, một người đàn ông mặc bộ đồ đua màu vàng cười châm biếm:

- Ha, vậy sao? Mình nhớ trước đây có người tự xưng là đệ nhất trường đua, không có đối thủ mà. Phải không, A Hi?

Người đàn ông được gọi là A Hi quay lại nhếch môi cười đồng tình.


- Không tính. Hôm nay cái tên Sở Vũ Vi kia bị thất tình, làm loạn lên thì không nói. Còn tên họ Tạ nhà cậu, có chuyện gì mà cũng nhập cuộc vậy?

- Im mồm!

Sở Vũ Vi nghe Triệu Tấn nhắm đúng vào nỗi đau của mình, mặt đanh lại. Lúc này, Thiên Hi cười mà như không:

- Cũng chả có chuyện gì, chỉ là tâm trạng không tệ!

Chính xác, là Tạ Thiên Hi. Hôm nay hắn mặc một bộ đồ đua màu đen có đội cả mũ bảo hiểm cưỡi lên con ngựa màu trắng. Phải nói là đẹp không lối thoát, vạn phần cuốn hút. Bên cạnh là hai người bạn thân cùng đẳng cấp với hắn. Một người tên Sở Vũ Vi - chủ của khách sạn xa hoa và nổi tiếng bậc nhất thành phố Bắc Hạ. Chưa kể còn có chi nhánh ở nước ngoài. Anh ta cũng rất đẹp trai. Tuy tính tình lạnh lùng từ trong ra ngoài nhưng cũng rất trọng tình trọng nghĩa. Còn người kia là Triệu Tấn - vì mải chơi, không muốn thừa kế tập đoàn truyền thông của bố nên chỉ làm chủ một công ty con chuyên về điện thoại. Tính cách sôi nổi, cá tính, ham chơi nhưng cũng có thể vì nghĩa quên thân. Không đẹp bằng hai người kia nhưng lại rất có duyên, cuốn hút. Đều là những nhân vật khá nổi bật và có tiếng nói trong giới thượng lưu.

Tuy luôn bận rộn với công việc nhưng trong một tuần, Thiên Hi vẫn phải dành thời gian cho một hoặc hai buổi đua ngựa. Đó là sở trường của hắn. Sau đó sẽ đi hội tụ với hai ông bạn để xả stress sau những áp lực công việc. Sau khi xuống ngựa, nhận khăn và nước của Gia Kiệt, hắn hỏi:

- Tình hình sao rồi?

- Thưa cậu chủ, vụ việc vẫn đang lan tràn trên mạng xã hội và chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Kiểu này thì chắc anh ta sẽ không tồn tại được nữa.

- Làm việc tốt lắm!

- Tiếp theo nên làm gì, thưa cậu?

- Chờ thôi! Mà cô ấy có phản ứng gì không?

- Cô Miên không có phản ứng gì, rất bình tĩnh. Hiện tại cô ấy đã chuyển sang phòng bên với anh ta rồi. Mấy hôm nay cũng không rời nhà nửa bước. Ừm, có vẻ như họ rất hòa thuận.

Nghe đến đây, Thiên Hi có vẻ như cũng hơi bất ngờ. Cô gái nhỏ bé, tưởng chừng mong manh, yếu đuối nhưng không ngờ cô lại mạnh mẽ như vậy. Là do cô mạnh mẽ hay tình yêu cô dành cho anh ta quá lớn đây?

Thiên Hi đột nhiên cảm thấy thật ganh tị với Minh Hạo vì anh ta có được tình yêu của người con gái đó. Hắn ước mình có thể gặp cô sớm hơn chút nữa. Nhưng nếu có thể gặp cô sớm hơn thì thế nào, cũng chẳng thay đổi được gì. Không, hắn ước gì mình có được tình yêu của cô. Nghĩ một hồi rồi hắn tự cười nhạo chính bản thân. Thiên Hi ơi là Thiên Hi! Từ khi nào mà mày có suy nghĩ đi cầu xin tình yêu của người khác vậy? Trong đôi mắt đen tuyền lúc này không gì khác ngoài sự cô đơn, lạnh giá.

***​


Đêm xuống. Hộp đêm "Phiêu Dụ" đã bắt đầu mở cửa. Trong một gian phòng kín khá rộng rãi.

- Này, chán các cậu thật đấy. Có đồ ngon mà không biết hưởng. Thái giám hết rồi sao?

Triệu Tấn cười tà, vừa nói vừa vuốt ve, sờ soạng người đẹp. Sở Vũ Vi nhìn Triệu Tấn hai tay hai cô mà thở dài ngán ngẩm. Chỉ có anh ta và Thiên Hi ngồi uống rượu bầu bạn mà không có hứng thú với những người phụ nữ ở đây. Lại nhìn sang Thiên Hi đang ngồi bên không ngừng uống rượu có chút ngạc nhiên. Thiên Hi dạo gần đây rất lạ, chỉ ngồi uống rượu, không hay bàn chuyện công việc như trước. Làm bạn lâu năm, sao lại có thể không hiểu hắn. Vũ Vi hỏi:

- Vẫn còn nhớ đến Ngọc Kỳ hay là đang quan tâm tới cô gái trợ lý nhỏ bé của cậu?

Thiên Hi không mặn không nhạt:

- Cậu thì biết cái gì?

- Hưm, sao lại không. Thái độ này là vế sau rồi. Có gì tâm sự đi, biết đâu tôi lại giúp được gì cho cậu.

Triệu Tấn nghe câu được câu không cũng chêm vào:

- Đúng, có gì cứ tâm sự đi. Chuyên gia về tình yêu này sẽ cho các cậu rất nhiều lời khuyên hữu ích.

- Cậu có im đi không, làm việc của cậu đi? Cho cậu hết đường làm ăn bây giờ.


Khuôn mặt của Triệu Tấn lúc này rất nhâng nháo, thập phần ngứa đòn:

- Im thì im, làm gì mà căng!

Bấy giờ, Thiên Hi lại mở lời:

- Các cậu có biết, làm cách nào để có thể quên đi một người hoặc là không yêu người đó nữa?

Hai người hết nhìn nhau rồi quay sang nhìn Thiên Hi mà không biết nên nói gì. Bọn họ quen hắn lâu vậy rồi nhưng chưa bao giờ thấy hắn tỏ ra bất lực và yếu đuối đến như vậy. Thiên Hi kiêu ngạo và tự tin trước đây đâu rồi. Im lặng hồi lâu, Triệu Tấn mới lẩm bẩm nói với Vũ Vi:

- Bệnh tương tư, khá nặng đó. Haiz, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Thứ phức tạp nhất trên đời này chính là phụ nữ.

Vũ Vi lúc này cười nửa miệng, tán thưởng:

- Lần đầu tiên trong đời thấy cậu nói đúng được một chút. Nào, cạn ly đi.

Ba người cùng nâng ly cạn nhưng chỉ có hai người là chung một tâm trạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận