Nhìn thấy một vị cô nương bị người thanh niên đánh
Tạ Tinh ngớ người, sao lại cảm thấy cô nương này có chút quen thuộc? Ánh mắt
này cậu cảm thấy rất quen, cậu giật mình nhìn chiếc vòng ngọc trên tay cô ta
Lần trước gặp Mạc ấu Tinh trên một con đường nhỏ ở Triết Giang cô ấy cũng đeo
chiếc vòng ngọc y hệt như thế
Ngọc bội tuy rất có giá trị trong mắt người thường, nhưng trong mắt tu tinh
giả lại không đáng một xu
Không sai, đây tuyệt đối là kỹ thuật chế tác của người trái đất, hơn nữa đôi
mắt đó... không lẽ người này chính là Mạc Ấu Tình?
“Phế Khúc, sao ngươi lại đánh Ấu Tình?” Phương Tịnh đột nhiên lên tiếng
Xem ra người thanh niên này rất sợ cô nàng, qua chào hỏi, rồi bắt đầu nói xấu
Ấu Tình
Còn nói xấu cái gì thì Tạ Tinh căn bản nghe không lọt tai, bây giờ cậu chỉ
nghĩ đến người con gái trước mặt mình, không lẽ cô ấy cũng theo mình xuyên
không qua đây, nhanh chóng chạy qua giúp cô ta
“Mạc Ấu Tình, có phải cậu không? Tôi là Tạ Tinh, là Tạ Tinh đây...” không
ngừng hỏi, những người xung quanh nhìn Tạ Tinh, đột nhiên thấy mắt cậu sưng
đỏ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác
“Tạ Tinh, huynh biết Mạc Ấu Tình sao?” Phương Tinh đột nhiên lên tiếng
Tạ Tinh đứng dậy đến gần người thanh niên nói: “Là ngươi đánh Mạc Ấu Tình”
Phế Khúc bị ánh mắt hung hãn của Tạ Tinh dọa đến ngơ người, nhưng nghĩ lại
nhiều nhất người này cũng chỉ là đệ tử ngoại môn thôi
Hắn tuy không có tinh nguyên, nhưng lại là cháu ruột của tam trưởng lão, hơn
nữa còn là chủ quản ở đây: “không sai, chính là gia gia ta đây đánh, còn chưa
đánh xong, lát nữa ta sẽ đánh chết nó, sao, ngươi không phục sao?”
Tạ Tinh nóng giận vô cùng, muốn rút tụ tiễn ra giết chết hắn, nhưng cậu cảm
thấy như vậy thì quá nhân từ với tên khốn này, đột nhiên Tạ Tinh xông lên
Phế Khúc thấy hân hình Tạ Tinh ốm yếu, nên không để vào mắt, tuy không phải là
tu tinh giả nhưng cơ thể của hắn lại rất cường tráng hơn người thường
Không ngờ, khi Tạ Tinh xông lên chưa đợi hắn phản ứng thì cảm thấy vùng bụng
bị tê liệt, cả người mất đi sức lực, bị Tạ Tinh đẩy xuống đất
Tạ Tinh không hề chần chừng đánh liên tục vào mặt của Phế Khúc, tốc độ rất
nhanh, đánh đến mặt của hắn xưng đỏ, không còn nguyên vẹn
“Mau dừng tay, Tạ Tinh, không được làm loạn” Khinh Y biết có người chống lưng
cho Phế Khúc nên liền ngăn cản
Phế Khúc bây giờ khắp mặt đầy máu, ngay cả răng cũng bị đánh cho gãy hết, nghe
Khinh Y nói, Tạ Tinh đột nhiên đứng dậy
Sau đó Tạ Tinh đột nhiên đưa hai chân lên đạp vào hai đầu gối của Phế Khúc
khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc
Cậu đã phế đi đôi chân của hắn
Tất cả đều ngẩn người nhìn Tạ Tinh không biết giữa 2 người có thù oán gì,
nhưng không ai bước ra ngăn cản
Khinh Y định kéo Tạ Tinh ra, sau thấy cậu đứng dây tưởng rằng cậu đã tha cho
Phế Khúc, không ngờ lại nhanh chóng phế đi 2 chân của hắn, thở dài một câu,
chuyện này phiền phức rồi, xem ra chỉ có cách nhờ cô cô để cứu mạng Tạ Tinh
Ngay lúc mọi người nghĩ Tạ Tinh sẽ ngừng lại, lại thấy cậu rút chủy thủ ra,
nhắm vào cổ họng của Phế Khúc đâm tới
“Không...” Không ai ngờ rằng, Tạ Tinh đánh xong lại muốn lấy mạng Phế Khúc,
tuy hắn bây giờ đã không còn sức nhưng thấy Tạ Tinh lấy con dao ra liền cảm
thấy sợ
“Đừng giết ta … cứu mạng ….” Phế khúc gào to, nhưng chủy thủ của Tạ Tinh đã
tiến đến rất gần
Đột nhiên một luồng ánh sáng màu vàng bay đến, Tạ Tinh bị đánh văng ra cả chục
trượng
“Cô cô...” Khinh Y thấy được cô cô ở cửa nên đoán rằng ban nãy là cô cô đã
đánh bay Tạ Tinh
Tạ Tinh từ từ mà bò dậy, nhìn người phụ nữ này, không nói chuyện chỉ là cất
chủy thủ vào, chậm chạp đi đến bên cạnh Mạc Ấu Tình
Mạc Ấu Tình nhìn Tạ Tinh có chút thân thuộc nhưng vẫn không đoán được là ai
“Ấu Tình, chúng ta đi thôi” Tạ Tinh biết, giết Phế Khúc là chuyện không thể,
nhưng người này nhất định phải giết,bây giờ cậu không giết được, nhưng sau này
cậu chắc chắn sẽ giết hắn
Tuy Tạ Tinh là người có thù phải lập tức báo nhưng bây giờ cậu buộc phải nhớ
lấy mối thù này, không thể làm gì hơn
“Đến Vân Hà tông của ta đánh người xong muốn chạy sao?” Cô cô của Khinh Y nói
với sắc mặt lạnh lùng, bà ta thấy Tạ Tinh muốn bỏ đi, còn dẫn theo người con
gái của phòng tạp vụ mà không thèm nói tiếng nào khiến lửa giận trong lòng bà
ta bộc phát
Tạ Tinh này chỉ là một người bình thường đến đây là để bà ta báo ân, thế mà
cậu lại dám bất kính với bà ta, nếu không phải vì nghĩ cho Khinh Y thì đã sớm
giết chết cậu ta rồi
“Cô cô, cô tha cho y đi, y cũng đã từng cứu mạng cháu” Khinh Y đi lên nói giúp
“Phế khúc là cháu của tam trưởng lão, không lẽ chỉ vì một lời nói của ta mà
thả hắn sao? Ta nể mặt cháu không tính toán với hắn thì đã là báo đáp hắn rồi,
bây giờ hắn lại động vào người của Vân Hà tông ta, tuyệt đối không thể để hắn
chạy như thế được” người phụ nữ nói
“Haha, nói rất hay, cái câu ân oán đã trả rồi, nói như vậy bây giờ bà truy cứu
những gì ta đã làm là xem như báo đáp ta rồi, đúng không? Bà báo đáp ta chỗ
nào? Sao ta không thấy? Chắc ta đã bị mù rồi” Tạ Tinh cười to, lau đi vết máu
trên miệng, kiểu trả ơn này cậu lần đầu tiên nhìn thấy
Khinh Y đỏ mặt, không dám nói gì
“Được, nếu như ngươi muốn mang cô gái này đi, ta giúp ngươi đưa cô ta đi,
nhưng việc ngươi đánh người, ngươi tư mình giải quyết” nói xong liền kéo Khinh
Y đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...