Tỉnh Vị Trì

Trong Nghị Chính Điện trang trọng uy nghiêm, cha và con một trên một dưới nhìn nhau. Hoàng đế ngồi nghiêm chỉnh trên ngự toà, vẻ mặt không ngừng biến đổi, lộ rõ cảm xúc bất định, hai bàn tay nắm tay vịn nổi rõ gân xanh; Chiêu Vương điện hạ đứng thẳng lưng dưới thềm đỏ, trên mặt dù không có nụ cười nhạt thường lệ nhưng vẫn hết sức bình tĩnh. Một người ở địa vị cao, nắm trong tay hoàng quyền, lại quay cuồng trong lửa giận, mất hết khí thế vạn trượng thường có; một người nhìn thẳng vào thiên tử mang quyền sát sinh trong tay, lại không để tâm chút nào, bình thản ung dung, không khác nhiều so với thường ngày.

Các thần tử muốn giữ mạng đã sớm im lặng lui ra, cả tòa điện chỉ còn bốn người đứng trong góc, vẻ mặt khác nhau mà nhìn hai phụ tử đang giằng co. Mẫn Diễn thì không cần phải nói, hết sức hưng phấn, như đang chỉ chờ bọn họ đánh nhau; Cao Tần nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, lo lắng không yên, nhưng không dám xen vào; Trần Phi nghiêm lại khuôn mặt vốn vui vẻ, lãnh đạm như đang suy nghĩ xem làm thế nào để hóa giải tình cảnh này; hiếm thay, Lạc Tự Tỉnh mặt chưa đổi sắc, thoạt nhìn như không lo âu về tình thế hết sức căng thẳng trước mắt.

"Không hài lòng? Ngươi còn gì không hài lòng? Hả?" Ích Minh Đế vỗ ngự án, cuối cùng bắt đầu phát tiết, "Ngươi thắng, trẫm có bao nhiêu sẽ cho ngươi hết. Chưa đủ sao?"

"Vậy phụ hoàng muốn xử trí Đại hoàng huynh như thế nào?" Thiên Tốn nhẹ nhàng nhếch mày, ôn hòa nói. Ngữ khí dịu dàng, tựa như việc hắn hỏi không phải là cái gì liên quan đến sự thành bại của hắn, đến tính mạng đối thủ của hắn. "Hắn ngoan độc sát tử sát tôn của phụ hoàng, giá họa cho nhi thần, từ đầu đã phạm tội khi quân, còn cần phụ hoàng ngự giá đích thân thẩm vấn ư?"

Ích Minh Đế rõ ràng là chưa thích ứng được với sự thay đổi của hắn, thoáng khựng lại, rồi mới nói: "Trẫm muốn biết tất cả. Chờ chân tướng rõ ràng, nhất định... sẽ không bỏ qua kẻ nghiệt tử này. Ban cho hắn ba thước lụa trắng, một ly rượu độc, cũng đủ rồi, dù sao hắn cũng mang huyết mạch hoàng thất, muốn xử tử cũng không thể để người khác khinh thường.”

"Phụ hoàng muốn biết điều gì? Nhi thần có lẽ có thể giải thích cho phụ hoàng." Thiên Tốn vẫn bất động thanh sắc, dùng lời ít ý nhiều đánh thẳng vào yếu điểm. Hắn không quan tâm Thiên Chấn sẽ chết kiểu gì. Tuy bao lâu nay trong lòng cả hai đều biết là ngươi chết ta sống, nhưng chỉ là vì bị thân thế và tình hình bức bách mà thôi. Không có cừu hận khắc cốt ghi tâm, không cần phải làm mọi cách khiến kẻ kia nhận kết cục chịu khổ hình tra tấn.

Nghe xong lời này, Ích Minh Đế giận dữ dựng thẳng đôi mày rậm, quát: "Trẫm không truy cứu tội ngươi giấu diếm những việc quan trọng, ngươi còn tự mình nhắc tới! Cao Gián Phong và Tần Phóng còn ở trong Thiên lao hay không? Tần nhi cải tử hoàn sinh là nhờ cái gì! Vừa rồi các ngươi vì ép cho ra chân tướng sự thật mà thông đồng với nhau, che che giấu giấu, xén đầu bỏ đuôi, trẫm đã không truy xét. Nếu ngươi có biết thì nói rõ ra cho trẫm đi!

Thiên Tốn cong khóe môi, khom mình hành lễ: "Phụ hoàng bớt giận. Nhi thần tuyệt đối không dám giấu diếm bất cứ chuyện gì, chỉ là không tìm được cơ hội bẩm báo lên phụ hoàng, cũng không biết phụ hoàng sẽ tin hay không."

Ích Minh Đế quả thật tức giận bừng bừng, sắc mặt hết sức khó coi: "Ngươi không nói cho trẫm, trẫm làm sao xét được là nên tin hay không?!"

Nếu không có chứng cứ rõ ràng đưa tới ngay trước mắt, e rằng ngài ngay cả nghe cũng không muốn nghe, nói gì đến tin tưởng? Thiên Tốn không để lộ gì trên mặt, cũng không có lời nào để biện giải, nói tiếp: "Phụ hoàng nói rất phải, nhi thần sơ suất. Thứ vừa rồi là một loại thuốc quý hiếm, hai năm trước nhi thần được Vân Vương của Hiến Thần tặng cho. Ngài ấy dĩ nhiên cũng không phải là vô duyên vô cớ đưa cho nhi thần vật này, mà người có khả năng dính đến việc lẫn lộn huyết mạch cũng chỉ có Đại hoàng huynh. Năm xưa, Đại hoàng huynh cấu kết với Nhữ Vương, Cảnh Vương của Hiến Thần, khống chế không ít nhân sĩ giang hồ, tàn sát những hoàng thất lưu lạc trong dân gian của tứ quốc. Nhi thần cho rằng, vì tư lợi của bản thân, với tính tình đó, hắn chắc chắn sẽ bí quá làm liều. Quả nhiên."

"Hiến Thần?" Ích Minh Đế nheo mắt, "Vân Vương, vị đó là do Lạc Tứ công tử nuôi lớn đi." Nói rồi, ngài sâu xa mà liếc mắt nhìn Lạc Tự Tỉnh một cái, "Vậy việc Nhữ Vương, Cảnh Vương lui tới với Đại hoàng huynh của ngươi cũng là tin do vị đó cấp sao?"

"Hỗ trợ lẫn nhau, như thế mà thôi. Nhi thần và ngài ấy hết sức cẩn thận, cũng không muốn liên lụy đến chuyện trong nước của người khác."

"Ngươi đã biết thân thế của Tần nhi từ lâu?"

"Không, nhi thần cũng là từ sau khi Nhị hoàng huynh gặp chuyện mới hiểu ra sự thật. Huyết mạch ruột thịt rất khó mới có được, nếu không phải có thể tùy tiện bỏ đi, liền sẽ không dễ dàng lợi dụng như vậy. Huống chi, sau khi chuyện xảy ra, Đại hoàng huynh còn muốn phá hủy thi thể của Tần nhi, dụng tâm liền được vạch trần."

Ích Minh Đế nghe xong, kinh ngạc nhìn về phía Cao Tần, vẻ mặt phức tạp: "Tần nhi sống lại là nhờ cái gì?"

Thiên Tốn lời ít ý nhiều mà trả lời: "Tần Phóng từng tập thuật quy tức, lén lút dạy nó."

Ích Minh Đế lại ngẩn ra, nhìn Mẫn Diễn có ý hỏi.

Mẫn Diễn thoáng gật đầu, nói: "Đó là phép tu hành. Không biết Tần Phóng học được từ đâu, nhưng đúng là đã cứu mạng Tần nhi."

Hoàng đế hơi trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng không nén được cảm xúc kịch liệt mỗi khi nhắc tới "Tần Phóng": "Vậy Tần Phóng kia tuy tha cho Tần nhi, lại hại ái tử ái tôn của trẫm! Trẫm không thể tha cho hắn!"

Thiên Tốn nghiêm mặt lại: "Phụ hoàng, Tần Phóng chỉ nghe lệnh hành sự mà thôi. Phong ba lần này truy cứu kẻ đầu sỏ kia là đủ. Còn về hắn, còn nhiều khả năng lập công chuộc tội."

"Ngươi! Ngươi vì dùng hắn mà bưng bít việc hắn là hung thủ giết huynh trưởng của ngươi! Hắn hiện ở đâu! Trẫm tuyệt đối không thể tha cho hắn!"

"Hung thủ hại Nhị hoàng huynh là Đại hoàng huynh. Phụ hoàng, những việc Tần Phóng làm hôm đó chỉ có giả vờ giết Tần nhi mà thôi. Sau đó việc hắn phải làm chứng để Lạc Tự Tỉnh chịu thị phi cũng là do Đại hoàng huynh bức hiếp. Đã không phải là hung đồ, tội không đáng chết, thỉnh phụ hoàng minh giám."

"Toàn nói bậy! Hắn đã tham dự vào việc này, kẻ biết đã là có tội, muôn lần chết cũng khó thoát!"

"Nếu như vậy." Thiên Tốn hơi nhíu mày, "Phụ hoàng định xử trí gia tộc Hà thị, Mẫn Nghi nội điện, các chư thần trong phái Tích Vương như thế nào?"

Hai mắt Ích Minh Đế long lên, nhất thời ngài không có lời nào để đáp.

Thiên Tốn đã biết phản ứng của ngài ngay từ đầu, nhẹ nhàng cười: "Nếu chư thần trong triều trong chốc lát mất đi đến ba bốn phần, e rằng sẽ rung chuyển khắp nơi. Nhi thần rất không mong phụ hoàng phải khổ tâm. Bởi vậy, khẩn cầu phụ hoàng nghĩ lại, cho gia tộc Tần thị chịu tội lập công."


"Thánh thượng." Trần Phi khẽ gọi một tiếng, đi tới thềm đỏ, khẩn khoảng quỳ xuống hành đại lễ, "Tôn nữ cũng thỉnh Thánh thượng chớ trách phạt Tần thị. Ngoại huynh cùng Phò mã mặc dù từng trợ Trụ vi ngược, nhưng may lạc đường còn biết quay lại, còn có thể cho bọn họ một cơ hội nguyện trung thành với Thánh thượng, với Hạo Quang."

Ích Minh Đế rời mắt về phía nàng, một lúc lâu mới nói: "Phi nhi, ngươi suy nghĩ như vậy, là nói cho mình, hay là–"

Trần Phi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Hồi bẩm Thánh thượng, là vừa cho mình, mà cũng thay cữu phụ nói một lời."

"Hai người các ngươi mấy năm qua lừa trên gạt dưới, vậy mà không để lộ khả năng thật của mình. Trẫm thực sự cho rằng ngươi luôn trong sáng, sức khỏe của ngươi yếu, lại khiến trẫm thương ngươi, hoá ra tất cả không phải là thật. Bao nhiêu chuyện cũ giờ thành không." Ích Minh Đế thở dài một tiếng, càng tỏ ý bi thương.

Thiên Tốn cúi đầu đáp: "Nhi thần không cho là như thế. Nhi thần ở trước mặt phụ hoàng vẫn luôn tỏ chân tình, lúc này chỉ là một mặt khác mà thôi. Hơn nữa, bất cứ lúc nào, nhi thần cũng đều kính yêu phụ hoàng."

Trần Phi cũng nói: "Tôn nữ vẫn luôn cảm kích, kính yêu thánh hượng, giấu diếm việc về sức khỏe, cũng là vì không thể giải thích mà thôi."

Ích Minh Đế thoáng loạn nhịp tim, hỏi: "Nguyên do là vì sao?"

"Hồi bẩm Thánh thượng, tôn nữ yếu ớt là vì bị nguyền rủa. Khi còn bé, cữu phụ chậm hiểu cũng vì lý do đó. Sau này nhờ cữu phụ dẫn chú độc từ người tôn nữ sang, tôn nữ mới có thể bình yên sống tới bây giờ. Tính mạng của tôn nữ là nhờ cữu phụ cứu bất tư lợi, bởi vậy bất luận thế nào cũng phải báo đáp."

Ích Minh Đế chăm chú nhìn Thiên Tốn, trên mặt bỗng hiện lên chút áy náy: "Thôi. Nên biết gì trẫm cũng biết rồi, việc của Tần Phóng liền tùy theo ý ngươi."

"Phụ hoàng, xin giao việc xử lý phái Tích Vương cho nhi thần." Thiên Tốn vẫn bất động thanh sắc, lạnh nhạt nói.

Ích Minh Đế thở dài một tiếng: "Tại sao phải khăng khăng như thế? Ngươi không tin trẫm sao?"

"Nhi thần không dám. Nhưng nhi thần cũng có việc nan giải, muốn thỉnh Đại hoàng huynh giải đáp."

"Việc gì?"

Thiên Tốn im lặng, Mẫn Diễn lắc lắc ngọc trượng, vòng ngọc vang leng keng: "Bệ hạ, trong Tần Phủ có một thứ cực kỳ thú vị, có lẽ Chiêu Vương điện hạ muốn cho bệ hạ xem."

Ích Minh Đế nheo mắt: "Tần Phủ?"

"Vâng." Thiên Tốn nói, "Thỉnh phụ hoàng đặc xá cho Tần Phò mã, để hắn dẫn đường." Tần Miễn vừa rồi đã bị giải đi cùng chúng thần trong phái Tích Vương, hiện hẳn đã đang ở Thiên lao.

Ích Minh Đế im lặng ra hiệu cho Chính ti đi truyền khẩu dụ.

"Đồng thời, phụ hoàng, việc hôm nay cũng phải để hai vị hoàng tỷ cùng hoàng đệ hiểu rõ." Thiên Tốn lại nói. Thiên Ly từ sau lần bãi triều đầu tiên chưa xuất hiện lại, ngay cả Cao Hữu tướng quân cũng không thấy bóng dáng, mà hắn không cho rằng bọn họ chưa từng nhận được khẩu dụ. Có điều, nếu Thiên Ly muốn nhân cơ hội làm gì đó thì không khỏi quá sai lầm về tình hình. Hơn nữa, thái độ của Thiên Liễm cho đến nay vẫn mờ ám, nên ép nàng cẩn thận nhìn lại thời thế.

Hoàng đế đứng lên, bước mấy bước khỏi ngự tòa: "Vậy cũng gọi bọn họ lại đây, nhìn cho kỹ xem trong Tần Phủ ẩn giấu cái gì." Hắn nhìn nhìn Lạc Tự Tỉnh đã an tĩnh đứng bên được một hồi lâu, nói tiếp: "Tỉnh nhi đi theo thị quan, để bọn họ nhanh chóng tới."

Lạc Tự Tỉnh hơi bất ngờ, hành lễ nói: "Nhi thần tuân chỉ."

Ích Minh Đế đè ngón tay lên ấn đường, khoát tay nói: "Mau đi đi."

––––––––––––––––––––

Hàng ngũ nghi vệ của Hoàng đế từ từ đi qua cửa cung, long tán đủ màu phập phồng cuộn sóng, chiếc xe kéo lớn chế bằng mặc ngọc được hộ vệ mặc giáp vàng vây kín, từ từ tiến lên. Dưới ánh mặt trời chói chang, ánh ngọc trong vắt, lấp lánh ánh sáng, mành lụa tím vô cùng hoa mỹ vờn theo gió, phất phơ bay, mang đến chút sắc màu cho chiếc xe màu đen tuyền.

Trong xe, Ích Minh Đế ngồi nghiêm tại ngự tọa ở chính giữa, nhắm mắt dưỡng thần. Bên cạnh ngài Đức Phi vẫn mang sắc mặt vẫn tái nhợt, nắm chặt tay Trần Phi, nhưng vẻ mặt thì hết sức bình tĩnh. Trần Phi an ủi mà ngả vào người nàng, mắt nhìn về phía Thiên Tốn ngồi đối diện. Thiên Tốn thì thong dong như thường, mặt mang nụ cười, ánh mắt hiền hòa.

Đột nhiên, Hoàng đế lãnh đạm nói: "Ái phi, ngươi dạy con rất khá."

Nghe không ra ngài vui buồn thế nào, thậm chí coi như không có bất cứ cảm xúc gì, Đức Phi hơi buông mắt nhìn xuống, đúng mực trả lời: "Thần thiếp chỉ muốn hắn được sống, như thế mà thôi."


Khóe mắt nàng lấp lánh ánh nước, trong khoảnh khắc, ngay cả môi cũng tái trắng đi như tuyết: "Nhưng hình như bệ hạ có chuyện giấu diếm thiếp."

Ích Minh Đế liếc nhìn Thiên Tốn một cái, trầm mặc.

Vừa rồi trong lúc phụ tử giằng co, mọi người trong Nghị Chính Điện không ngờ được Đức Phi vì lo lắng cho an nguy của ái tử nên đã sốt ruột đi tới, đứng ở cách tường mà nghe được rành mạch bọn họ công kích lẫn nhau. Làm mẫu thân, làm thê tử, nàng qua những câu chữ mà liên tưởng tới rất nhiều việc – bản thân vẫn cho rằng mình chưa bao giờ lơ là, thực ra lại bị giấu không cho biết sự thật.

"Tốn nhi, vi nương phải biết, chú độc của ngươi Quốc sư có phải đã bó tay hay không? Cho nên ngươi hàng tháng cứ mùng một và mười lăm đều phải tới Thánh cung, lại lừa gạt vi nương, nói là đi bái tạ thần mà thôi."

Thiên Tốn nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt vẫn tươi cười: "Nương, đó là chuyện xưa rồi."

"Không. Còn lâu mới qua. Ngươi chịu khổ, so với những gì vi nương đã thấy nhiều hơn vô cùng. Vi nương sao có thể cho việc này trôi qua như vậy?!" Đức Phi có chút hoảng loạn, thân hình mảnh khảnh run lên: "Nguyền rủa lần này đã kết thúc chưa? Nói cho nương!"

Thiên Tốn chăm chú nhìn, nàng nhìn như sắp quỵ đến nơi rồi, sắc mặt rất kém. Thân là con, hắn vừa đau lòng vừa lo lắng. Chỉ vì không muốn để xảy ra cảnh này, hắn mới quyết định không mảy may để lộ ra với nàng, với Lạc Tự Tỉnh, với Trần Phi Trần Lạc. Nhưng hôm nay, hắn có thể dùng cái gì để nói cho qua? Nàng sẽ tin sao?

Thấy hắn không nói gì, Đức Phi lập tức lệ rơi đầy mặt: "Bệ hạ, vì sao cùng là nhi tử của ngài, Tốn nhi phải bị tra tấn như thế? Vì sao chỉ đến khi hắn bị tra tấn như thế, ngài mới chịu nhìn thẳng vào hắn?"

Ích Minh Đế vẻ mặt khẽ động, thở dài một tiếng.

"Nương, hài nhi nhất định sẽ có cách, xin ngài yên tâm."

"Vậy vì sao không chịu nói cho ta biết sự thật?"

"Đây là sự thật." Thiên Tốn chắc chắn mà nói, dịu dàng đưa khăn tay cho nàng, "Nương thấy ta không phải là rất khỏe mạnh phấn khởi sao? Cho nên ngài không cần lo lắng." Nói đến đây, hắn cảm giác được ánh mắt lo âu của Trần Phi, liền cười trấn an: "Ta đã không có gì ngại." Lặp lại những lời này, lời nói dối tựa như cũng biến thành thật. Không, từ đáy lòng hắn vẫn mong đó mới là sự thật. Rằng hắn có vinh quang ngàn vạn năm, rằng hắn có đủ thời gian để giữ lại người hắn muốn.

Nhưng, sự thật là, chỉ còn một trăm năm mà thôi.

Cho nên hắn không thể đợi được nữa. Hắn không thể lãng phí cho dù là phút chốc. Tốc chiến tốc thắng, nhổ cỏ tận gốc, nếu không thời gian sẽ từ từ trôi mất, hắn chỉ có cách đó.

Lạc Tự Tỉnh theo Đế cung Chính ti đưa Tần Miễn ra ngoài, tất cả hết sức trôi chảy. Tần Miễn cùng Tích Vương và Hà Thừa tướng bị nhốt trong cùng một phòng giam, nghe xong khẩu dụ của Hoàng đế, Lạc Tự Tỉnh tinh tường nhìn thấy trong mắt Tích Vương mang hận ý oán độc ngập trời. Tựa như oán khí hắn đã thấy tại Tần Phủ đều đã nhập vào người kẻ này. Một người có thể mang oán hận đến như vậy trong lòng, hắn nhìn mà rùng mình, thiếu chút nữa muốn lao tới bẻ gãy cổ y, xong hết mọi chuyện.

Nhưng may là hắn vẫn gắng nhịn được, từ từ tiêu diệt sát ý dày đặc của mình trong khi Tích Vương lớn mồm châm chọc. Đế cung Chính ti lẳng lặng đứng bên nhìn, không nói một lời.

"Nội điện, chi bằng chia ra hai đường, sớm đi tuyên chỉ liền có thể sớm trở về thông báo cho bệ hạ." Ra khỏi Thiên Lao, Chính ti hành lễ, nói.

"Cũng được." Tuy Lạc Tự Tỉnh không quá lo cho sự an toàn của Thiên Tốn, nhưng chung quy vẫn cảm thấy chỉ khi nào hồ ly nằm trong tầm nhìn của mình, hắn mới có thể hoàn toàn yên lòng, "Tần Tướng quân cùng ta đi gặp Duệ Vương, về hai vị công chúa thì xin làm phiền Chính ti."

"Không dám, thuộc bổn phận mà thôi." Đế cung Chính ti trình dụ lệnh cho hắn, "Tiểu nhân có tín vật khác của bệ hạ, thỉnh nội điện đưa chỉ dụ này cho Duệ Vương điện hạ."

Lạc Tự Tỉnh tiếp lấy, kéo Tần Miễn nhảy lên một đầu tường, lăng không mấy bước liền không thấy bóng dáng. Hắn nghĩ Thiên Ly lúc này không có khả năng đang ở Duệ Vương Phủ, nên trực tiếp đi về phía đại doanh phía đông của Cao Hữu tướng quân, nhưng có khi chưa chắc đã tìm được người. Mặc dù vậy, cũng chỉ có cách tới tìm rồi lại bàn. "Tần Tướng quân, vừa rồi thấy ngươi muốn nói lại thôi, có tâm sự gì?"

Tần Miễn cau mày, nói: "Trước khi nhận được thánh chỉ triệu kiến, vi thần đang vây khốn Hồng phủ. Lúc này không biết quân tâm có dao động, tạo sơ hở cho kẻ khác không."

Lạc Tự Tỉnh lập tức biến sắc. Hắn lại quên, gia tộc của Hoàng hậu còn chưa được xử lý thỏa đáng. Hoàng đế hạ chỉ di tộc, dĩ nhiên không thể còn. Nhưng Tần Miễn đi lâu như vậy, nếu kẻ có tâm địa lại khiêu khích, Hồng gia chưa chắc sẽ ngồi chờ chết. Bên trong có Hồng gia, bên ngoài có doanh trại phía nam của Tích Vương đang rục rịch, nếu Thiên Ly lại khấy động lên, tạm thời cho dù có là hồ ly cũng khó thu thập được!

Nếu hắn đoán không sai, Thiên Ly có khả năng đã đang ở Hồng phủ, hoặc đang giằng co với quân binh ở ngoài Hồng phủ. Ở trong thành, chắc hắn không dám thật sự gây chuyện đao kiếm. Nhưng các binh sĩ đang thủ ở Hồng phủ đều không phải là thân tín của Tần Miễn, có vài mật thám ở bên trong để châm ngòi cũng không có gì lạ. Chỉ có thể hi vọng bọn họ không hồ đồ, cho rằng cãi lại quân lệnh và thánh chỉ rồi, Thiên Chấn hoặc Thiên Ly còn giữ được tính mạng cho họ.

Thiên Ly à Thiên Ly, ngươi cho rằng đẩy cho sóng dâng vạn trượng liền có thể làm ngư ông đắc lợi sao?

Thân thủ của Lạc Tự Tỉnh cực nhanh, Tần Miễn suýt theo không kịp. Nhưng bọn họ đều biết hướng tới Hồng phủ, cho nên lúc đến cũng không cách nhau mấy.


Lạc Tự Tỉnh lạnh lùng dừng lại trước cánh cổng đóng chặt của Hồng phủ, nhìn Thiên Ly cưỡi trên con tuấn mã mà hắn dù yêu thích cũng đã cho Lạc Tự Ngộ mang tặng. Thiên Ly ung dung bình thản, vẻ mặt tươi cười, nhìn thuộc hạ giằng co với quân của Tích Vương, khi phát hiện hắn đến thig mắt liền lập tức tối đi. Hiển nhiên, Lạc Tự Tỉnh đến đây, hắn liền hụt mất một bước, không thể được như ý.

"Thiên Ly, sao ngươi lại ở đây? Phụ hoàng triệu kiến, muốn kháng chỉ sao?" Lạc Tự Tỉnh giơ chiếu lệnh trong tay, từng tiếng từng tiếng vang lên, áp chế sát khí toàn trường.

Trong đám người không biết có ai hô lên một tiếng: "Chiêu Vương hại điện hạ của chúng ta!"

Quân của Tích Vương lập tức tan rã, có kẻ lập tức lui về phía sau, cũng có kẻ giương nanh múa vuốt đánh về phía Lạc Tự Tỉnh. Lạc Tự Tỉnh mắt không chớp, nhấc chân quét bay mười kẻ vừa dẫn đầu lao tới. Mấy hán tử sức dài vai rộng vụt bay xa như con diều, lao vào bức tường đá bên kia đường, máu tươi ba thước. Không ai đứng dậy nổi, đôi mắt long lên giận dữ còn mang vẻ sợ hãi, rồi chẳng mấy chốc liền không còn thấy ánh sáng nữa.

Kinh Hồng nội điện đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt như những mũi tên băng: "Chỉ dụ của Thánh thượng ở đây, kẻ nào dám cả gan kháng chỉ!" Giọng hắn không lớn, nhưng vang vọng khắp nơi.

Những quân sĩ còn lại của Tích Vương đều ngây ngốc nhìn mười cỗ thi thể kia. Chưa bao giờ có ai biểu hiện ra sức mạnh áp đảo đến vậy trước mặt bọn họ, tựa như người này chỉ cần cong một ngón tay cũng có thể trong chớp mắt cướp đi tính mạng mấy trăm người. Bọn họ khủng hoảng, sợ hãi sức mạnh của người này, cứ thế mà không thể nào động đậy nổi.

Thiên Ly giơ tay, ý bảo thuộc hạ dừng lại, trên mặt nở nụ cười: "Lạc Ngũ, ta đang định vào cung đây. Vừa rồi lỡ không gặp được người đưa tin của phụ hoàng, cho nên mới muộn một chút."

Lạc Tự Tỉnh nhẹ nhàng hừ một tiếng, không khách khí mà gẩy chân một cái, mấy hòn đá nhỏ bay về phía sau. Trong tiếng xé gió, hai người bịt mặt chật vật hiện thân, mùi máu tươi nồng nặc. "Đi gặp phụ hoàng mà còn mang binh khí với thích khách?"

"Ngươi hiểu lầm." Thiên Ly cau mày, không vui mà trừng mắt về phía hai người kia, đồng thời nhảy xuống ngựa, vẻ mặt rất chân thành, "Ta chỉ đoán trong Nội thành lúc này sẽ hơi loạn, cho nên mới dẫn theo vài người hộ thân mà thôi. Ngươi không phải từng nói, ta không bằng cứ để tâm tới sự an nguy của chính mình sao?"

"Vậy sao? Xin lỗi, ta không thích bị kẻ khác dò xét. Nếu còn có lần sau, không quan hệ bọn họ có phải người của ngươi hay không, ta cũng sẽ cho bọn họ phơi thây tại chỗ."

"Phải, phải. Đa tạ ngươi vừa rồi hạ thủ lưu tình."

"Nhiều lời vô ích. Ta phụng mệnh phụ hoàng tuyên ngươi yết kiến. Thời gian không còn nhiều, ngươi mau đi đi." Lạc Tự Tỉnh nói đến đây, bỗng nhấc chân giẫm lên một binh sĩ của Tích Vương vừa tỉnh táo trở lại mà nghiến răng ken két đánh về phía hắn, thi lực không hề lưu tình, gí chặt người nọ xuống mặt đất.

Thiên Ly nhìn kẻ kia nằm dưới đất không thể nhúc nhích, chịu đau đớn vô cùng, trong đôi mắt liền mang thiên biến vạn hóa, tựa như lúc này mới chân chính hiểu được người đang đứng trước mắt, cẩn thận nhìn và đánh giá. "Ngươi thì sao?"

"Thu thập tiếp đám phản đồ này."

Duệ Vương điện hạ nghe vậy liền cười, liếc mắt nhìn Tần Miễn đang kiểm kê nhân số: "Có thể lấy được ngươi, Tam hoàng huynh thật sự rất có phúc, cũng khiến người khác rất hâm mộ."

Lạc Tự Tỉnh đờ mặt, suýt nữa thất thủ đánh bổ tới. Thiên Ly đã sớm dự liệu được phản ứng của hắn, nhanh nhẹn nhảy ra, sải bước về phía tuấn mã, cười đánh ngựa chạy đi. Mấy trăm thị vệ mặc giáp đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh cũng ruổi ngựa chạy theo, bụi mù cuồn cuộn.

Lạc Tự Tỉnh đột nhiên có chút buồn bã. Có phúc? Hắn không hề cảm thấy thế. Có lẽ, chẳng bao lâu nữa, hồ ly sẽ không còn gọi hắn là phúc của mình.

"Nội điện, vi thần trước mang tới một nghìn binh sĩ, hiện giờ chỉ còn hơn bốn trăm." Tần Miễn thấp giọng nói.

Ý là, trước khi bọn họ đến, có lẽ còn từ trước khi Thiên Ly đến, đã có kẻ tự tiện rời khỏi vị trí, không biết trốn đi đâu. Lạc Tự Tỉnh vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt đảo qua trong đám người, mọi người liền tái mặt, hoặc nhiều hoặc ít mà run rẩy. "Không sao, cũng nên đoán được từ trước, Tích Vương tất có chuẩn bị, Những kẻ này hắn đã xếp sẵn vào đây để ngừa lúc ngộ nhỡ. Hiện giờ là lúc phát huy công dụng.”

Tần Miễn mím chặt đôi môi khô khốc: "Theo điện hạ an bài, những người thân tín của vi thần đều đã bí mật tới, có cần yêu cầu bọn họ lập tức vào kinh không?"

"Không cần." Lạc Tự Tỉnh quyết đoán nói, "Một hai ngàn người, ta còn không để vào mắt. Bọn họ mơ tưởng muốn thương tổn đến hồ... điện hạ mảy may!" Nói rồi, hắn quay đầu nhìn cánh cổng son đóng chặt của Hồng phủ: "Trước mắt, cứ xử trí gia tộc Hồng thị này đã rồi nói." Những kẻ này còn chưa chết, Thiên Ly sẽ không cắt đứt ý định đục nước béo cò, sao có thể để hắn có cơ hội?!

"Rõ." Tần Miễn ra hiệu bảo binh sĩ tiến lên đẩy cổng.

Lạc Tự Tỉnh hơi nhướn mày, ngăn bọn họ lại, tự vươn tay, nhẹ nhàng đẩy mở cánh cổng sắt ngàn cân.

Đưa mắt nhìn vào trong, Kinh Hồng nội điện khựng tay lại giữa không trung, một lúc lâu vẫn không thể động đậy.

Bức ảnh bích của Hồng Phủ đã bị đập đổ từ khi nào, có thể nhìn thẳng vào tiền viện thấy không sót một thứ gì. Khoảng sân rộng lớn có vài gốc cây đỏ như máu, cành cây trụi lủi, phía trên treo đầy những cái đầu chết không nhắm mắt. Nam tử, nữ tử, người già, trẻ em, những đầu người trên cây như vẫn còn ý thức, trợn mắt nhìn ra cổng.

Lạc Tự Tỉnh hình như không nghe được những tiếng thét thảm sau lưng, đờ người ra nhìn thảm trạng trước mắt.

Hồng thị có Đại học sĩ, phú quý mấy vạn năm, sau khi con gái duy nhất trở thành Hoàng hậu, càng nổi lên không ai bằng. Trong phủ đệ hoa mỹ này, tính cả tôi tớ có chừng hơn một nghìn người. Giờ đây, hơn một ngàn cái đầu treo cả trên những cành cây quỷ dị.

Lạc Tự Tỉnh nhận ra thủ cấp của Đại học sĩ: khuôn mặt đầy nếp nhăn có vẻ dữ tợn, đôi mắt trợn lên hướng thẳng ra cửa, tựa như vong linh không cam chịu kia đang xuyên qua cặp mắt oán độc ấy để nhìn hắn.

"Nội điện!" Tiếng gọi của Tần Miễn một lúc lâu sau mới truyền vào tai hắn.

Lạc Tự Tỉnh theo tiếng nhìn lại, binh sĩ của Tích Vương đã bị dọa ngã gần hết. Tần Miễn giữ khuôn mặt kiên nghị, kéo hắn xuống khỏi bậc thang, thuận tay đóng đại môn lại. Địa ngục cùng nhân gian cuối cùng lại được chia cách.


Rõ ràng là đang giữa trưa mùa hè, gió thổi qua lại hiu quạnh băng giá dị thường.

Lạc Tự Tỉnh lặng yên mà đứng, hắn đã hai lần phải thấy cảnh huyết tinh quỷ dị còn hơn chiến trường. Chỉ là cung đấu mà thôi, nhưng những người này như đã phát điên, bất kể là tính mạng của người khác hay tính mạng của mình đều có thể lợi dụng, có thể vứt bỏ. Thiên Cấn trước khi đi đã muốn hồ ly nhận lời về việc kia, thực ra vẫn quá khờ dại. Hòa Vương điện hạ chưa từng nghĩ tới, con người khi lâm vào thời điểm tuyệt vọng, sẽ làm ra những việc đáng căm hận đến thế nào. Mà đó mới chính là cung đình. Là nơi hắn chán ghét nhất.

Lạc Tự Tỉnh nghe thấy giọng mình có chút khàn khàn: "Ngươi và ta trấn ở đây, chờ Trọng Mộc hoặc Mậu Ninh tôn giả đến."

Với khả năng của Mẫn Diễn, chỉ trong thời gian rất ngắn tất nhiên sẽ nhận ra sự khác thường đặc biệt ở đây. Đã đến nông nỗi này, nữ nhân kia trong lãnh cung tuyệt đối sẽ không còn đường sống. Ích Minh Đế thì niệm tình cũ một cách nực cười, hồ ly thì sẽ không vi phạm lời hứa. Hồ ly giữ chữ tín, nhưng hắn thì không cần. Hắn chưa bao giờ nhận lời với Thiên Cấn, chưa bao giờ nhận lời với Thiên Hâm. Một nữ nhân tội không thể tha, đã gây hại cho vô số sinh linh, lại vẫn còn khả năng ám toán hồ ly về sau này, hắn không cho rằng mình có thể nhịn mà chứa chấp cho được.

Trước khi ra đi, hắn nhất định phải vì Thiên Tốn mà trừ bỏ tai họa kia.

Thời khắc này, trong Tần Phủ, tòa lầu các trên tảng đá lớn đã không còn bóng dáng. Mẫn Diễn đứng trước cửa ám đạo nhỏ hẹp, nhẹ nhàng quơ quơ ngọc trượng. Trong phút chốc, trên tường quanh cửa lối đi tối đen hiện lên những vết như mạng nhện giăng kín khắp nơi, nhanh chóng lan ra. Khối đá tự nhiên lớn như vậy mà từ từ rạn nứt, sụp đổ, để lộ ra sự thật đã bị giấu kín hơn hai mươi năm nay.

Sau lưng Mẫn Diễn, Ích Minh Đế, Đức Phi, Thiên Liễm, Thiên Hâm, Thiên Ly đều khẽ biến sắc.

Mùi máu không ngừng xộc lên, mơ hồ có tiếng gầm thét, khác xa cảnh trần gian. Mẫn Diễn đưa ngọc trượng vào cái đỉnh đồng đầy máu tươi kia, vòng ngọc trong miệng linh thú rung lên leng keng, tiếng càng ngày càng trong vắt, ngân xa, diệt đi oán khí cùng ý hận tràn ngập. Không bao lâu sau, máu trong đỉnh đồng từ từ biến sắc, khô kiệt đi, cuối cùng biến mất. Hàng ngàn bộ xương khô rã rời, trong núi xương trắng vang lên tiếng ầm ầm như núi sụp, rào rào sụm xuống, phát ra tiếng vang khác thường.

Mẫn Diễn bỗng ngẩng đầu, nhìn về một hướng khác, thoáng bấm ngón tay rồi quay người lại nói: "Bệ hạ, tội thần Hồng thị có điểm khác thường."

Ích Minh Đế kinh sợ chưa định thần được: "Hồng thị."

Mẫn Diễn rút lại ngọc trượng, thở dài một tiếng: "Tâm ma không thay đổi. Người vô tội hay người thân thích, một kẻ đã hóa ma sẽ hoàn toàn không nhớ tới. Mong bệ hạ suy nghĩ.”

Ích Minh Đế tựa như nghĩ đến điều gì, hơi sững người.

Mẫn Diễn nhìn đám người hoàng thất này, trong đôi mắt vàng xanh lộ ra vẻ thương hại: "Ta biết, bệ hạ là một vị thánh quân sát phạt quyết đoán, bởi vậy, dù đau lòng, dù đã chuẩn bị, nhưng chưa thực sự ngăn cản huyết mạch tàn sát lẫn nhau. Nhưng những gì bệ hạ đã từng làm, đã từng cam lòng để bọn họ làm, là đánh nhau ngoài sáng trong tối, là dùng âm mưu quỷ kế, không phải là dùng huyết chú, nghịch thiên chống thần. Thủ đoạn này không thể cho phép."

Ích Minh Đế tựa như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, thoáng nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Trẫm sẽ không bước lầm."

Mẫn Diễn nhẹ nhàng gật đầu, cong môi: "Vậy thì rất tốt."

Thiên Hâm lại nhanh chóng ngẩng đầu, mặt cắt không còn giọt máu: "Quốc sư..."

Mẫn Diễn liếc mắt nhìn nàng, không hề có ý đáp lại. "Ta tới Hồng Phủ nhìn một cái. Kinh Hồng nội điện cùng Tần Tả tướng quân không thể kịp thời tới đây, có khả năng là đang trấn tại đó." Nói rồi, vị này liền biến mất.

Thiên Tốn nhìn về phía Hồng Phủ phía xa, khó có thể ức chế được cảm giác lo lắng trong lòng. Mỗi khi hắn cho rằng Lạc Tự Tỉnh đã trải qua, đã chịu đựng, cũng đã tiếp thu đủ nhiều những chuyện u ám cùng mưu tính bên người hắn rồi, lại luôn có những sự thật còn đẫm máu hơn đang chờ đợi. Mà ngay cả người đã lăn lộn trong cung đình lâu năm, bản thân đã bị hại như hắn, cũng nhất thời vẫn không thể nhìn thẳng vào núi xương trắng oán khí tận trời này, huống chi là Lạc Tự Tỉnh?

Người ấy có thể tiếp thu, nhẫn nhịn nổi nữa không? Hay sẽ bởi thế mà thất vọng, không kịp đợi hắn thay đổi tất cả mà muốn bỏ đi? Không, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép.

Ích Minh Đế đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay của Đức Phi, ôm lấy vị nữ tử đang kinh hãi đến tái nhợt mà vẫn còn quật cường không hề để lộ vẻ khiếp đảm này. Thiên Hâm quỳ rạp xuống đất, rơi lệ không nói gì; Thiên Liễm dùng vẻ mặt phức tạp mà nhìn em ruột mình, lại nhìn về hai đứa con đều đang đứng bên người hắn, trong mắt không giấu được sự tức giận cùng thất vọng; Thiên Ly lui lại một bước, cúi đầu lặng im.

"Tốn nhi." Hoàng đế gọi.

Thiên Tốn nén lại cảm giác hỗn loạn ngập trong lòng, khom mình hành lễ: "Có nhi thần."

"Trẫm phong ngươi làm Thái tử, tùy ý chọn ngày tiến hành đại lễ phong thưởng. Việc của nghịch tử Thiên Chấn giao cho ngươi xử lý." Nói rồi, ngài lại nhìn về người con trai thứ tư còn sót lại, "Ly nhi, trẫm cho ngươi chọn một vùng đất làm chư hầu. Sau khi bình yên trở lại, ngươi hãy về đó."

Thiên Ly cả người chấn động, tựa như vừa nghe được điều gì bất khả tư nghị, kinh ngạc ngẩng đầu: "Phụ hoàng–"

Hoàng đế trong nháy mắt đã thu lại vẻ dịu dàng hiếm gặp, uy nghi như xưa. Ngài quét mắt nhìn những người con, ánh mắt hết sức nghiêm trang cuối cùng dừng lại trên mặt Thiên Tốn: "Trẫm chỉ còn lại hai người con trai. Tốn nhi, Ly nhi, đừng để trẫm thất vọng."

Thiên Tốn nở nụ cười nhạt, dung nhan tuấn mĩ, khí khái hòa nhã, đủ để những ai đang nhìn hắn đều lập tức buông lơi cảnh giác: "Nhi thần xin cam đoan với phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối sẽ không để phụ hoàng thất vọng."

Thiên Ly nghe xong, đôi mắt lóe lên ánh âm u người ngoài khó thấy được, cũng nói một lời tạ ơn muộn màng: "Nhi thần tạ phụ hoàng long ân."

Lúc này, Ích Minh Đế liền bãi giá hồi cung, định ra thánh chỉ.

Trong ngày hôm đó, Chiêu Vương Thiên Tốn được lập làm Thái tử. Cuộc chiến giành ngai vị của Hạo Quang, sau mấy trăm năm đầu rơi máu chảy, cuối cùng cũng có kết quả.

*Ảnh bích: Tường xây như bình phong ở cổng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui