Ầm ầm, ầm ầm. . .
Âm thanh chấn động rung chuyển trời đất, vô số tia hào quang ùn ùn kéo đến. Toàn bộ đông Thủy thành giống như đang run rẩy dưới công kích khủng bố như vậy.
Uy hiếp không được, Nhị đương gia tức giận nên quyết định chơi tới bến!
Ba vạn người Quang Minh Đạo liên tục ra tay, uy năng tạo ra kinh khủng làm người phát lạnh lòng. Ngay cả Cơ Trường Không cũng thấy vậy.
Thời điểm tiểu thế giới Chân Long bị diệt hắn cũng chứng kiến cảnh tượng như vậy nhưng lúc đó hắn quá nhỏ bé, mắt thường người thường, hơn nữa lại có thần thành bảo hộ nên căn bản tuy hắn xem nhưng mà không cảm nhận được rõ ràng.
Còn bây giờ, ba vạn người tuy không bằng tám nghìn thần binh giáp vàng nhưng cuộc chiến lớn như thế này cũng giúp hắn cảm nhận được rõ ràng, tích luỹ thêm chút kinh nghiệm.
Đại chiến trên chiến tường với quyết đấu của gia tộc là hoàn toàn khác nhau, cả hai đều là chiến đấu nhưng tiết tấu lại không giống nhau. Đặc biệt là có trận chiến càng về sau, một vài tu giả cấp thấp cũng có thể hợp lực với nhau để bày ra sức chiến đấu kinh khủng.
Với Quang Minh Đạo mà nói, ba vạn người nhưng tu vi cũng không cao hơn Khai Mạch tầng mười một mười hai. Nếu tách ra thì cũng bé nhỏ như kiến. Chỉ cần có thời gian thì Cơ Trường Không cũng giết sạch được toàn bộ bọn họ.
Nhưng khi bọn họ hợp lực lại thì đúng là uy thế rất kinh khủng.
Theo như suy đoán của hắn, khoảng ba nghìn người liên thủ thì thực lực chiến đấu của bọn họ có thể so với lúc hắn không sử dụng bí pháp, cũng chính là Đạp Hư tần bốn tầng năm.
Mà bọn họ có đến ba vạn người, như vậy cũng thấy thực lực của bọn họ lúc tất cả cùng kết hợp lại.
Một tu giả lúc chiến đấu giữa chiến trường cần chú ý đến chiến kỹ, tu vi , pháp lực, pháp thuật... nhiều thứ. Nhưng trong chiến trận cần có sự phối hợp, đồng loạt ra tay, bù đắp cho nhau.
Nói đơn giản một chút nghĩa là, cam đảm chiến đấu đơn độc là dũng khí của kẻ ngốc, trong chiến trận cần phải hợp sức của toàn đội. Ở thời điểm này, tác chiến toàn đội đương nhiên sẽ tốt hơn so với chiến đấu lẻ loi, lượng tăng thì chất sẽ tăng.
"Đáng tiếc." Nhìn thấy tình cảnh đại chiến trước mắt, Cơ Trường Không tiếc nuối thở dài.
Pháp thuật của những tu giả này đều rất bình thường, thí dụ như Hỏa Diễm Thuật, Phong Nhận Thuật... Những loại pháp thuật này đều là pháp thuật trụ cột, không mạnh. Cơ Trường Không cũng từng tu luyện nhưng chúng chỉ là chút thủ đoạn nhỏ mà thôi.
Pháp thuật chính thức phải như lúc Ma Vũ Loạn nhập ma hay như pháp thuật mà đại sư huynh nhị sư huynh tu luyện, hoặc như Tử Khí Đông Lai mà đệ nhất nhân Vô Tận Sơn Mạch tu luyện, hay là như Lâm Đông Thăng mở miệng thành phép...
Đó mới thật sự là pháp thuật, cần phải có sự cố gắng tiến bộ, không ngừng tu luyện.
Với lại, vì tinh lực tu giả có hạn nên cũng chỉ có thể tu hành một hai loại pháp thuật đã là cực kì khủng khiếp rồi, người bình thường sẽ không hơi đâu mà đi tu quá nhiều loại.
Nhìn lại những người này thì đúng là những pháp thuật của họ kém cỏi như đom đóm so với ánh trăng. Thử tưởng tượng mà coi, nếu những người này tu luyện những loại pháp thuật khủng bố và bọn họ hợp lực lại thì sẽ thế nào? Một kích thôi cũng đủ phá nát cái trận này.
Cơ Trường Không nghĩ đến những thế lực bất diệt, đệ tử các thế lực đều tu luyện những pháp thuật cao cấp. Nếu như đệ tử trong phái hợp lực lại thì uy năng bày ra quả là không thể tưởng tượng được. Đúng là không dám nghĩ.
Cứ thế mà đoán, thực lực của những thế lực bất diệt quả không thể tưởng tượng được!
Một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, cứ liên miên không ngớt, hào quang chiếu rọi khắp bốn phía, vô cùng xinh đẹp. Phần lớn tu giả đều nhìn thấy được cái trận pháp đang giống như đang bị một dải cầu vòng bao bọc lấy.
Công kích này đúng là đáng sợ, bao trùm toàn bộ Đông Thủy thành, nhìn thanh thế này thôi cũng đủ lạnh sống lưng. Đáng tiếc, trận pháp bảo vệ thành quá tốt, lại đủ linh thạch bổ sung, vì vậy màn sáng bảo vệ vẫn lù lù bất động.
Theo lý thuyết thì với công kích như thế này, cho dù là Đạp Hư tầng sáu tần bảy cũng sẽ không chịu nổi. Mà với sức mạnh của trận này thì nó cũng tương đương với Đạp Hư đỉnh phong.
Pháp trận lớn như vậy, nếu chỉ tác động một lực nhỏ thì nói cũng lan ra xung quanh, kiểu như trung hoà rồi!
Cơ Trường Không cung cấp mấy trăm vạn linh thạch, với độ công kích này thì pháp trận này ít nhất có thể giữ được một tháng trở lên.
Đừng xem thường linh thạch, mỗi một khối đều rất quý báu.
Công bằng mà nói, một khối linh thạch có tinh khí đủ để một người bình thường bước chân đến Khai Mạch đỉnh phon. Đương nhiên là người tu hành phải có căn cơ nếu không thì dù có linh thạch nhiều thế nào cũng không được như vậy.
Đây chỉ là hạ phẩm linh thạch thôi đấy. Nếu dùng trung phẩm hay thượng phẩm linh thạch thì độ chênh lệnh quả là không thể nghĩ bàn.
Độ nồng đậm của tinh khí đại biểu cho phẩm chất của linh thạch. Tổ thạch thì chứa một sợi đạo vận. Còn thánh thạch thì chứa phép tắc của đạo, thường gọi là đạo tắc, quý đến cực điểm.
Khoảng một lúc lâu sau, công kích ngừng lại, bởi vì ba vạn tu giả đã cạn hết sức lực rồi.
"Mẹ kiếp, cứng như mai rùa." Nhị đương gia nhìn cái pháp trận không hề bị sức mẻ chút nào thì tức giận mắng một tiếng.
"Đúng vậy, pháp trận phòng ngự này của Đông Thủy thành quả nhiên 'danh bất hư truyền', đúng như lời đồn." Lão Đại trong đội ngũ Trảm Tẫn Sát Tuyệt cười lạnh.
Còn Huyết Thủ Ma Đồ, gã không ra tay, chỉ nở nụ cười quái dị, thỉnh thoảng còn lè lưỡi liếm môi. Gã đã xem toàn dân trong thành là con mồi, là đồ ăn của gã rồi, không có ý nghĩa gì khác.
"Chư vị, xin yên tâm. Nếu như có ý định ra tay với Đông Thủy thành thì đương nhiên chúng ta đã có chuẩn bị kỹ, mời các vị chiêm ngưỡng. Nhưng mà để mê hoặc những người này, kính xin chư vị cùng nhau ra tay." Nhị đương gia cười âm lãnh. (Mời các bạn ghé chơi bachngocsach.com và ủng hộ mình)
"Yên tâm, lão tổ muốn dùng bọn họ làm bữa ăn sáng." Huyết Thủ Ma Đồ cười khạc khạc nói.
"Giết hết bọn hắn." Bốn người Trảm Tẫn Sát Tuyệt đồng thời ra tay.
Bảy cường giả Đạp Hư cùng công kích một lần, pháp trận lập tức bành ra để chống lại. Tuy biết rằng tạm thời không có vấn đề gì nhưng nhiều tu giả vẫn không thể không chú ý đến.
"Không cần phí sức, đám đạo tặc các ngươi muốn phá thành này đâu có dễ dàng như vậy." Thuỷ Tâm Ngân cười lạnh.
"Đến lúc ngươi phải gào khóc rồi." Vết sẹo trên mặt Nhị đương gia càng kinh khủng hơn.
"Một cái Đông Thủy thành nho nhỏ mà cũng dám chống cự lại. Ta thấy các ngươi chán sống rồi. Mau giao toàn bộ người Thuỷ gia ra, nếu không ta sẽ giết sạch không còn một mống." Gương mặt Tam đương gia lộ vẻ tham lam, có vẻ như không thể chờ đợi thêm được nữa.
Ô...ô...n...g!
Một cái đao gió khổng lồ phóng lên trời, lớn hơn mười trượng. Sau đó cái đao gió càng ngày càng chằng chịt hội tụ bên ngoài tường thành.
"Đi!"
Thủy Tâm Ngân gào to. Lão và hai gia chủ khác cùng hợp lực thúc đẩy trận pháp xuất chiêu. Bình thường bọn họ sẽ không dám làm vậy nhưng bây giờ Thủy Tâm Ngân dùng đến nội tình của gia tộc, cũng chính là ba mươi vạn linh thạch, nên tất cả mọi người mới thoải mái hợp lực với lão.
Đao gió* rầm rạp chằng chịt, bề ngang chỉ to khoảng ba trượng, nhưng chiều dài thì đã lớn hơn mười trượng. Thuỷ Tâm Ngân vừa gào xong thì cái đao gió đó liền bay thằng đến đội ngũ của đạo tặc. Lực lượng khủng bố đổ xuống, giống như có thể san bằng cả một ngọn nói.
*Đao gió: nguyên văn là 'phong nhận', một loại đấu khí, có hình như lưỡi dao.-KìNgộ.
Phốc, phốc phốc, phốc. . .
Chỉ một cú công kích mà hơn năm trăm người chết trận, số người trọng thường còn gấp đôi.
Những nơi đao gió đi qua, tu giả đứng đầu ngăn cản đều bị cắt thành hai nữa một cách nhanh lẹ chỉnh tề. Còn lực dư chấn của nói quét qua đến đâu thì nơi đó có người ngã xuống. Trong nhất thời, trận thế Quang Minh Đạo hoàn toàn lộn xộn.
"Thật can đảm." Nhị thủ lĩnh hét lớn.
Sắc mặt của gã và Tam thủ lĩnh khó coi vô cùng. Vì lúc đòn công kích đao gió kia xuất hiện, người ra tay ngăn cản chỉ có hai bọn họ.
Không có cách nào, năm người còn lại không phải là ác ma thì là cái gì? Người khác chết thì có liên quan gì đến bọn họ. Nếu như không phải Quang Minh Đạo đáp ứng sẽ đưa cho bọn họ một vài lợi ích thì còn lâu bọn họ mới tham gia. Vậy bọn họ không ra tay chống lại cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhìn thấy Đông Thủy thành chỉ mới phản kích một đòn thôi mà đã làm cho hai mươi thủ hạ của gã bị trọng thương. Nhị thủ lĩnh không dám kinh địch nữa. Gã hô lên, ra lệnh cho thủ hạ tản ra không được tập trung lại một chỗ, tự do công kích địch.
Tách ra rồi thì dù Đông Thủy thành có công kích lần nữa cũng không có tác dụng gì. Đương nhiên, như vậy cũng đồng nghĩa với việc thế trận đã 'không công mà tự phá'
Có điều bọn họ không biết là dù bọn họ có không tản ra thì Đông Thủy thành cũng sẽ không công kích thêm lần nữa.
Cũ công kích vừa rồi thật sự tốn quá nhiều linh thạch làm bọn họ đau lòng muốn chết. Với những gia tộc này, linh thạch là tất cả, có linh thạch là có thực lực, có địa bàn, cũng là thói quen của bọn họ.
Quang Minh Đạo vẫn đang tiếp tục phá trận, nhóm người Thuỷ Tâm Ngân thì thỉnh thoảng mới đáp trả nhưng thanh thế lại không như cú công kích đầu tiên. Bọn họ tự mình ra tay, không nhờ trận pháp, đó là tự mình đánh lén.
Trận đại chiến này kéo dài từ sáng đến giữa trưa. Sau đó lại từ giữa trưa lằng nhằng đến lúc mặt trời ngã về tây. Đến cuối cùng, không ít tu giả vốn háo hức xem chiến đã về chỗ nghỉ ngơi. Không có cách nào khác, màn sáng không thể phá, nỗi sợ của bọn họ cũng đã tan đi.
Đông Thủy thành dựa vào pháp trận thì công kích không đủ nhưng về mặt phòng thủ thì vừa đủ. Nhìn có vẻ như song phương đánh rất náo nhiệt nhưng kì thật con số thương vong cực ít.
Đánh đến bây giờ mà ngoại trừ cái lần Quang Minh Đạo Tặc vì không cẩn thận nên bị thương và chết khoảng hai ngàn ngươi ra thì Đông Thủy thành thậm chí còn không có bị thương lấy một người, chỉ hao phí linh thạch mà thôi.
Đương nhiên, những thứ này cũng không liên quan gì đến Cơ Trường Không!
Hắn đã trở về phòng để tu luyện từ lâu. Hắn vì muốn mau chóng khôi phục tu vi nên đã xuất ra năm vạn linh thạch để mua hết tất cả Tinh Quang Ngư. Loại cá này rất cơ ích cho việc điều trị thương thế của hắn. Dùng hơn mười con, thương thế của hắn đã khỏi hoàn toàn!
"Chết tiệt, rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu linh thạch?" Đánh tới tận bây giờ, ngay cả nhóm người Nhị đương gia cũng bó tay.
"Bổn tọa đã từng nói, các ngươi không thể nào phá được Đông Thủy thành. Các ngươi nên mau chóng rút lui đi, miễn cho tới lúc cuối cùng lại hối tiếc thì không kịp." Thuỷ Tâm Ngân đứng trên tường thành cười lạnh.
"Ngươi là lão tổ Thủy gia đúng không? Ta khuyên ngươi không nên quá đắc ý quá sớm. Ai thắng ai thua còn chưa biết được." Tam đương gia tức giận nói.
"Ha ha, các ngươi vẫn không biết phải không? Bổn toạ đã mời viện binh của mấy toà thành gần đây. Đến lúc họ tới nơi, các ngươi chắp cánh cũng khó thoát. Quang Minh Đạo sẽ bị xoá tên khỏi giới diện này." Thủy Tâm Ngân cười ha ha, vì có linh thạch đầy đủ nên lão chẳng sợ gì.
Với lại, chỉ cần chờ chuyện này qua đi, Thuỷ gia bọn họ sẽ nắm được một cơ hội phát triển cực tốt. Đến lúc đó dù có là Quang Minh Đạo hay cái thứ gì đi nữa thì cũng không dám ho he trước mặt bọn họ.
"Hừ, ngu xuẩn. Chẳng lẽ ngươi cho rằng Quang Minh Đạo chúng ta lăn lộn lâu như vậy mà không biết chỗ đặc biệt của Thuỷ gia các ngươi? Chúng ta sẽ không có chuẩn bị à?" Ngay khi lão tổ Thuỷ gia đang đắc ý, Tam đương gia bỗng cười to, dội cho lão một gáo nước lạnh.
"Cái gì. . . " Thủy Tâm Ngân kinh hãi.
Ầm, ầm. . .
Lão còn chưa kịp phản ứng thì bốn phía đã truyền đến từng tiếng nổ. Màn sáng bảo vệ luôn bền như vách sách lại nhanh chóng suy yếu. Chỉ trong chớp mắt nó đã biến mất không thấy đâu.
Tu giả đã xem chiến trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên, vì Đông Thủy thành đã bị phát, một cách dễ dàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...