Đồng hành cùng Kiều Lục Nghị mười mấy năm, điều duy nhất khiến Hàn Mạt sợ hãi là nhìn thấy người bạn kiêm ông chủ này cười.
Mọi ngày đứng gần Kiều Lục Nghị đã cảm nhận được sát khí lạnh lẽo, mà nụ cười xuất hiện trên mặt người đàn ông này rất khó để Hàn Mạt có thể tiếp nhận.
Nhất là sau khi đưa Lâm Nghiên Hy công khai bước vào cuộc sống của mình, Kiều Lục Nghị rất hay cười.
Hàn Mạt nhớ rõ như in, vào lần đầu tiên Kiều Lục Nghị cười chỉ vì được Lâm Nghiên Hy gọi điện hỏi khi nào về, đến giờ anh vẫn nghĩ Kiều Lục Nghị điên rồi.
Từ một kẻ không thích nói chuyện, Hàn Mạt không ít lần chứng kiến Kiều Lục Nghị "lắm lời" với Lâm Nghiên Hy.
Nếu Hàn Mạt là Lâm Nghiên Hy, anh nhất định mắng vào mặt Kiều Lục Nghị là kẻ phiền phức.
Viễn cảnh cũ lặp lại, sáng sớm qua phòng gọi Kiều Lục Nghị để chuẩn bị ra ngoài, Hàn Mạt lại thấy tên mặt lạnh cười tủm tỉm một mình như kẻ ngốc.
Hàn Mạt sờ sờ ngực trái, cũng may là trái tim anh khỏe mạnh, nếu không đã bị bộ dạng khác thường của Kiều Lục Nghị dọa chết vì sốc phản ứng.
Bên ngoài vẫn mưa chưa dứt, trong lòng Kiều Lục Nghị chợt dâng lên sự khó chịu không yên.
Hàn Mạt ngồi bên cạnh, lướt máy tính bảng kiểm tra, báo cáo lại: "Hiện tại ở đây đang bão, nhiều chuyến bay không thể cất cánh, dự báo cơn bão sẽ giảm vào hai ngày tới."
Sắc mặt Kiều Lục Nghị kém đi hẳn, dự tính sáng mai sẽ bay về, thời tiết lại trái gió trở trời, chỉ lo Lâm Nghiên Hy ở nhà sẽ không quen.
Tâm trạng không tốt vì có thể phải dời ngày về, Kiều Lục Nghị lại mang trút lên sòng bạc nổi tiếng ở nơi này.
Chiêu trò trong kinh doanh lĩnh vực này anh không thiếu, ngồi chỉ tay đã hốt về bộn bạc, đến mức giám đốc phải lật đật chạy xuống kiểm tra tình hình.
Kiều Lục Nghị đến đây dĩ nhiên không phải đi chơi, anh chỉ muốn xem cách thức hoạt động của họ, sẵn tiện đánh tiếng cho con đường mở rộng sau này.
Mục đích chính của anh chỉ có một, mua lại trung tâm thương mại bậc nhất, đập nát xây lên sòng bạc theo ý mình.
Lâm Nghiên Hy nghe tin tức trên tivi cũng biết được chỗ Kiều Lục Nghị đang có bão, có thể anh sẽ không thể trở về sớm.
Ở nhà cũng đang mưa không ngừng, có lúc mưa lớn gió rít đến rợn người.
Trong phòng khách, Lâm Nghiên Hy ngồi thẫn thờ ở sofa, vừa nuối tiếc vừa lo lắng, nếu ban đầu cô đồng ý theo Kiều Lục Nghị đã có thể chăm sóc cho anh ít nhiều.
Tuệ Mẫn ngồi im quan sát Lâm Nghiên Hy một lúc lâu, còn đếm được cô thở dài bao nhiêu lần trong một phút.
Nhìn dáng vẻ lo âu của Lâm Nghiên Hy, Tuệ Mẫn hiểu ý dò hỏi: "Chị lo cho ông chủ sao?"
"Ừm..." Lâm Nghiên Hy gật đầu, mi mắt rũ xuống càng thêm phần ảo não: "Bỗng nhiên, chị có cảm giác không lành..."
Nhờ “chiến tích” ngồi chưa nóng ghế đã hốt cả số tiền lớn vào mình, Kiều Lục Nghị làm kinh động đến cả ông chủ của sòng bạc này, ông ta còn đích thân xuống mời anh lên khu VIP trải nghiệm.
Tầng trên của sòng bạc yên tĩnh hơn hẳn bên dưới, biết được người ghé thăm là Kiều Lục Nghị, ông chủ sòng bạc đã sớm hạ huyết áp, khóc ròng trong lòng vì lo cho tiền của sòng bạc sẽ bị rút cạn.
Khi đi ngang qua căn phòng riêng được dựng bằng kiếng trong suốt, tiếng đánh đập quát la của một gã đàn ông trẻ chỉ tầm ngoài ba mươi vọng tới.
Chỉ một lời nói vô tình khiến kẻ vô cảm như Kiều Lục Nghị cũng phải khựng bước.
“Mày bị câm sao? Đã câm còn vác xác đến đây làm gì? Đồ vô tích sự như mày được ông đây để mắt tới không biết ơn còn ở đó chống cự!”
Dứt lời, hắn ta vung tay đánh vào mặt nữ nhân viên của sòng bạc, âm thanh phát ra vô cùng chói tai.
Kiều Lục Nghị chậm rãi xoay đầu nhìn về phía khung cảnh náo loạn trong phòng.
Ngoài Lâm Nghiên Hy, anh tuyệt nhiên không thương xót bất kỳ ai, nhưng nghĩ đến viễn tưởng cô gái của anh chẳng may ở bên ngoài bị người khác lấy khuyết điểm trên người ra chà đạp liền tức giận trong lòng.
Cũng giống như đoạn clip bị tung lên mạng tối hôm đó, Lâm Nghiên Hy bị người gọi là kẻ vô dụng chỉ vì mắt không nhìn thấy, còn cô nửa lời cũng không thể phản bác.
Nếu anh không phát hiện, chẳng phải cô sẽ tự chịu đựng tủi thân một mình hay sao?
Ngẫm lại, Kiều Lục Nghị vẫn cho rằng cắt lưỡi người phụ nữ xúc phạm Lâm Nghiên Hy là vẫn còn quá nhẹ, đáng lẽ còn phải moi mắt bà ta ra để bà ta nếm trải cảm giác sống trong bóng tối vĩnh viễn.
Thấy Kiều Lục Nghị bỗng dưng đứng yên, Hàn Mạt ghé sát hỏi nhỏ: “Có vấn đề gì à?”
Kiều Lục Nghị không đáp, hời hợt liếc mắt nhìn sang ông chủ sòng bạc đang dở khóc dở cười bên cạnh.
Ông ta hiểu ý ngay, vội kéo theo những bảo an canh gác vào trong can ngăn gã khách hách dịch.
Kiều Lục Nghị không có hứng thú đứng xem liền cất bước đi về phía trước, đưa mắt quan sát những căn phòng riêng gồm hai đến bốn người khách, số chip trên bàn chất ngao ngất ngưởng, có kẻ còn khoe khoang đến mức đặt hẳn một chồng tiền đô trên bàn ra oai.
Đúng như Kiều Lục Nghị tính toán, nơi này là vị trí đắc địa để biến thành “thung lũng đốt tiền”, không lâu nữa thì sòng bạc này cũng sẽ rơi vào tay anh, tất cả rồi cũng sẽ thuộc quyền sở hữu dưới cái tên Kiều Lục Nghị.
Nhờ danh Kiều Lục Nghị mà ông chủ sòng bạc dễ dàng xử lý tên khách kia, xong xuôi ông ta lại lật đật chạy theo anh, bộ dạng kiêng dè tiến lên trước để dẫn đường.
Gần đến nơi, điện thoại Kiều Lục Nghị bỗng báo tin nhắn tới, anh mở điện thoại phát hiện là Lâm Nghiên Hy gửi tin nhắn đến.
Ngoài mặt Kiều Lục Nghị vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, sâu trong đáy mắt sớm ngập ý cười.
Anh nhấn vào tin nhắn, kề sát bên tai nghe.
[Anh đang làm gì? Đã ăn uống đầy đủ chưa?]
Chân Kiều Lục Nghị vẫn bước đều, nhấn giữ biểu tượng micro, nói: [Anh đang ở...]
“Ông chủ Kiều, cảm ơn anh.”
Giọng nói của một cô gái từ phía sau lưng truyền tới cắt ngang, Kiều Lục Nghị trượt tay gửi dòng tin nhắn vừa thu âm đi, sắc mặt lập tức sa sầm tối, sát khí tỏa ra càng lúc càng dày đặc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...