Tình Trong Tim

Dịch: -pq-

Beta: dnt

6.

Sau khi đưa Tiểu Khả đi nhà trẻ, thì Châu Chữ đã đến công ty làm việc.

Còn tôi lơ lửng phía sau anh ấy.

Mọi người chào đón anh ấy với vẻ mặt thận trọng, có lẽ do họ đều đã nghe về cái chết của tôi.

Nhưng vẻ mặt Châu Chữ vẫn bình thường.

Ở trong phòng trợ lý, các nhân viên đã tụ tập lại với nhau để nói về chuyện này.

"Giám đốc trông không giống một người vừa mất vợ chút nào cả."

“Không lẽ là do có người khác?”

“Đừng nói nữa, đi làm việc đi.”

Cả ngày tôi chỉ có thể loanh quanh trong văn phòng của anh ấy, bình thường khi còn sống thì tôi không có nhiều thời gian ở bên anh ấy như vậy, nhưng không ngờ sau khi chết tôi lại có cơ hội.

Châu Chữ khi làm việc rất nghiêm túc và tập trung, anh ấy đã luôn như vậy.

Chúng tôi yêu nhau vào năm nhất đại học, Châu Chữ học tự nhiên, còn tôi học mỹ thuật, thời đó thịnh hành việc hẹn hò ở thư viện, cái mà người ta thường nói là học hành đôi, nhưng tôi thì khác, tôi thường ở lại phòng vẽ nhiều hơn. Châu Chữ thì lại thường đến phòng vẽ cùng tôi, mang theo sách và máy tính.

Bên cạnh phòng vẽ có một phòng học thường vắng người, Châu Chữ hay ở đó mỗi lúc tới với tôi.

Trong thời gian tự học, tôi và bạn bè ở phòng vẽ thỉnh thoảng bắt đầu chơi trong khi vẽ.

Đôi khi tôi lo tiếng ồn sẽ làm phiền anh nên nhìn qua cánh cửa đang mở bên cạnh, thì thấy người đàn ông này vẫn đang đọc sách, trông rất tập trung.

Anh luôn ngồi ở hàng cuối cùng của lớp, vì từ vị trí đó chúng tôi có thể nhìn thấy nhau qua cửa của hai phòng học, và tôi cũng thường ngồi gần cửa nhất, điều này đã trở thành thoả thuận ngầm giữa chúng tôi.

Thỉnh thoảng tôi ngước lên và thấy anh ấy đang nhìn tôi.

Châu Chữ rất đẹp trai.

Phòng học bên cạnh không thường xuyên sử dụng, ánh sáng không tốt cũng không có người sửa chữa, dưới ánh sáng hơi mờ, Châu Chữ đeo một cặp kính, mái tóc đen buông xõa trên trán, da dẻ rất trắng, chỉ có đôi mắt là nhìn có chút sắc bén.

Nhưng lúc đó, khi anh nhìn thấy tôi đang nhìn anh, ánh mắt anh trở nên dịu dàng trìu mến, khóe miệng dần dần hiện lên nụ cười.

Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu, kết thúc bằng việc đôi má tôi đỏ bừng lên và tôi vội vàng quay đi trong ngượng ngùng.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Kể từ đó đã bảy năm trôi qua, Châu Chữ năm nay hai mươi sáu tuổi.

Tôi ngồi trên ghế sofa nhìn Châu Chữ, thời gian cũng không thay đổi được gì ở anh ấy.

Vẫn là tập trung và nghiêm túc quen thuộc.

Cặp kính anh chỉ đeo khi đi làm, lưng thẳng, mái tóc thưa trên trán, thay đổi nhỏ duy nhất có lẽ là vóc dáng anh không còn gầy gò như hồi hai mươi tuổi nữa.

Tôi lặng lẽ nhìn anh.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Châu Chữ dừng việc đang làm lại, tháo kính ra và xoa xoa sống mũi.


Chắc là do áp lực từ cặp kính nên hơi đau, tôi lúc trước thỉnh thoảng xoa bóp cho anh ấy, thường xuyên nhắc anh ấy làm việc một lúc thì nhớ nghỉ ngơi, nếu không có tôi hay ai nhắc nhở thì anh ấy sẽ làm việc tới khi mệt lả người thì mới ngừng

Sau đó ánh mắt anh dừng lại ở khung ảnh trên bàn, anh sững sờ nhìn khung ảnh.

Đó là bức ảnh được tôi vẽ lại hình ảnh hai chúng tôi, được đặt khi tôi đang trang trí văn phòng của anh ấy khi công ty mới thành lập.

Anh lấy khăn ướt lau khung ảnh thật cẩn thận.

Khung ảnh đó chưa bao giờ dính bụi, tôi đã tưởng rằng dì lao công đã lau chùi, nhưng bây giờ xem ra chính anh đã lau chùi nó

Anh cầm khung ảnh nhìn hồi lâu, mãi đến khi trợ lý gõ cửa bước vào mới đặt xuống.

Sau khi tan làm, anh đón Tiểu Khả về nhà nấu ăn.

Buổi tối, anh dỗ Tiểu Khả ngủ rồi đi vào thư phòng, trời đã rất khuya, tôi tò mò anh đang làm gì nên đã đi theo anh

Tôi thấy anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, làm một loạt hành động tay đầy khó hiểu trong không trung.

Tôi đi vòng quanh và nhìn thấy màn hình đang phát một video với tiêu đề: "Các mẹ không biết buộc tóc cho con gái thì xem đây. Đơn giản mà đẹp, ba phút là có thể giải quyết dễ dàng."



Được được được, cộng một điểm chăm học cho anh chồng của tôi thôi

Sáng hôm sau, đến lúc kiểm chứng Châu Chữ đã học được cách buộc tóc như thế nào.

Thực tế đã chứng minh rằng anh ấy có thể viết bản thảo đầu tiên của một bài báo tiếng Anh về mô hình toán học trong một đêm, nhưng không có cách nào để nhanh chóng thành thạo kỹ thuật buộc tóc chỉ sau một đêm.

Cuối cùng, Tiểu Khả mang tóc như ổ quạ của mình đến trường, con bé tức giận phồng má nhìn Châu Chữ

Châu Chữ biết thành quả của mình như thế nào, ngại ngùng sờ sờ mũi rồi vụng về dỗ dành con bé.

Tôi nhìn mái tóc của Tiểu Khả, thực ra vẫn có thể thấy được sự khéo léo nho nhỏ của Châu Chữ... phải không?

Quên đi, tôi không thể chịu đựng được nữa, Châu Chữ, anh nên cố gắng hơn nữa đi.

7.

Khi Tiểu Khả được bốn tuổi, Châu Chữ đã có thể tết cho con bé một mái tóc xinh đẹp

Trong tủ ở phòng tắm có đủ loại dây buộc tóc và kẹp tóc, đều là do Châu Chữ mua.

Châu Chữ rất yêu con bé, anh gần như cho con bé mọi thứ mà nó muốn, đôi khi tôi cảm thấy nuôi một đứa trẻ như vậy là không tốt, nhưng đáng tiếc tôi cũng chỉ có thể lo lắng suông

Tiểu Khả dường như đã quen với sự vắng mặt của tôi.

Con bé dần dần ngừng nói về tôi

Tôi thường nghĩ, lúc tôi rời đi Tiểu Khả mới ba tuổi, đứa bé trước ba tuổi có thể nhớ được bao nhiêu?

Trong trí nhớ của con bé, những điều liên quan đến tôi còn bao nhiêu chứ?

Ban đầu bố mẹ tôi cũng thường đến thăm Tiểu Khả, nhưng sau đó nhà em trai tôi vừa sinh một em bé, có lẽ đến đây làm cho họ buồn bã vì tôi nên sau này ba mẹ tôi cũng đến ít hơn

Những người bạn của tôi dần dần biến mất.

Có bao nhiêu người trên thế giới còn nhớ tới tôi?


Có một câu nói trong phim “Coco: Hội ngộ diệu kì” mà tôi từng xem: Cái chết thực sự là khi trên đời không còn ai nhớ đến bạn.

Tôi dần dần cảm thấy ngày này có thể thực sự đến.

Người duy nhất có thể xoa dịu nỗi hoảng sợ của tôi chính là Châu Chữ

Chúng tôi có một phòng vẽ ở nhà được dành riêng cho tôi.

Rất lâu sau khi tôi mất, anh ấy không vào đó dù chỉ một lần.

Căn phòng ấy luôn đóng cửa và anh chỉ nhờ dì vào dọn dẹp hàng ngày.

Chỉ một lần, vào ngày sinh nhật đầu tiên của tôi sau khi tôi qua đời, ngày 16 tháng 7.

Mọi việc của Châu Chữ ngày hôm đó vẫn diễn ra bình thường, tôi tự hỏi phải chăng anh ấy đã quên ngày sinh nhật của tôi.

Có lẽ dù có nhớ cũng không tổ chức vì làm gì có lễ mừng sinh nhật cho người đã khuất.

Tưởng chừng ngày liên quan đến người đã khuất là ngày giỗ, nhưng đó không phải là ngày đáng nhớ.

Ngày tôi mất là ngày 21 tháng 1, hai ngày trước Tết Nguyên Đán, hôm đó trời rất lạnh, tôi không thích ngày đó chút nào, một ngày thật đau đớn.

Khi sinh nhật của tôi sắp kết thúc, đã là mười một giờ đêm, Châu Chữ tâm tình không tốt, im lặng ngồi trên ghế sofa.

Đột nhiên anh ấy đứng dậy, tôi vốn tưởng anh ấy vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Nhưng anh ấy đã mở cửa phòng vẽ ra

Cách bày trí của phòng vẽ không hề thay đổi chút nào, thậm chí cả màu để vẽ trên kệ cũng đều được mua gần đây.

Dưới ánh đèn rực rỡ, căn phòng vẽ hiu quạnh như đang đợi một người bạn cũ

Trước đây, Châu Chữ thích nhất là ở trong phòng vẽ với tôi.

Tôi vẽ còn anh ấy làm việc, giống như khi chúng tôi còn học đại học.

Căn phòng này lưu giữ rất nhiều kỷ niệm đối với chúng tôi.

Châu Chữ ngồi xuống trước bảng vẽ, đưa tay vuốt ve những hình vẽ đã khô trên đó.

Đó là bức tranh tôi chưa vẽ xong, là tôi và anh trong một đêm tuyết rơi.

Đã quá lâu, lại vì chưa hoàn thiện và chưa tô sơn bóng nên sơn đã có dấu hiệu bị nứt ra.

Tôi nghe thấy Châu Chữ nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng sinh nhật, Niệm Niệm.”

Tôi đứng phía sau anh, nước mắt chảy dài trên má.

Thì ra anh không bao giờ quên, cũng không bao giờ có suy nghĩ muốn buông tay.

8.

Khi Tiểu Khả lên tiểu học, con bé đã trông rất khác, thoạt nhìn lớn lên trông rất giống tôi.


Ngày đầu tiên đến trường, con bé vui vẻ đi trước, Châu Chữ ở phía sau cằn nhằn: “Chậm một chút nào, đừng chạy không ngã bây giờ.”

Châu Chữ năm nay đã ba mươi mốt rồi.

Anh hiện tại so với lúc trẻ cũng không có thay đổi gì nhiều, có lẽ vì tôi chết rồi nhưng mỗi ngày đều có thể thấy anh ấy nên cảm thấy anh không có gì thay đổi

Chỉ cần nhìn vào bức ảnh chụp gia đình ba người trong phòng khách, sẽ có thể thấy một số sự khác biệt

Dấu vết thời gian lưu lại trên người Tiểu Khả càng ngày càng rõ ràng, trẻ con thật sự mỗi ngày một khác.

Tôi nhìn Châu Chữ đang đuổi theo Tiểu Khả, tính tình anh đã thay đổi rất nhiều, không còn trầm lắng như trước nữa.

Có lẽ là bị Châu Khả ảnh hưởng

Tính cách của Châu Khả 100% là giống tôi, ồn ào, lắm lời và rất giỏi gây rắc rối cho cha mình.

Châu Chữ không nỡ đánh hay mắng, nên ngày thường chỉ có thể nói lý lẽ với cô bé.

Châu Chữ nhìn chằm chằm bài tập về nhà của con bé: "Mau làm bài tập đi."

Cô bé chơi với câu đố trên tay và phớt lờ anh

Châu Chữ lại lên tiếng, cô bé bắt đầu nói: “Không nghe không nghe, vương bát đang tụng kinh đấy.”

Tôi đứng đó nhìn mà rất tức giận, học từ ai mấy lời này đấy?

Hồi nhỏ tôi cũng đâu có ồn ào đến thế!

Nhìn Châu Chữ ở bên cạnh rất bình thản, tôi lại càng tức giận hơn, anh lúc trước nói nguyên tắc và tính hợp lí phải được đặt lên hàng đầu!

Anh chỉ đặt nguyên tắc đối với tôi thôi phải không

Châu Chữ không biết nói mấy lời yêu đương, lúc trước cũng chính tôi là người bắt anh nói

Tôi hỏi anh: “Anh sẽ luôn ở bên em chứ?”

Vốn dĩ tôi chỉ muốn hỏi một câu mà mấy cặp yêu nhau hay hỏi, nhưng người này thực sự đã đặt bút xuống và bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: “Tương lai có quá nhiều điều không chắc chắn, và điều này không phải là điều có thể trả lời một cách chắc chắn ngay bây giờ..."

Tôi rất tức giận, Châu Chữ là người cực kỳ nguyên tắc và rất lý trí khi giải quyết vấn đề, thậm chí còn không thể nói ra vài lời yêu thương: "Được rồi được rồi, đừng nói nữa và làm bài tập về nhà đi."

Một lúc sau, câu trả lời của anh ấy mới lọt vào tai tôi: “Câu trả lời cho câu hỏi đó là, anh muốn ở bên em mãi mãi và anh sẵn sàng dành cả đời mình để thực hiện điều đó để kiểm chứng câu trả lời này”.

Giọng điệu của anh ấy lúc đó rất nghiêm túc, và tôi vẫn còn nhớ.

Nhưng hiển nhiên, Châu Chữ đã mất đi lý trí và nguyên tắc đối với Châu Khả, lựa chọn của anh chính là cưng chiều vô hạn

May mắn thay, ở nhà không có người quản, nhưng ở trường chắc sẽ có người quản được con bé ồn ào đó

9

Hai tuần sau khi Tiểu Khả vào tiểu học, Châu Chữ bị gọi đến trường vì Chu Khả đánh người.

Châu Chữ vội vàng đi tới trường học, trong phòng giáo viên có một cậu bé cùng bố mẹ đang đứng.

Châu Khả đứng cạnh giáo viên chủ nhiệm của mình, cúi đầu.

Châu Chữ đi vào, đi thẳng đến chỗ Châu Khả, sau khi kiểm tra thấy con bé không bị thương thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ôm Châu Khả vào lòng.

Mắt cô bé đỏ hoe nhưng khi bố mình đến, thì con bé mới bắt đầu khóc

Tôi đang lơ lửng bên cạnh, không giấu nổi vẻ lo lắng, Tiểu Khả là một cô gái rất bướng bỉnh, trước đây con bé thậm chí còn không khóc, kể cả khi bị ngã đến mức để lại một vết rách to phải khâu tới vài mũi thì con bé cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng giờ đây con bé lại bật khóc.

Tiểu Khả ôm cổ cha, ngắt quãng nói: "Cậu ấy nói...con...con không có...mẹ."

Châu Chữ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu bé và bố mẹ cậu.


Biết mình là người đuối lí, vẻ mặt cậu bé kia hậm hực, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, ôm cổ chỉ cho Châu Chữ xem vết thương trên người mình

Cuối cùng, sau khi được giáo viên chủ nhiệm hòa giải, hai bên đã xin lỗi.

Khi Châu Chữ bế Tiểu Khả ra khỏi trường, giáo viên chủ nhiệm cũng đi theo ra

Cô giáo chủ nhiệm họ Vu, là một người phụ nữ có vẻ ngoài rất hiền lành, khoảng 27, 28 tuổi.

Có lẽ xuất phát vì tình yêu thương học trò nên cô Vu đã an ủi Tiểu Khả một lúc, đồng thời cũng trò chuyện với Châu Chữ về những vấn đề liên quan đến việc giáo dục trẻ em.

Châu Chữ cảm ơn rồi lái xe đi.

Tôi đang ngồi trên xe vô tình liếc nhìn gương chiếu hậu, cô Vu vẫn đứng đó nhìn sang đây.

Tôi cảm thấy kỳ lạ trong lòng và không nghĩ nhiều về điều đó.

10.

Sau này Tiểu Khả thường xuyên nhắc đến cô Vu.

Theo lời của con bé, tôi có thể dần dần hình dung được tính cách của cô giáo.

Một giáo viên hiền lành, giỏi, nghiêm túc, có trách nhiệm và có trình độ chuyên môn cao.

Không biết có phải vì biết Tiểu Khả không có mẹ nên mới chăm sóc Tiểu Khả nhiều hơn hay không.

Thành thật mà nói, tôi biết ơn cô ấy.

Nhưng khi Tiểu Khả nhắc đến cô Vu ngày càng thường xuyên, tôi lại không thấy vui vẻ gì, ngược lại trong lòng lại có cảm giác hoảng sợ.

Mãi đến buổi họp phụ huynh sau đó, tôi mới nhận ra nguồn gốc của sự hoảng loạn của mình.

Vì Tiểu Khả luôn gây rắc rối nên Châu Chữ đã rất quen thuộc với các giáo viên trong trường.

Sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, Châu Chữ ôm Tiểu Khả cùng cô Vu bước ra khỏi lớp.

Cô Vu ôm giáo án trong lòng, trên mặt nở nụ cười thân thiện: “Tiểu Khả tuy có chút nghịch ngợm nhưng là một đứa trẻ rất dễ thương và thẳng thắn.”

Châu Chữ lễ phép nói: “Cô giáo, ở trường xin cô để ý đến con bé hơn một chút.”

Châu Tiểu Khả đứng ở giữa hai người, lúc thì kéo tay áo cha, lúc thì ngẩng đầu nhìn cô

Tôi nghĩ hành lang quá đông đúc nên tôi bị mắc kẹt sau ba người.

Cô Vu quay đầu nhìn Châu Chữ, ánh mắt ôn nhu, có gì đó khác hơn thường ngày.

Tôi chợt nhận ra điều gì đó và dừng lại

Tôi rất quen với ánh mắt đó bởi vì tôi cũng nhìn Châu Chữ bằng ánh mắt như thế

Nhìn ba người trước mặt, tôi chợt có cảm giác họ giống như là một gia đình ba người.

Tôi đã không thể tỉnh táo lại cho đến khi họ biến mất ở góc cầu thang.

Cuối cùng, chính sự hạn chế của những bức ảnh đã đưa tôi về nhà.

Tôi ngồi trong phòng khách thẫn thờ.

Xem ra Châu Chữ thật sự đã lâu không nhớ đến tôi.

Kết hợp với khoảng thời gian này, tôi thường cảm thấy mình dường như đã hiểu hơn

Những từ trong "Coco: Hội ngộ diệu kì" lại hiện về trong tâm trí tôi.

Phải chăng tôi cũng sẽ bị lãng quên?

Không đợi tôi kịp ổn định lại tâm lý, việc Châu Chữ bị giục cưới lại xuất hiện một cách đột ngột, mọi chuyện dồn dập như những cơn sóng dữ xô tới, khiến tâm trạng tôi tụt dốc không phanh, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng, biến mất không lưu lại chút vết tích nào trên đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận