Tinh Tinh

Câu nói của Tần Phóng lại một lần nữa khiến Hình Viêm phải sửng sốt, dạo này cậu thường xuyên nói mấy lời giật gân như vậy.

Qua hồi lâu Hình Viêm mới nói: “Anh tưởng em ngủ rồi.”

Tần Phóng dõi mắt ra ngoài xe cười gượng: “Lúc đó thực sự rất mệt, nhưng vẫn chưa vào giấc, anh nói em vẫn nghe thấy được.”

Câu nói này vẫn còn vế sau, anh nói chuyện em vẫn nghe thấy, anh làm gì em cũng biết. Nói đến đây mọi người ngầm hiểu ý nhau, không cần phải nói thêm nữa, nhưng thế mà Tần Phóng lại nói tiếp.

“Em định trả lời cơ, nhưng sau đó anh hôn em còn gì? Thế là em không dám lên tiếng nữa, mà lúc đấy cũng mệt thật, nếu anh coi như em ngủ rồi cũng được.”

Tần Phóng nói xong mỉm cười trong lòng trước tiên, câu này đổi lại một tháng trước dù thế nào Tần Phóng cũng không nói ra được. Nhưng bây giờ không còn giống ngày xưa nữa, ở bên Hình Viêm một thời gian dài, da mặt dày lên đáng kể.

Hình Viêm lại càng không ngại bị nhắc tới có hôn hay không trước mặt Tần Phóng, anh nào sợ Tần Phóng biết. Thế là anh hết sức bình tĩnh “Ừm” một tiếng, ngoài ra không ngại ngùng một chút nào.

Tần Phóng liếc nhìn anh, “Anh nói đừng ve vãn nữa, thực ra em không rõ anh có ý gì, nhưng em có thể đoán được phần nào rồi.”

Làn gió ấm thổi thẳng vào mặt, Hình Viêm khẽ gạt điều hòa, đoạn hỏi: “Đoán được cái gì?”

Tần Phóng mím môi: “Em không thích nội dung đoán được, nên không muốn nói.”

Hình Viêm bảo: “Nói thử xem.”

“Em đoán em gặp phải một player, thế nhưng player này không ra tay được.” Tần Phóng nhìn quai hàm cương nghị của Hình Viêm, sau đó lại nở nụ cười, lắc đầu bảo: “Đoán mò thôi, có đúng hay không anh không cần phải nói với em.”

Hình Viêm không lên tiếng, Tần Phóng tiếp lời: “Nhưng đến giờ phút này, anh không ngăn cản được em nữa đâu, em có ve vãn hay không là chuyện của em, có chơi tiếp hay không anh không thể định đoạt.”

Thực ra hôm nay tâm trạng Tần Phóng không tốt lắm, từ lúc lên xe Hình Viêm đã cảm nhận được, cậu gai góc hơn thường ngày, cũng dạn dĩ hơn.

Hình Viêm yên lặng khiến bầu không khí trong xe hơi gượng gạo, Tần Phóng hắng giọng: “Về mặt này em thực sự hơi khờ, nhưng em không qua loa lấy lệ với anh, em rất nghiêm túc.”


Hình Viêm nói: “Anh biết.”

“Bởi ban đầu anh là anh em với em,” Tần Phóng giẫm phanh đợi đèn đỏ, tiếp lời: “Anh không phải bất cứ ai khác, dù ban đầu anh không muốn làm anh em với em, nhưng anh đối tốt với em là sự thực.”

Ngoài trời mưa rả rích không ngừng, dường như trút hết chỗ mưa suốt một tháng trời quang, xe nào cũng bật đèn hậu, sắc trời hơi u ám.

“Em vẫn chưa cho anh một câu trả lời chắc chắn không phải em cố dây dưa níu kéo, mà ngược lại bởi vì người ấy là anh, nên em càng phải cẩn thận hơn.” Hết đèn đỏ, Tần Phóng từ từ khởi động xe, lúc nói chuyện cậu hơi hất cằm về phía Hình Viêm, tốc độ nói từ tốn cẩn trọng: “Em không nói anh cũng biết mà, có một vài quan hệ thay đổi rồi thì không thể quay trở lại nữa, đi nhầm coi như xong.”

Có lẽ bởi vì thời tiết ngày hôm nay, cũng có thể bởi vì Hình Viêm nhắc tới trước, Tần Phóng nói một mạch nhiều lời như vậy. Chính cậu cũng cảm thấy bất ngờ, chuyện nghĩ trong lòng trước giờ cậu không thích nói ra, nhưng những lời Tần Phóng nói hôm nay đều xuất phát từ đáy lòng, đều là lời thật tâm.

“Bởi vậy nên em không thể kích động đưa ra quyết định nào đó, em rất coi trọng anh, coi trọng mối quan hệ này, nên em nhất định phải cẩn thận cân nhắc bước tiếp theo.”

Điện thoại trong quần rung lên, có lẽ có người gửi tin nhắn cho cậu, Tần Phóng lấy ra xem, tiện tay đặt sang bên cạnh.

Từ đầu tới cuối Hình Viêm không nói gì, anh im lặng nghe Tần Phóng nói.

“Những lời em nói với anh cũng đều là sự thực, em không nói dối gạt anh.” Tần Phóng cười nhạt, nhìn về phía trước bảo rằng, “Em thật sự rất muốn đối tốt với anh.”

Nói mấy lời này đúng là làm khó cậu trai thẳng, Tần Phóng dùng ngón tay gãi dưới chóp mũi, hít một hơi nói nốt câu cuối: “Anh rất.. cuốn hút, cool boy. Mấy lời hôm nay em nói chính là muốn cho anh biết, anh kéo em vào chuyện này, giờ em vào rồi, sau này chúng ta có chơi hay không, chơi thế nào, do em quyết định.”

Hình Viêm vẫn không nói lời nào, anh nghiêng đầu nhìn Tần Phóng, Tần Phóng đối mặt với anh một lúc, nhướng mày lên.

Tần Phóng như vậy hơi xa lạ, khác với lần trước cậu ở phòng thể chất tức giận hỏi Hình Viêm có phải chơi gay thì không thể làm anh em được hay không, hôm nay Tần Phóng hoàn toàn không nổi giận, thậm chí lúc nói chuyện còn treo môi cười, nhưng hôm nay cậu rất dạn dĩ.

Dạn dĩ nhưng không bức người, lời cậu nói đều là những lời chân thành.

Dù cậu thế nào cũng khiến trái tim người ta cảm thấy ấm nồng.


Hình Viêm nhìn cậu lâu thật lâu, Tần Phóng cũng không sợ bị nhìn, hoàn toàn không khó chịu, thậm chí còn cười hỏi: “Em siêu ngầu đúng không?”

“Siêuuuuuuu ngầu.” Hình Viêm hùa theo cậu, còn kéo dài giọng để nhấn mạnh.

Tần Phóng cười đến mức bả vai run lên: “Em cũng thấy em siêuuuuuuu ngầu.”

Tần Phóng đưa Hình Viêm tới dưới ký túc xá, trước khi anh xuống xe cậu gọi anh lại, Hình Viêm quay đầu nhìn, Tần Phóng chớp chớp mắt, nói với anh: “Anh muốn rút lui cũng không sao, nhưng nếu em xác định được trái tim mình rồi, anh có đi bao xa em cũng kéo về cho bằng được. Em chỉ muốn nhắc một câu, chuyện tình cảm có thể giao cho duyên phận, duyên tới duyên tận đều là do số mệnh, kết quả thế nào cũng không sai. Nhưng nếu anh muốn chơi em, nếu anh không chân thành, như vậy em sẵn sàng “tiếp” anh.”

Tần Phóng nhìn anh, nghiêm túc nói: “Đến lúc đó chúng ta đừng làm anh em gì nữa, cứ đánh nhau đi, bởi vì em cũng siêuuuuuuuu dữ.”

Tần Phóng “siêu dữ” mặt không cảm xúc, Hình Viêm nhìn cậu, khóe môi cong lên. Anh đưa tay đặt lên đầu Tần Phóng, sau đó bàn tay trượt xuống cổ cậu nhẹ nhàng vuốt ve. Tần Phóng cảm thấy mình bây giờ giống Giản Mộc Dương bị mình vỗ về.

Lòng bàn tay Hình Viêm ấm nóng, dù rằng động tác này hơi mập mờ, nhưng Tần Phóng cũng thừa nhận cảm giác này chẳng hề đáng ghét. Hình Viêm thu tay về, lấy áo khoác và balo ở ghế sau, cười bảo: “Đi đây.”

Dứt lời mở cửa xuống xe, lúc anh bước vào trong ký túc xá Tần Phóng còn chưa đi, Hình Viêm xoay người vẫy tay về phía cậu, sau đó chạy lên tầng. Người đẹp làm gì cũng đẹp, rất nhiều động tác vốn rất đỗi bình thường nhưng để anh làm lại ngầu đến lạ.

Trúng độc rồi, Tần Phóng quay đầu xe, lẩm bẩm trong lòng một câu.

Kể từ sự kiện video kia của Tần Phóng, Hoa Đồng không thể đối mặt với cậu với thái độ như trước kia, dù rằng Tần Phóng nói với cậu ta rằng cậu và Hình Viêm vẫn là quan hệ anh em, nhưng Hoa Đồng cứ cảm thấy người anh em của mình không còn giống ngày trước.

Tần Phóng bảo: “Ông qua phía đối diện đi.”

Hoa Đồng còn chưa kịp phản ứng: “Tại sao?”

“Tôi sợ lát nữa ông chạy ra giữa đường xe nó tông ông,” Tần Phóng bảo, “Ông sợ đứng gần thì bị tôi sờ mông à?”


“Fắc!” Lúc này Hoa Đồng mới hoàn hồn lại, dán sát vào người Tần Phóng, “Tôi cởi quần ra cho ông sờ nhớ.”

“Không thèm, xấu bỏ mịa.” Tần Phóng lắc đầu, “Gay bọn tôi cũng có mắt nhìn nhé.”

Sau vụ video Tần Phóng toàn lấy mình ra làm trò cười, dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy cậu và Hình Viêm là như vậy, coi như cậu đã come out rồi, Tần Phóng không thèm để ý, giỡn thì giỡn.

Hoa Đồng nói: “Tôi thấy weibo ông lại tăng fan, hơn hai ngàn rồi đấy.”

Tần Phóng bảo: “Ba ngàn nhớ, nổi tiếng rồi.”

“Thế nhận quảng cáo được chưa? Ông nhận quảng cáo rồi hai đứa mình ăn chơi phè phỡn cái.” Hoa Đồng hỏi.

“Ông xem thường mấy thương gia kia à?” Tần Phóng đến là bó tay, “Ba ngàn fan mà cũng nhận quảng cáo được á? Hay ông xem thường mấy hot face bây giờ?”

Hoa Đồng ngửa đầu cười khà khà, bảo rằng: “Dù sao thì người ta cũng sẽ coi như mấy ông cố tình tạo phốt, vừa mới hôm trước tặng con Kawasaki, hôm sau đã đi quảng cáo, hahahaha, marketing mạnh thế.”

“Im hộ cái,” Tần Phóng rụt cằm vào cổ áo, mới mưa một đêm mà nhiệt độ đã xuống âm, “Hồi trước mùa đông còn mặc quần một lớp, bây giờ mới đầu đông đã muốn mặc quần bông.”

“Tôi mặc rồi này,” Hoa Đồng vỗ chân mình, “Ấm vãi nồi.”

Trời lạnh như vậy Tần Phóng chẳng định ra ngoài đâu, chỉ muốn ở trong phòng ấm áp xem phim gì đó, nhưng Hoa Đồng cứ nằng nặc đòi ra ngoài đánh bi-a, Tần Phóng bèn đi cùng cậu ta.

Giờ Tần Phóng cũng coi như người nổi tiếng trong trường, trước đây cũng có không ít người biết cậu, nhưng bây giờ lại càng khuếch trương hơn. Người quen gặp mặt thì chào hỏi, không quen cũng nhìn cậu đau đáu.

“Đãi ngộ của minh tinh đấy.” Hoa Đồng đi bóng, cười trêu cậu.

Tần Phóng không để tâm, coi như không nhìn thấy. Trường học chỉ lớn có nhiêu đó, có gì vui đều hóng hớt.

Mấy chuyện này cũng không thể tránh vài người bạn trong vòng bạn bè, ngày hôm ấy Trình Đông chụp màn hình video Tần Phóng đăng lên vòng bạn bè, kèm ba cái mặt mỉm cười, sau đó viết: Xe tui lên hot search nè.

Dưới bình luận Phùng Triết trả lời: Nói mà không biết xấu hổ à? Đó là xe anh Phóng nhà tui nhớ, tránh xa hộ cái đừng có cọ nhiệt.

Trình Đông trả lời: Tui chưa được lên hot search bao giờ tui muốn cọ cọ!


Phùng Triết: Cút! Tém tém hộ cái! Mặt dày thấy ớn!!

Mấy ngày này hôm nào trên wechat cũng có người hóng hớt hỏi thăm, sau đó Tần Phóng thấy mệt, tự mình đăng video lên vòng bạn bè, bảo rằng: Là tôi, là tôi, là tôi hết đấy, đừng hỏi nữa, hỏi nữa thu tiền.

Dưới bình luận ầm ĩ quá chừng, ngay cả các bạn học cũ đã lâu không liên hệ cũng đều nhắn lại “Hahahaha”, vòng bạn bè như cái chợ vỡ. Có cả mấy cô người yêu cũ từ đời nào cũng bình luận cho Tần Phóng: Hahaha anh người yêu cũ come out lên hot search, bốn bỏ năm lên thành ra em cũng lên hot search nhở.

(Bốn bỏ năm lên: Làm tròn số)

Tần Phóng thầm nghĩ sao có thể “bốn bỏ năm lên” đưa ra kết luận ấy được.

Phía dưới còn có bình luận của Tiểu Hoa: … Được rồi, bảo sao tốn nhiều thời gian như vậy mà không có kết quả, xem ra không phải em không đủ thu hút, mà tại giới tính không phù hợp, ôi cái số tôi!

Đám Phùng Triết, Trình Đông đều bình luận hơn mười chữ “Haha” phía dưới, trước đó Phùng Triết có nói, Tiểu Hoa thích Tần Phóng nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên tuyệt vọng rồi, không từ bỏ ý định cũng không được.

Nếu thật sự vì nguyên nhân này mà Tiểu Hoa không để tâm vào chuyện này thì cũng rất đáng giá, một cô gái rất tốt, bởi vì chuyện này mà mấy năm qua không dám ra gặp mặt, sợ gặp mặt thì khó xử. Thực ra nếu không có chuyện này Tần Phóng cũng cảm thấy đã đủ rồi, lớn rồi cứ cứng đầu mãi cũng không được.

Nhóm Phùng Triết bọn họ còn bảo Tần Phóng dẫn Hình Viêm tới chơi, ở trong group lấy hai người họ ra đùa giỡn. Tần Phóng chụp ảnh màn hình gửi cho Hình Viêm, bảo rằng: Bọn họ muốn mở tiệc chào mừng anh.

Hình Viêm trả lời cậu: Thì mở đi.

Tần Phóng nói: Bọn họ chủ trì em chủ chi, em mời đấy.

Hình Viêm: Thế thì không đi nữa.

Tần Phóng: Hahaha anh Viêm thành thật thế.

Hình Viêm nói: Không cần chào mừng anh, chỉ cần mấy lời chân thành kèm theo lễ vật là được rồi.

Tần Phóng: Hahahahahahahaha

Tần Phóng chụp màn hình cuộc trò chuyện của họ gửi vào group: Anh Viêm của tôi bảo mấy người tặng quà là ok rồi, không cần phải khách sáo gì đâu. Mỗi đứa tám trăm một ngàn là được, đưa thêm anh đây cũng ngại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui