Edit: Pei Pei
Sáng sớm trong Minh Nguyệt cung, Hoàng Đế bị hai tiểu hoàng tử vừa khóc vừa lay đánh thức: "Phụ hoàng...!Nha nha...!Phụ hoàng..."
Hoàng đế nhịn đau chậm chạm mở mắt, mỏi mệt lẩm bẩm: "Đình Nhi, Nguyệt Nhi...!Đừng quấy...!Phụ hoàng mệt mỏi quá..."
Tiểu hoàng tử thút thít khóc lóc dùng sức lay hắn: "Phụ hoàng...!Mẫu hậu tỉnh rồi...!Mẫu hậu tỉnh rồi..."
Hoàng đế loạng choạng rời giường, run rẩy đến thăm người đã bảy năm không tỉnh.
Trong lòng vui mừng xen lẫn chờ mong, lại nhìn thấy người trên giường vẫn cứ nhắm hai mắt.
Hoàng đế trong lòng mong ngóng bỗng hóa tro tàn, chán chường chậm rãi chống đỡ thân thể ngồi bên mạn giường, khàn giọng nói: "Đình Nhi, Nguyệt Nhi, đến giờ học bài rồi, phụ hoàng cho người đưa các con về Đông cung."
Phía sau yên tĩnh một phút chốc, chợt nghe thanh âm trong trẻo lạnh lùng hàng đêm vang vọng trong giấc mộng của hắn: "Bệ hạ...!Ta mê man bao nhiêu năm...!Ngươi đã già rồi..."
Hoàng đế ngơ ngác cứng đờ bên mạn giường.
Hắn không dám quay đầu lại, không dám nhìn nữa, vừa sợ đây là ác mộng, vừa sợ nhìn thấy đôi mắt mang theo hận ý kia.
Hắn khổ sở chờ đợi đến tóc mai điểm bạc, cũng không dám tin đây là thật hay lại chỉ là cơn mộng mị.
Phía sau vang lên giọng nói mệt mỏi: "Thôi..."
Hoàng đế vội vàng xoay người, hốt hoảng nghẹn ngào gọi: "Bạch Minh Hiên!!!"
Bạch Minh Hiên thấy mình dường như đã ngủ rất lâu rất lâu, y nghĩ mình ít nhất đã ngủ ba, năm ngày hoặc nửa tháng, nhưng mở mắt ra, lại nhìn thấy hai hài tử sáu, bảy tuổi cùng hoàng đế tóc mai đã điểm bạc.
Hoảng hoảng nhất mộng, đã cách mấy thu.
Quân vương thô bạo tàn ác kia đã mất đi phong mang nhuệ khí năm đó, tang thương nơi đáy mắt lộ ra mệt mỏi cùng ôn nhu.
Bạch Minh Hiên có chút hoảng hốt, nhất thời không rõ người trước mắt là ai.
Hoàng đế dè dặt xoa trán Bạch Minh Hiên, vừa muốn nói gì, trong đầu bỗng nhiên lại dâng lên một cơn đau nhức, hắn rên một tiếng, nửa ngày mới chậm rãi cất lời: "Minh Hiên...!Trẫm...!Trẫm sai rồi...!Ngươi đừng sợ...!Ngươi đừng sợ..."
Bạch Minh Hiên trong lòng có chút mờ mịt.
Y đã từng rất sợ quân vương kia, nhưng hôm nay nam nhân tóc mai điểm bạc cẩn thận từng li từng tí, y thực sự không chút e dè, trái lại có chút thương hại cùng bi ai.
Hoàng đế đầu đau đến không cách nào suy nghĩ, vội vàng nhìn hai tiểu hoàng tử nói: "Mẫu hậu tỉnh rồi, các con trò chuyện cùng mẫu hậu đi."
Bạch Minh Hiên nhìn hai vật nhỏ đang rụt rè, thở dài.
Năm đó y muốn mang hai đứa bé cùng đi, nhưng lại sợ vị hoàng đế dục vọng chiếm hữu quá mạnh kia không tha cho hai đứa trẻ lai lịch không rõ này.
Nhưng hoàng đế lại chăm sóc hai đứa trẻ rất tốt, hai vật nhỏ trắng trẻo non nớt ngoan ngoan ngoãn ngoãn, chớp đôi mắt lưu ly châu rón rén nắm ống tay áo của y, nhỏ giọng nói: "Mẫu...!Mẫu hậu...!Nhi thần ngâm thơ nha..."
Một tiểu tử khác cũng gấp gáp một bên vừa khoa tay làm điệu bộ vừa kêu lên: "Nhi thần biết đi săn! Biu biu!"
Bạch Minh Hiên nhìn hoàng đế, có chút mờ mịt: "Bệ hạ..."
Hoàng đế vẫn còn đau đầu, nhưng trên mặt hắn lại kìm nén không biểu lộ ra ngoài mà tràn đầy ý cười: "Minh Hiên, là trẫm sai, trẫm...!Trẫm sai rồi, trẫm đã quên đi thật nhiều chuyện, rất lâu sau đó mới nhớ lại.
Năm đó ở Cửu Hòa trấn, trẫm ra đi không lời từ biệt, là trẫm sai, trẫm đầu óc không tỉnh táo, quên đi tất cả, trẫm sai rồi..."
Bạch Minh Hiên không nói được cảm giác trong lòng là gì.
Vì tên nam nhân vô liêm sỉ này quên hết tất cả, phát điên với chính mình, ăn giấm của chính mình, khiến cho y vô duyên vô cớ chịu biết bao dằn vặt.
Lần đầu tiên làm chuyện kia, Bạch Minh Hiên đã hoài nghi cửu ngũ chí tôn điên điên khùng khùng và dã nhân y từng mang về nhà là cùng một người.
Dù sao thiên hạ chúng sinh, lẽ nào lại cho y gặp phải hai kẻ thân thể dị dạng giống nhau.
Nhưng hoàng đế không chịu thừa nhận, cũng không muốn nghe y nhắc tới chuyện cũ, Bạch Minh Hiên cũng chỉ đành buông bỏ ý nghĩ.
Bạch Minh Hiên nhắm mắt lại, bỗng nhiên rất muốn ngủ thiếp đi, khiến cho dã nhân vô liêm sỉ kia khó chịu càng tốt.
Hai tiểu đoàn tử nhìn y nhắm mắt lại sợ đến khóc òa, nhào lên giãy dụa: "Mẫu hậu...!Hu hu...!Mẫu hậu đừng ngủ...!Hức..."
Bạch Minh Hiên thở dài, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc ta đã ngủ bao lâu..."
Hoàng đế nắm chặt tay y, run giọng nói: "Bảy năm...!Minh Hiên...!Đã bảy năm rồi..."
Bạch Minh Hiên hôn mê bảy năm, mặc dù có cung nhân chiếu cố, nhưng do quá lâu không xuống giường nên nhấc tay cũng cảm thấy khó khăn.
Hoàng đế đầu đau dữ dội, thường hôn mê trong Bàn Long điện, liền để hai tiểu hoàng tử thường xuyên đến Minh Nguyệt cung bồi Bạch Minh Hiên, hi vọng hai đứa trẻ ngoan ngoãn mềm mại có thể làm cho Bạch Minh Hiên tâm tình tốt hơn một chút.
Bạch Minh Hiên trong lòng có chút mờ mịt.
Lúc y vừa mới tỉnh, hoàng đế vui mừng tựa như một đứa trẻ, cầm tay y rưng rưng muốn rơi nước mắt.
Mấy ngày nay y đã dần khôi phục, thế nhưng lại rất ít khi nhìn thấy hoàng đế.
Nam nhân kia nói nhớ nhung y, rồi lại trốn tránh y.
Bạch Minh Hiên không định hôn mê suốt bảy năm rồi lại quay về cùng thứ hỗn trướng kia, dã nhân mỗi ngày đều tránh mặt, trong lòng y lại không phải khẩu vị.
Bạch Minh Hiên vịn hành lang chậm rãi bước từng bước về phía trước, hai đứa nhỏ vội vã cuống cuồng vây quanh y nhảy tới nhảy lui, nhao nhao gọi mẫu hậu mẫu hậu.
Bạch Minh Hiên nghe mà cứ thấy quái quái, lại không muốn để bọn nhỏ đổi cách gọi.
Y ngủ quá lâu, mọi chuyện trong đầu loạn như cào cào, mơ mơ hồ hồ nghĩ tới chuyện năm đó, dã nhân vô liêm sỉ kia dương dương đắc ý khoe khoang với y, Nam Hoang tiến cống một mỹ nhân ngực to eo nhỏ.
Bạch Minh Hiên xanh mặt, cảm thấy mình không thể tiếp tục ở trong hoàng cung này thêm được nữa.
Dã nhân kia muốn cùng tam cung lục viện hàng đêm sênh ca, còn muốn để y chết đi sống lại tỉnh dậy làm cái gì?
Bóng đêm bao phủ, bên trong Bàn Long điện hoàng đế đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Thái y run rẩy dâng thuốc: "Bệ...!Bệ hạ..."
Hoàng đế nhịn đau hỏi: "Đây là thuốc gì?"
Thái y run lên bần bật, sợ rằng chuyện bị bại lộ, vội vàng nói: "Đây...!Đây là mạt lợi cao thanh độc mà bệ hạ mấy năm qua vẫn luôn uống, cũng...!cũng không có gì khác..."
(mạt lợi cao là cao hoa nhài nhưng thôi mình cứ để âm hán việt)
Hoàng đế âm u nhìn hắn, luôn cảm thấy thái y này có gì đó không đúng.
Năm đó hắn bị thủ hạ của Tô Hiển Sâm mang vào hoàng cung, chính lão già này trị liệu và kê thuốc cho hắn, mấy năm qua vẫn rất ít khi phát tác, thế nhưng một năm nay mỗi ngày đều đau đến chết đi sống lại.
Trước đây, lòng hắn tràn đầy lo lắng cho Bạch Minh Hiên và mấy đứa nhỏ, bây giờ người hắn luôn nhung nhớ đã tỉnh lại, hắn bị đau đớn bủa vây cuối cùng cũng nhớ lại vài việc.
Hoàng đế mặt không đổi sắc nhìn thái y: "Thế nhưng tại sao trẫm không ngửi thấy hương hoa nhài?"
Trên mặt thái y liên tục đổ mồ hôi lạnh: "Bệ...!Bệ hạ..."
Hoàng đế đang định ép hỏi thái y rốt cuộc giở trò gì, nhưng có thái giám vội vã đến báo, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương muốn rời cung."
Hoàng đế không hỏi được thái y, quát lên: "Người đâu, giam thái y vào thiên lao chờ trẫm xử lý, bãi giá Minh Nguyệt cung!"
Ánh trăng nơi Minh Nguyệt cung vẫn vẹn nguyên như bảy năm trước.
Bạch Minh Hiên ngồi trước bàn, nhìn kỹ vết tích trên cổ mình từ gương đồng.
Năm đó y thật là một kẻ kiêu ngạo, nếu bị người đâm thủng ngay lập tức tìm đến cái chết.
Bây giờ y tỉnh lại, nếu là lại chịu cảnh bị hoàng quyền nhục nhã, liệu còn có thể ở lại nơi này hay không?
Y không biết dã nhân kia đang nghĩ gì, là để ý, hoặc cũng không lưu tâm nhiều đến vậy.
Bạch Minh Hiên chậm rãi che gương đồng, không đành lòng nhìn bản thân mình lúc này.
Bên ngoài Minh Nguyệt cung có tiếng ồn ào cùng tiếng hoàng đế đang quát tháo, hoàng đế có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ kia sợ là sẽ phát điên mà dằn vặt y lần nữa.
Bạch Minh Hiên trào phúng cười nhẹ.
Sinh tử vượt kiếp trở về, cũng không phải tái sinh, mà là lại một lần nữa đau khổ như trước kia.
Hoàng đế quát lớn đẩy nhóm cung nhân xông tới, thở hổn hển như dã thú đứng phía sau y.
Bạch Minh Hiên vẫn còn có chút sợ hãi, khẽ run lên.
Hoàng đế thở dốc một hồi, thế nhưng lại không nhào lên chất vấn y mà thận trọng tiến lên hai bước, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, run giọng nói: "Minh Hiên, ta...!ta sai rồi...!Đừng đi...!Ta sai rồi..."
Bạch Minh Hiên hai mắt tối sầm, nhìn người kia không chút do dự quỳ trên nền đất, không biết nên giận hay nên cười: "Bệ hạ, ngài thân thể cao quý, như vậy không được!"
Hoàng đế vội vàng đứng dậy xông tới, thẳng thắn quỳ bên chân Bạch Minh Hiên, nhịn cơn đau đầu loạng choà loạng choạng mà gọi: "Ta sai rồi, đầu óc ta không tốt, ta quên mất ngươi, ta sai rồi...!Ưm..."
Đau nhức từng cơn tràn vào đại não, đau đến tráng hán chín thước mặt cũng tái lại.
Bạch Minh Hiên vẫn còn nhớ thù hận năm đó, nghiến răng nghiến lợi: "Bệ hạ luôn mồm luôn miệng nói tình chân ý thiết, vậy mà đã mười ngày không gặp, xem ra cũng chẳng có bao nhiêu nhớ nhung.
Bây giờ thảo dân phải đi, bệ hạ còn muốn lấy cái gì để uy hiếp nữa!"
Hoàng đế trong lòng sầu khổ không nói nên lời.
Hắn là con riêng của Bạch Sùng Sơn, là huynh đệ ruột cùng cha khác mẹ với Bạch Minh Hiên.
Bạch Minh Hiên người này thanh quy giới luật, nếu biết mình có con với huynh đệ ruột, không biết còn cảm thấy khó chịu đến nhường nào.
Nhưng chuyện này không nói cũng không được, cũng không thể giấu cả đời.
Bạch Minh Hiên thấy hoàng đế thật lâu không nói lời nào, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn, có chút buồn bực: "Bệ hạ, ngươi với ta chỉ là hai kẻ qua đường."
Hoàng đế chỉ lo y sẽ rời đi, vội vàng ôm chặt lấy hai chân Bạch Minh Hiên: "Minh Hiên, Minh Hiên, ta không phải không nhớ ngươi, ta...!ta...!ta sớm đã bị ngươi làm cho phát điên, ta...!ta...!Bạch Minh Hiên!"
Hoàng đế bỗng nhiên cao giọng, cuồng loạn hô to một tiếng: "Ta là con riêng của Bạch Sùng Sơn!"
Bạch Minh Hiên: "........."
Lời editor:
Xin lỗi mọi người vì đã bỏ bê bộ này rất rất lâu, từ tận cuối tháng 11 năm ngoái.
Vì đã bỏ lâu như vậy nên có thể cách edit của mình cảm giác phần nào sẽ khác những chương đầu.
Cá nhân mình cảm thấy văn phong của tác giả ở bộ này hơi lủng củng, từ lặp lại rất nhiều, mình sẽ cố gắng thay thế những từ ngữ bị trùng lặp để bản edit được "xuôi" nhất có thể.
Thế nhưng đây là bộ đầu tay mình làm nên chắc không thể đảm bảo sẽ mượt và hay được.
Cuối cùng thì cảm ơn các bạn đã ghé vào đây ủng hộ, thực ra cũng chỉ còn vài chương và vài phiên ngoại nữa thôi, mình sẽ không drop giữa chừng đâu.
Xin hãy thông cảm cho con bé tối ngày bị deadline dí như mình:(((.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...