Tịnh Thủy Hồng Liên

Trong căn phòng khá lớn, thanh âm đặc biệt rõ ràng, tựa hồ mỗi một giọt nước
rơi vào bồn đều có thể dẫn lên một trận phiền não nhỏ của Hoàng Linh Vũ, Hoàng Linh Vũ nhíu mày vô cùng bất mãn trừng hắn, dùng hành động vô
thanh trách cứ hắn đang quấy rầy hành trình yên tĩnh của người ta.

Dưới ánh đèn, vẻ mặt hắn đặc biệt chọc người.

Mộ Dung Bạc Nhai ngẩng đầu bất ngờ đụng phải ánh mắt có thể coi là ‘khinh
bỉ’ của Hoàng Linh Vũ, nhịn không được bật cười phốc lên, tiếp theo dưới mục quang mà Hoàng Linh Vũ tự cho rằng có hiệu quả ‘lãnh lệ’, hắn lại
cười khổ vì xung động bật cười của mình, chuyên chú lau rửa.

Da
thịt dưới tay dần để lại vết mồ hôi, bị nhiệt khí hung đến đỏ hồng.
Thành quả tu dưỡng suốt hơn một tháng tuy không rõ ràng, nhưng mấy hôm
nay cũng càng lúc càng có thể thấy được huyết sắc mỏng manh. Trong thời
gian dưới ngục tù gần nửa năm, Hoàng Linh Vũ bị đối xử như người sắp
chết hoặc thần trí thất thường, không còn chịu khảo vấn bức cung gì nữa, vết roi trước đó cũng đã nhạt đi nhiều, chỉ để lại vết sẹo mờ mờ.

Nhất thời trầm mặc không nói.

Đại khái do quá an tĩnh, Hoàng Linh Vũ có chút ù tai, hoặc là ảo giác, ẩn
ẩn tựa hồ nghe thấy trong không gian rộng lớn có tiếng kim giây tích tắc tích tắc di chuyển, nhưng về mặt lý trí y biết rõ ở đây tuyệt đối không có đồng hồ gì hết.

Khăn bố tỏa nhiệt khí dần di chuyển xuống dưới, Mộ Dung Bạc Nhai rất tự nhiên giúp y cởi khố quần.

Hoàng Linh Vũ chấn động toàn thân, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, bật
lên lấy tay chặn lại, thở dốc nói: “Ta tự làm, ngươi ra ngoài đi.”

Dưới chất vải mỏng manh, đang nổi lên biến hóa khiến người ta không biết
phải làm sao. So với nước nóng vừa uống và miếng vải phủ lên người càng
nóng bỏng hơn, khí lưu sôi trào đang lưu chuyển trong nội thể, cũng dần
hội tụ. Y vươn tay kéo chăn mỏng phủ lên, rút khăn ướt khỏi tay Mộ Dung
Bạc Nhai, lặp lại: “Còn lại để ta tự làm.”


Mộ Dung Bạc Nhai nhìn
chằm chằm chỗ dưới chăn một lúc, không biết nảy ra đầu mối gì. Quay sang liếc nhìn thần tình của Hoàng Linh Vũ, nhưng thấy y lại nghiêng đầu đi
nhìn tường, lỗ tai đỏ hồng từ trên xuống dưới.

Không đợi hắn nói
gì, Hoàng Linh Vũ đột nhiên lại tức lên, quay đầu hung ác ném khăn vào
trong bồn, nhìn hắn như muốn ăn tươi, nghiến răng nói: “Còn không ra
ngoài đứng đây làm gì.”

Mộ Dung Bạc Nhai muốn nói đạo lý với y,
chỉ đáng tiếc mắt hắn rất tinh, dưới ánh đèn tối tăm thế này vẫn có thể
thấy được trong đôi mắt của đối phương tựa hồ có ánh đỏ ôn nhuận. Hoàng
Linh Vũ cố gắng biểu hiện ra vẻ hung ác như sư tử gầm, nhưng bên trong
kỳ thật cảm thấy ủy khuất và xấu hổ đi.

Thực không biết lúc nào mới có thể khiến y buông xuống chút phòng bị.

Có lẽ trên thế giới này, vốn không có người nào có thể khiến y hoàn toàn
yên tâm. Không ai có thể sinh sống cùng y không một khoảng cách, không
ai có thể sóng vai bước cùng y, cũng không ai có thể khiến y sinh tử
không rời luôn luôn bầu bạn.

Chỉ ngây ngẩn một thoáng đó, Mộ Dung Bạc Nhai tiền tỉnh ngộ, không có chuyện gì lại nghĩ tới tận đâu đâu làm chi. Trong lòng hơi khổ sở, đứng lên vuốt góc áo để bình tĩnh tâm tình
kích động của mình, nhẹ giọng nói: “Ta ra ngoài ngắm trăng, khi nào
ngươi tẩy xong rồi, thì gọi ta một tiếng là được.”

Tâm tình phiền muộn này khi Mộ Dung Bạc Nhai bước ra khỏi bật cửa thì đã dao động. Ra
khỏi cửa vòm của tiểu viện, bước chân lại không cất nổi nữa.

Ánh
trăng mờ ảo trở nên sáng rõ, mà sau đó lại thể hiện rõ thanh lãnh,

nghiêng dần về tây. Cho đến khi chìm vào rìa tây dần tản ra mây đen, sau lưng vẫn chưa truyền tới thanh âm gọi hắn trở lại. Xem ra lần này xu
thế còn mãnh liệt hơn Tư Đồ Ngạo nói rất nhiều.

Mộ Dung Bạc Nhai
nghiến răng, lần này quyết ý đã định, mười con bò cũng không kéo về
được. Hắn quay người đi vào viện, bên trong an tĩnh như thường, không
thấy bóng người, không nghe tiếng người. Hắn gầm lên: “Côn viên đều lui
ra ngoài ba mươi trượng!”

Một trận gió nhẹ thổi qua, trên con
đường nhỏ rải đá có vài chiếc lá rụng xuống, sắc trời vẫn tối mờ, không
thấy bóng người, không nghe tiếng người.

Đẩy cửa bước vào, Hoàng
Linh Vũ dựa lưng vào góc giường, cảnh giác nhìn hắn, Mộ Dung Bạc Nhai
cảm thấy giống như gặp phải một con mèo đực sống sờ sờ đang dựng lông
lên nghênh địch.

Con ‘mèo đực’ này trước đây đều không lộ ra dáng vẻ miệng hùm gan sứa này, Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ tới đây, sớm đã quên
hết cái gì chua xót khổ sở, trước tiên cười nói: “Ngươi thật đắc ý nhỉ,
không phải chỉ giải quyết một chút chuyện cỏn con thôi sao, có cần náo
tới mức như trời long đất lở vậy không.”

Con mèo đực liệt chân không để ý tới hắn, nhưng lông dường như càng dựng lên lợi hại.

Không khí hơi đông lại, Mộ Dung Bạc Nhai mở tất cả cửa sổ, trong phòng sáng hơn một chút.

“Đóng lại.” Mèo đực gầm gừ ~~ mèo đực đang gầm gừ ~~


Mộ Dung Bạc Nhai nhịn cười, bước nhanh lại giường.

Hoàng Linh Vũ quấn chặt chăn trên người, hai mắt trừng lớn, lộ ra vẻ hung hăng tuyệt đối là hư trương thanh thế.

“Ngươi trừng ta cũng vô dụng.” Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Nói ngươi vũ hóa khó,
không ngờ thật sự khó như vậy. Người khác đều không tới mức này.”

“Ngươi có ý gì.”

Đến phiên Mộ Dung Bạc Nhai có chút không biết nói sao cho rõ, qua loa nói:
“Khi chỗ đó của ngươi bắt đầu mọc lông, lẽ nào không phải cũng ‘nhiệt
huyết sôi sục’ như thế sao? Nam đồng nhà bình thường trưởng thành cũng
phải từ không hiểu tình sự đến có tình dục, huống hồ là người Tây Thương chúng ta. Huống chi ngươi huyết thống lại đậm, còn bị ngăn cản vũ hóa.”

Hoàng Linh Vũ nghĩ nghĩ, tựa hồ nhớ trong bài học nào đó từng nói qua thời kỳ phát dục thứ phát quả thật có chút phản ứng sinh lý bất thường, rất
nhiều nam sinh mộng xuất tinh này nọ rồi đủ loại chuyện loạn thất bát
tao chính là lúc thời kỳ đó bắt đầu. Nhưng hiện tại thân thể này tuyệt
đối đã vượt qua độ tuổi đó rồi, tuyệt đối không thể vì nguyên nhân đó.

Chỉ là đầu óc đang căng cứng giật nảy, nghĩ cũng không nghĩ nổi nữa.

Mộ Dung Bạc Nhai thấy y càng lúc càng nghĩ không thông, từ bỏ nỗ lực giảng lý, duỗi cánh tay dài ôm y khỏi góc giường, trở người đè lên mình y,
sau vài động tác nhanh nhẹ, chiếc chăn mỏng toàn bộ bị đoạt đi rồi ném ở cuối giường.

Thì ra Hoàng Linh Vũ tranh thủ lúc Mộ Dung Bạc Nhai ra ngoài từng vọng tưởng muốn tự mình giải quyết một phen.

Ở kiếp trước y cũng thường xuyên vuốt súng lục thế này trong rừng hoang
dã lĩnh, cho nên tự giải quyết cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ
lắm. Nhưng hôm nay không biết phát bệnh thần kinh gì, động tác của y thế nhưng không thể sảng khoái chính mình, càng nói chi giải phóng?

Cũng vì tình trạng này mới khiến y càng tức giận không thể giải, hận không
thể đá bay toàn bộ sinh vật sống trong phạm vi mười trượng xung quanh ra tận mười km__ đương nhiên, bản lĩnh có hạn, chỉ là muốn vậy thôi.

Hoàng Linh Vũ liều mạng lay lắt cơ thể, ngặc nỗi Mộ Dung Bạc Nhai thân cao mình dài, lại đã quyết ý, áp chế y rất nhẹ nhàng.

Lúc này tâm tình của Mộ Dung Bạc Nhai quả thật chính là thương cho cảnh bất hạnh, tức với sự ủ ê, muốn lấy cái chùy lớn hung hăng gõ nát lớp vỏ
cứng bên ngoài này, vì thế gương mặt đeo nụ cười không mang ý tốt, ác ý

kéo tay chân của y lên, hai mắt phát quang đánh giá chỗ phía dưới của
người dưới thân đang y quan bất chỉnh, còn liếm liếm môi cực ác.

“Ngươi mẹ nó xuống cho gia gia!” Hoàng Linh Vũ còn đang cố chống đỡ.

Mộ Dung Bạc Nhai cười càng xấu xa, nói: “Được, gia gia đại nhân có lệnh,
xuống thì xuống.” Nói xong thì vẫn cố định hai tay Hoàng Linh Vũ, còn
đầu thì lại cúi ‘xuống’…

Sau khi Hoàng Linh Vũ trở lại ngày ngày
đều tắm rửa không bỏ sót, lúc này nơi phấn hồng đó cũng sạch sẽ vô cùng, theo sự giãy dụa mà run rẩy bất an, Mộ Dung Bạc Nhai chỉ ở bên cạnh cẩn thận chạm vào một chút đã dẫn đến toàn thân Hoàng Linh Vũ run rẩy kịch
liệt, tiếp theo lại liều mạng giãy dụa.

“Ngươi, ngươi trở lại cho ta…” Hoàng Linh Vũ phẫn nộ cực điểm, nhưng vừa rồi mới muốn người ta
‘xuống’ lại lập tức bảo người ta ‘trở lại’ thế này, đã rõ ràng là biểu
thị yếu đuối rồi.

Mộ Dung Bạc Nhai gian kế đạt thành, thấy người
dưới thân vẻ mặt xấu hổ muốn chết, trong lòng thầm kêu không tốt, hắn
cũng có phần khống chế không được. Hắn muốn thử khống chế cảm xúc thác
loạn của mình, vì thế bắt đầu kể chuyện: “Ta nghe Lộ Thị Tửu nói qua,
hắn từng nghe Trình Bình nói với hắn, ở trong ngục ngươi từng nói với
Trình Bình…”

“Ngươi, ngươi đây là cưỡng gian dân ý…”

“Cho
dù vậy thì thế nào.” Mộ Dung Bạc Nhai vùi đầu vào vai y, thấp trầm nói.
“Linh Vũ, ta thật sự đợi không được nữa, ta không biết ngày mai sẽ phát
sinh chuyện gì.”

……..

“Ách__ a! Ngươi, ngươi đồ bỉ ổi, tiểu nhân, mau buông tay… a… cho ta! Không… ngô, buông ra… kháo!”

Thật là một màn đối thoại khơi gợi suy nghĩ đen tối nha. Bỗng dưng thèm ghê đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui