Tịnh Thủy Hồng Liên

Lúc này, người trung niên tàn tật chân run run rẩy rẩy phủ phục trên đất, căn bản không dám trả lời.

“Chân của ngươi làm sao vậy?” Mộ Dung Sí Diệm lại hỏi.

“Hồi, hồi, hồi đại nhân, tiện dân mười năm trước tòng quân, trong trận đại chiến cùng Hàn quốc đã bị đứt hai chân.”

“Ngẩng đầu lên.”

“Tiện dân…”

“Bảo ngươi ngẩng thì ngẩng đi!”

Người đó quả thật là run lập cập: “Nhưng người trong kinh nói, nếu ở chỗ gần thấy được diện mạo hoàng tộc, sẽ bị mù…”

Mộ Dung Sí Diệm ngây ra một chút, nhịn không được tức giận mắng: “Là tên
nào hồ thuyết bát đạo, nếu nhìn một cái liền mù, thì trong cung không
phải toàn người mù sao?”

“Không, ý ta không phải thế!” Người đó tựa hồ sắp khóc tới nơi, trong lúc cấp bách ngay cả tự xưng cũng dùng ‘ta’.

Mộ Dung Sí Diệm thở dài.

Lễ phục chạm đất dài rộng, sau tiếng y phục sột soạt, hắn đứng lên.

Hắn lạnh lùng nhìn người trung niên trong bụi trần, đã xác định tuyệt đối
không phải là người mà hắn nghĩ tới. Vì trong ký ức, Hoàng Linh Vũ chưa
từng tự xưng mình là tiện dân. Cho dù bị bức bách lợi hại như vậy, thậm
chí không thể không nỗ lực cầu tha đế tránh được hình phạt nặng hơn, y
cũng chưa từng xem bản thân là tiện dân trư cẩu.

Điểm này ngay cả Trình Bình cũng không chú ý thấy, nhưng Mộ Dung Sí Diệm thì có.

Dưới gương mặt thê thảm cầu tha, che giấu rất nhiều cốt khí và kiên trì người khác không thấy được.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn không muốn động thủ với y, đây chính là nguyên nhân sau khi hắn hạ thủ tàn hại người đó, cho đến nay vẫn canh
cánh trong lòng.


Mộ Dung Sí Diệm không còn nhìn tới tiện dân đó nữa, quay lại xe bò, tự có tiện nô cong lưng cho hắn dẫm lên.

Rèm trúc chậm rãi buông xuống. Khi mọi người cho rằng vị hoàng tộc này sắp
rời đi, trên xe lại truyền tới ngữ thanh thanh thoát: “Người chân tàn
tật đi đứng bất tiện, sau này có thể kiến giá không quỳ, cúi lưng hành
lễ.”

Nhưng lập tức có người hộ giá cạnh xe nhỏ giọng phản đối: “Điện hạ, ngũ thể chạm đất chi lễ là thánh ý của bệ hạ.”

Thanh âm Mộ Dung Sí Diệm hạ thấp hơn, nếu không có nội lực thâm hậu như đám Lộ Thị Tửu, thì tuyệt đối không nghe được.

Chỉ nghe thanh âm như có như không nói: “Ta tự có thỉnh nguyện với hoàng
đế. Phụ hoàng chưa từng xuất cung, hoàng tộc xuất hành chỉ có ta và đại
điện hạ, nơi lỏng một chút, hoàng huynh chắc sẽ đáp ứng.”

Tiếng
chuông đi xa, âm vang dần không thể nghe thấy, người đi đường phủ phục
cuối cùng cũng nhịn không được rục rịch muốn động, liền có thị tùng ở
cuối cùng đạp đánh chửi rủa. Cho đến khi ngay cả những người này cũng đi xa, họ mới có thể hành động tự do.

Lộ Thị Tửu vỗ vay nói: “Đi
rồi không sao rồi, đều tản ra hết đi!” Người không biết còn cho rằng hắn đang vui mừng vì đội xe đã đi xa, người biết thì diện vô biểu tình lặng lẽ tản đi.

Khi quay lại nhìn Hoàng Linh Vũ, y còn ngồi quỳ dưới đất, ngây ngốc cả buổi.

“Ngươi sao vậy? Không muốn đi?”

Hoàng Linh Vũ hồi thần, lắc đầu cười nói: “Chân tê, ngươi dìu ta một chút.”

Y vốn không mang nạng theo, tất cả hành động đều phải dựa vào sự giúp đỡ
của Lộ Thị Tửu, trên đường rất nhanh đã hồi phục lại tuần tự bình
thường, nhưng dù sao vừa rồi có rất nhiều bình dân chạy đi, lúc này trên dường đã rộng rãi hơn nhiều.

Lộ Thị Tửu cảm khái nói: “Nếu không cần quỳ lâu như thế, thỉnh thoảng nhìn hoàng thất thiên uy cũng không
tệ. Nhưng mà lại bắt người ta quỳ gần nửa canh giờ. Hiện tại là mùa hạ,
nếu là mùa đông quỳ trong tuyết, khi đứng lên khẳng định một thân đầy

tuyết, cũng đủ lạnh chết người. Khó trách mọi người chạy y như chạy
nạn.”

Lộ Thị Tửu dìu Hoàng Linh Vũ ngồi lên xe, đi ra trước điều
khiển. Hiếm khi con bò nghe lời, vừa rồi thấy đoàn người thế trận lớn
như thế cũng không chạy loạn.

Chân nhức mỏi, Hoàng Linh Vũ cũng
không oán trách, tự mình xoa bóp. Nhưng lúc này, đột nhiên có một mùi
hương thanh mát bay qua mũi.

Khí tức này cực kỳ thanh mát mỏng
manh, có khí vị như rừng tùng sau cơn mưa, phiếm thêm chút hương bùn ẩm. Mỏng manh bay ngang qua người, nhưng khi muốn chú ý kỹ lại thì làm sao
cũng không phát giác được.

“Lộ huynh, ngươi ngửi được cái gì không?” Y không xác định lắm hỏi.

“Gà nướng vịt nướng, bụng rất đói.” Phía trước có một tiệm vịt nướng, Lộ
Thị Tửu sờ sờ bụng lầm bầm, từ ba bốn năm trước hắn tự mình nỗ lực mập
lên xong, hiện tại ham muốn ăn cũng tăng mạnh, “Vừa rồi hoàng tử đó đi
qua chỗ này, mười phần có hết tám chín phần là cũng cảm thấy đói__ Nghe
nói trước khi tế lễ bọn họ đều trai giới ba ngày, đáng thương đáng
thương.”

Nói rồi, giơ roi quất bò đi.

Lộ Thị Tửu không
phát giác ra? Đáp án này khiến Hoàng Linh Vũ càng thêm không yên. Y lên
tiếng ngăn cản: “Đợi một chút đã.” Mà sau đó cực lực nhìn quanh, tìm
kiếm chỗ bất thường.

Con đường vẫn là con đường, người đi đường vẫn là người đi đường.

Tất cả hồi phục nguyên trạng, lại ồn ào náo nhiệt. Dường như vừa rồi chuyện hoàng tử tọa giá đi qua chỉ là chuyện hư vô, hiện tại vẫn là một ngày

bình thường trong Lạc Bình kinh.”

Khi đảo mắt nhìn qua một mái
hiên thấp lùn đối diện, vượt qua đám lữ nhân thương nhân đi tới đi lui,
Hoàng Linh Vũ thấy một nam tử đội mũ vành.

Nam nhân chân mang hài cỏ, khố vải màu nâu sần ngắn qua đầu gối, lộ ra bắp đùi chắc thịt. Bố
thô màu đen trên thân trên cũng ngắn. Tuy y phục không chỉnh tề, ăn mặc
như hán tử nông gia, nhưng hơi lộ ra khí tức của giang hồ.

Nhìn lên trên, người đó đầu đội mũ vành, kéo thấp không thấy mặt mũi, chỉ có chiếc cằm đầy râu.

Hoàng Linh Vũ ngây ra một thoáng.

Dường như ở xung quanh nam nhân đó, thành phố náo nhiệt ồn ào cũng chìm vào tĩnh lặng.

Tựa hồ chú ý tới mình bị nhìn chằm chằm, người đó ngẩng đầu nhìn sang Hoàng Linh Vũ. Mà Hoàng Linh Vũ cũng nhìn rõ được toàn diện mạo của đối
phương__ hoàn toàn xa lạ.

Thần kinh căng chặt toàn thân y tựa như trút khí thả lỏng xuống, xa lạ không chỉ là gương mặt, gương mặt có cả
ngàn vạn phương pháp thay đổi. Mà xa lạ còn là ánh mắt, đó là một ánh
mắt lạnh nhạt hoàn toàn không để tâm đến thế sự, bất cứ chuyện gì cũng
không thể gợi lên ngọn lửa trong nó.

Có lẽ nam nhân này cũng từng trải qua tang thương, nhưng người đó trong trí nhớ của Hoàng Linh Vũ
cho dù có hóa thành tro bụi, cũng sẽ tản phát ra nhiệt khí.

Ánh
mắt nam tử đảo qua Hoàng Linh Vũ, rồi lướt qua Lộ Thị Tửu đang đợi đánh
xe, vẫn không có biểu tình gì, không kinh không nộ không ngạc nhiên.

Hoàng Linh Vũ lễ mạo cười cười, phất tay ý bảo hắn không cần để ý, nam tử lại cúi đầu kéo mũ, quay người đi. Tuy không có bất cứ biểu thị gì đủ để
phán đoán thái độ đó, nhưng chính là lại khiến người ta cảm thấy hắn căn bản không muốn hoặc khinh thường qua lại với bất cứ ai.

Rất
nhiều năm sau đó, Hoàng Linh Vũ cũng từng hồi tưởng lại giờ phút này của ngày hôm nay, tưởng tượng nếu lúc đó y lập tức đuổi theo tìm chứng
thực, thì trong biến cố sau này, đủ mọi chuyện sẽ kéo dài thế nào?

Mà lúc này, y đưa mắt nhìn hắn dung nhập vào dòng người.

Con đường vẫn là con đường, người đi đường vẫn là người đi đường.


Nhưng nước gợn sóng trong lòng thì đang từng vòng từng vòng lan ra, mà bóng
lưng rời đi không thể xua tan đó, quen thuộc đến mức khiến người ta
không biết làm sao.

Nếu có thể gặp mặt lần nữa, cho dù là một
khối rối tinh huơ đao trảm đoạn cũng được. Mà hiện tại, chỉ có thể tiếp
tục bị ký ức quấy nhiễu.

Cho đến khi sau lưng có tiếng gọi, Hoàng Linh Vũ mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Lại bị gọi một tiếng, không phải là Lộ Thị Tửu, hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi.

Khi Hoàng Linh Vũ quay lại, y cũng nhớ ra âm thanh này là của ai__ gương
mặt tươi cười xuất hiện trước mặt y, thuộc về Hồ Tôn không lâu trước đó
từng gặp qua.

Hoàng Linh Vũ dò hỏi nhìn về hướng Lộ Thị Tửu, không nói gì.

Lộ Thị Tửu xải tay nhún vai nhìn lại, không nói gì.

__ Đây không phải là diện cụ đắc ý mà ngươi ‘giấu riêng’ sao? Sao hắn lại nhận ra?

__ Ta làm sao mà biết, có lẽ người ta lỗ mũi nhạy như cẩu không chừng đó!

“Không cần đánh ám hiệu nữa, vừa rồi khi hoàng tộc xa giá đi qua, ta quỳ bên cạnh các ngươi.” Hồ Tôn nói.

Gặp hắn, hành trình lang thang nửa ngày của Hoàng Linh Vũ cũng coi như kết thúc.

Hầu Nhi tửu lâu, sở dĩ đặt cái tên này, không phải ý nói người đến uống
rượu đều là hầu tử, cũng không phải nói bên trong toàn bán rượu hầu tử,
mà là nói thức ăn và rượu bên trong không hề pha trộn cứ như rượu do hầu tử ủ, hàng thật giá thật, buôn bán công bằng.

Đại sảnh thiết kế tầng một, tầng hai là nhã tọa, tầng ba là bao gian.

Trong bốn tầng lại có đại sảnh trống trải, trống trải đến mức tuyệt đối có
thể làm nơi bang hội tụ họp, tụ chúng đấu đá còn cả nhảy nhót này nọ,
tuyệt đối vẫn còn dư, tuyệt đối là buôn bán công bằng.

Mà hiện
tại, chỉ có Hồ Tôn và Hoàng Linh Vũ ở tầng bốn này nói chuyện. Theo như
Hồ Tôn nói, giữa tầng ba bốn có để trống một khoảng không, không sợ bị
người nghe trộm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui