Cũng không biết hắn chẩn bao lâu, trang đinh vào thắp đèn, màn đêm dần sâu.
Nhiếp Vô Nương ngồi trước cửa sổ chuyên chú nhìn vì sao trên bầu trời.
Mộ Dung Bạc Nhai ngồi ở cuối giường, cúi đầu không biết đang suy nghĩ
tâm sự gì. Tư Đồ Ngạo yên tĩnh ngồi bên giường, lật Hoàng Linh Vũ nhìn
trái nhìn phải, thần sắc dần ngưng trọng. Rất lâu mới đứng lên khai đơn, bảo trang đinh cầm xuống nấu một ngồi cháo dược thanh ứ hóa huyết
trước. Rồi quay lại hỏi: “Vấn đề vừa rồi ta hỏi ngươi, ngươi vẫn chưa
trả lời.”
Hoàng Linh Vũ đã hơi buồn ngủ, nghe thế thì vực lại
chút tinh thần, nghĩ nghĩ rồi mới nhớ lại, vì thế trả lời đúng thật:
“Hôm bị lấy máu đó quả thật ta bị đánh ngất xỉu, nhưng qua không lâu đã
tỉnh lại. Ngươi nói lúc đó đã điểm huyệt ta, nhưng mà điểm huyệt hình
như không có hiệu quả gì với ta.”
“Tư Đồ, ngươi rốt cuộc muốn gì?” Mộ Dung Bạc Nhai hỏi.
“Năm ngoái khi ở Hoài Qua sư phụ của ngươi đã phát hiện ra kinh mạch toàn
thân y bị tắc nghẽn, lúc đó chúng ta đều cho rằng đây là tật cũ từ khi
sinh ra. Không ngờ…” Tư Đồ Ngạo buông tay bắt mạch ra, hai mắt nhắm
chặt, lộ ra vẻ trầm tư, “Không ngờ thế nhưng thật sự là một nhánh của
Tây Thương tộc ta.”
Nhiếp Vô Nương vô thanh vô tức từ cửa sổ đứng lên. Trong Bạch Y giáo nàng thân kiêm trọng trách, lại làm tướng trong
triều Đại Yến, Tây Thương tộc ngày càng suy giảm, không ai có cảm xúc
sâu hơn nàng. Hai mươi năm nay, oa hài mới sinh trong Tây Thương tộc đều được nàng ôm qua, nhưng làm sao cũng không biết có người này.
Hoàng Linh Vũ yên tĩnh nghe, thân thế của thân thể này thế nào, y chỉ có một
chút hứng thú mà thôi. Cho dù có người đoán chắc thân thể này kỳ thật là con riêng của Mạc Xán, khi đối diện với nữ nhân đó, y cũng vẫn nên thế
nào thì thế nấy. Nên đối phó người thế nào đối đãi người thế nào, không
phải do huyết thống xuất thân mà có thể quyết định, nếu không trí tuệ và ý chí của con người còn cần tới làm gì.
Tư Đồ Ngạo nhìn Hoàng Linh Vũ nói: “Ngươi biết Tây Thương tộc là dòng tộc thế nào không?”
“Bạc Nhai từng nói với ta.”
“Tộc nhân Tây Thương huyết thống nồng đậm, khi đến khoảng mười sáu mười tám
tuổi, hình dáng thân thể sẽ phát sinh biến đổi rất lớn, cũng như quá
trình từ kén hóa bướm. Người ngoài cảm thấy kinh quái, đều cho là dị
hóa. Nhưng tộc nhân ta lại gọi nó dễ nghe hơn nhiều, là vũ hóa__ Nhưng
bất luận là vũ hóa hay dị hóa, cũng đều nói đến cùng một chuyện. Vì thay đổi trên thân thể, cho nên nhất định phải được ngủ đủ và dưỡng đủ.”
Nhiếp Vô Nương hỏi: “Tư Đồ Ngạo, ngươi nói là thật cả?” Đương nhiên ý của
nàng không phải là chuyện dị hóa vũ hóa này, mà là chuyện Hoàng Linh Vũ
thế nhưng là người Tây Thương tộc.
Tư Đồ Ngạo lắc đầu ngăn cản
nàng ngắt lời, thong thả nói: “Huyết thống của ngươi nồng đậm, vốn cũng
đã đến tuổi vũ hóa, nhưng không may lại gặp phải đại biến này, làm gãy
quá trình vũ hóa.” Hắn lộ ra vẻ nuối tiếc, an ủi nắm chặt tay y. “Từ nay về sau dưỡng tốt, sự biến hóa của thân thể có lẽ sẽ bắt đầu lại, nhưng
đã qua tuổi xương cốt sẽ trở nên cứng hơn, vũ hóa cũng sẽ là gánh nặng
trầm trọng. Màu tóc này sẽ còn trở lại, còn về xương đầu gối, thứ cho ta y thuật không tinh, thực sự lực bất tòng tâm.”
Từ đầu đến đuôi, Mộ Dung Bạc Nhai đều ngồi ở cuối giường cúi đầu nghe, không phát một tiếng.
“Tư Đồ, ta còn không biết y thuật của ngươi thế nhưng lại có tiến cảnh lớn
như thế, chỉ dựa vào bắt mạch đã có thể đoán được huyết thống một người, thật là thần kỳ! Huống hồ gần hai mươi năm nay, trừ di tử của Lâm giáo
chủ, ta chưa từng biết còn có tộc nhân nào lưu lạc bên ngoài.”
“Vô Nương, ta không phải vì bắt mạch mà có thể đoán được tộc thuộc của một người.
Sở dĩ ta có thể đoán được thân thế của y, là vì triệu chứng mạch tắc
nghẽn này, huống hồ, di tử lưu lạc bên ngoài, không phải chỉ có mình con của Lâm Lãng!”
“Cái gì?”
“Ngươi còn nhớ chứ, mười bảy năm trước, Tư Đồ nhất môn của ta gặp phải đại kiếp?”
Nhiếp Vô Nương nghĩ nghĩ, rồi như tỉnh ngộ, trầm giọng nói: “Năm đó sau khi
Đại Yến hoàng đế sai khiến người giang hồ hạ thủ với Lâm giáo chủ, thì
lại tiến hành thanh trừ với Tà Dương Cốc nơi sống tập trung của Tư Đồ
thị, trong năm trăm dặm hỏa thiêu, không thể nào còn có người sống.”
Tư Đồ Ngạo rút tay đang đặt trên mạch môn của Hoàng Linh Vũ về, hiền từ
nói với y: “Tây Thương tộc phân ra rất nhiều chi mạch, trong đó chi mạch lớn nhất vốn là Tư Đồ thị của ta. Năm đó thuật sở truyền của Tư Đồ
Nhược Ảnh, trừ [Cố Ảnh Tập] ra, thì còn hai bộ kinh mạch mật phổ chỉ lưu lại cho chi mạch của chúng ta. Hai bộ mật phổ này không giống [Cố Ảnh
Tập], đều dùng ngôn ngữ người thường có thể xem hiểu nghe hiểu ghi lại,
một bộ là ghi lại y phổ trên thư sách, bộ kia thì là võ phổ do Tư Đồ
tông trưởng truyền tai từ đời này sang đời khác.”
Nhiếp Vô Nương
cân nhắc nói: “Y thuật của ngươi có được từ bộ y phổ đó đúng không, còn
về bộ võ phổ, chắc từ mười bảy năm trước đã thất truyền rồi…”
“Quả thật đã thất truyền, ngay cả ấu tử mới sinh của đại ca ta có lẽ cũng
táng mạng trong trận hỏa thiêu sơn lâm đó. Nhưng hôm nay, ngươi lại xuất hiện trước mặt chúng ta.”
Nghe tới đây, Nhiếp Vô Nương cẩu thả
sơ ý cũng không kìm được thổn thức, Tư Đồ Ngạo cũng thường nói đùa với
nàng, nói năm đó năm đó, cũng từng muốn đối với đại ca phi lễ một phen.
Nhưng dù sao một bên đã mất, dù có nói cười thế nào, cũng chỉ là một
loại tưởng niệm đối với người chết mà thôi.
Tư Đồ Ngạo lại nói:
“Chứng tắc nghẽn kinh mạch của ngươi không phải chứng bệnh do mới sinh
đã có, mà kỳ thật là một loại công phu ghi chú trong võ phổ. Trước đây
ta sơ ý không phát giác, nhưng thử nghĩ, nếu kinh mạch tắc nghẽn thật sự là chứng bệnh, sao ngươi lại không bệnh không đau? Nếu thật sự là chứng bệnh, thì sao điểm huyệt với ngươi lại vô hiệu?__ Đại khái cái hôm mười bảy năm trước đó, đại ca của ta mắt thấy sắp phải chết, đã chuyển toàn
lực của mình sang người ngươi. Công lực của đại ca thâm hậu thế nào, vốn không phải thứ một oa nhi non nớt có thể thừa nhận, nhưng nhờ thuật
châm cứu trong võ phổ, đã đem toàn bộ công lực này phong bế trong kỳ
kinh bát mạch của hài đồng, triệu chứng chính là kinh mạch tắt nghẽn
không thông.”
Mộ Dung Bạc Nhai nghe tới đây, cuối cùng cũng mở
miệng hỏi: “Tư Đồ tiên sinh, nhưng trên người y không có được nửa điểm
công lực.” Hai mắt hắn nóng cháy, nhìn thẳng vào Tư Đồ Ngạo, bất tri bất giác ngồi càng gần hơn, nắm cổ tay đặt bên mép giường của Hoàng Linh
Vũ. “Nếu y có thể có công lực một đời của Tư Đồ gia trưởng, sao lại bị
hại đến mức này.”
Tư Đồ Ngạo nhắm mắt đắn đo, nửa ngày mới nói:
“Bí mật trong võ phổ ta chưa từng tiếp xúc, đối với cách vận dụng công
pháp võ phổ cũng chỉ nghe đại ca nói qua mấy lần. Hiện tại sở dĩ y không thể vận dụng tự do, nguyên nhân lớn nhất chính là kinh mạch không
thông. Nhớ lại năm ngoái lúc ở thành Hoài Qua, y trừ chứng tắc kinh mạch ra thì chưa có tình trạng dị thường nào khác, nhưng hôm nay xem lại,
thì đã có một chút nới lỏng ra. Có lẽ theo tuổi tác tăng dần, sự nới
lỏng này sẽ dần tăng mạnh cũng không chừng.”
Lúc này, bên ngoài
truyền tới tiếng bước chân vội vã. Người đi trước dẫn đường bước chân
nhẹ nhàng, người theo sau bước chân nặng nề, hiển nhiên là người không
tập võ, nhưng hình như có chuyện vô cùng khẩn cấp, tốc độ cũng không
chậm chút nào.
Thần sắc Nhiếp Vô Nương nhẹ ngưng trọng, nói: “Là
người từ trong quân tới.” Nói xong, nàng quay người đẩy cửa ra ngoài,
dùng thân hình to lớn của mình che đi ánh mắt của người tới, trở tay
đóng cửa.
Đối với chuyện phát sinh bên ngoài, Tư Đồ Ngạo không
quan tâm lắm, khi có khi không xoa trán Hoàng Linh Vũ. Mộ Dung Bạc Nhai
ngửa mặt nhìn nóc nhà, không biết đang nghĩ tới tâm sự gì. Một lúc sau,
người đến nhận lệnh rời đi, mà Nhiếp Vô Nương thì trở lại.
Tư Đồ
Ngạo ngẩng mặt nhìn nàng, nhìn không ra biểu tình gì, nên hỏi: “Lần này
lại bảo ngươi xuất binh? Ngươi không phải đã điều về cấm quân rồi sao?”
Rõ ràng cuộc đối thoại bên ngoài hắn nghe được tận tường.
“Tiểu
hoàng đế tân nhiệm của phía Nam triều muốn phô thanh thế, vị trí ngồi
chưa ổn đã muốn cắn đông lấn tây.” Nàng sầm mặt mắng: “Tiểu tử Mộ Dung
Nhuệ Việt đó, gặp ta luôn bày ra vẻ nghiêm cẩm, nhưng lại gièm phe với
lão hoàng đế đó, muốn điều ta ra khỏi kinh.”
“Vậy Mộ Dung lão đại không sợ ngươi nắm được quân quyền?”
“Nắm cái đầu ngươi! Bên trái là giám quân bên phải là phó sử, hộ bộ còn quản lương bổng, các quận nắm giữ điều động lương thảo. Ra ngoài đánh trận
nói dễ nghe là nắm quân quyền, nhưng thực ra chính là bị kéo cổ đi liều
mạng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...