Sài Đô, Sơn Hải Cư.
Nói tới nơi ở không bắt mắt này, người Sài Đô không ai không cung kính nể
phục. Cho tới nay tiểu viện vẫn co ro bên cạnh Nam Vương phủ, là nơi ở
của đệ đệ Nam Vương__ Mộ Dung Bạc Nhai, Mộ Dung Sí Diệm và mấy chí giao
hảo hữu.
Cho dù cách trung tâm quyền lực Sài Đô rất gần, nhưng phàm là chuyện thế tục tựa hồ luôn cách bọn họ một khoảng cách nhất định.
Thỉnh thoảng, cũng sẽ có một vài khách phương xa tới viếng, nhưng cũng chỉ là tới viếng mà thôi.
Hậu viện là viện tử kiểu tứ hợp, đông phòng là Bạc Nhai ở, tây phòng là Sí Diệm ở.
Sáng sớm hôm nay, vẫn như thường ngày, vẫn là từ trong tây phòng của Sí Diệm bắt đầu có động tĩnh trước. Chỉ nghe thấy vị yêu đệ của Mộ Dung gia này mới sáng sớm đã phát ra tiếng ê a như hổ con mới sinh. May mà xuất phát từ suy nghĩ đề phòng các loại cảnh tượng không nên nhìn bị người ngoài
nhìn thấy, sáng sớm là không có tôi tớ nào ở ngoài quét dọn, nếu không
lỡ nghe phải, chỉ sợ lập tức sẽ ngứa ngáy khó chịu.
Mộ Dung Bạc
Nhai tai rất thính, lại lần nữa bị loại âm thanh này đánh thức. Thở dài
thườn thượt, trở người, tự giác lấy chăn bịt tai Hoàng Linh Vũ lại. Cũng chỉ có mấy người trẻ tuổi này mới có thể gây ồn, xem hắn và Hoàng Linh
Vũ này, thật lãnh tĩnh! Rất tiết chế!”
Nếu giống như phòng đối
diện ngày ngày đều mần ‘cơm đạm cháo rau’, còn không bằng giống như
phòng của họ cứ cách mỗi nửa tháng là một ‘đại chiến liên trường’. Phải
biết, nhu cầu của con người cũng giống như tưới nước cho hoa vậy, cách
làm thích đáng nhất là để cho hoa khô mấy ngày, sau đó mới cho nó một
phát như mưa trút nước__ Những luận cứ khoa học này, đều là lão Diêm âm
thầm cho biết. Hơn nữa cũng đích thật đúng như nguyện của hắn, mỗi lần
đều tận hứng đến trình độ dư dục mất hồn.
Đang định tiếp tục che
đầu ngủ, chỉ nghe cửa đối diện vang lên một tiếng động kịch liệt, tựa hồ là lề cửa vỡ nát bay tán loạn. Hoàng Linh Vũ không thể ngủ tiếp được,
cuối cùng cũng bị đánh thức. Y nỗ lực chui ra khỏi ống tay áo của Bạc
Nhai, vừa hay đụng phải đôi mắt tóe ra nộ hỏa của Bạc Nhai.
Hoàng Linh Vũ bị dọa nhảy dựng, Bạc Nhai tính tình dễ chịu sao cũng bị chọc thành bạo hỏa long rồi?”
“Ngươi…” Sau khi y thanh tỉnh hơn một chút, do dự hỏi.
“Chúng ta đừng quản bọn họ nữa, dọn về Lục Mang Lâu đi, cho bọn họ ở lại đây tự gây chuyện.”
“Ngươi nói gì vậy chứ, lúc đầu dọn ra là chủ ý của ngươi, hiện tại dọn về cũng là chủ ý của ngươi.”
Mộ Dung Bạc Nhai thở dài vô tội, nói: “Ta hối hận rồi không được sao? Hiện tại ta thà rằng mấy nam nữ tiểu quỷ đó ngày ngày quấn lấy ngươi, còn
hơn là ngày ngày ở đây nghe tiếng giường chiếu của phòng đối diện.”
“…Thật ra, cá nhân ta cảm thấy, Sí Diệm kêu cũng rất dễ nghe…” Y ngập ngừng
nói, đổi lấy ánh mắt trừng tới khinh thường của Mộ Dung Bạc Nhai, vội
đổi giọng, “Đương nhiên, của người càng dễ nghe hơn.”
“Đệ đệ của
ta, thanh âm tự nhiên dễ nghe.” Bạc Nhai tự hào nói, “Vấn đề là, Cao
Quản đó thực chẳng ra làm sao, mỗi lần đến phiên hắn thì đều giống như
giết heo.”
Hoàng Linh Vũ thầm lau mồ hôi lạnh, cái này không thể
trách Cao Quản, ai bảo kỹ thuật của Sí Diệm không tốt chứ, bức người ta
tới cảnh giới sắp đứt hơi, thanh âm kêu ra tự nhiên cũng không phải dành cho người nghe.
Rốt cuộc vẫn là không thể ngủ, hai người dứt
khoát thức dậy. Bạc Nhai dìu Tiểu Hoàng ngồi trên giường, bản thân thì
ngồi xổm dưới đất, lấy băng chân sạch sẽ, từng vòng từng vòng quấn lên
phần đầu gối cho y. Động tác này, từ sau khi chiến sự bình ổn, từ sau
khi không còn chia cách, ngày ngày lặp lại, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Mỗi lần nhiều thêm một ngày lặp lại, chính là chứng minh thêm một ngày
hạnh phúc.
Hoàng Linh Vũ nhìn Bạc Nhai cúi đầu trước người mình,
mái tóc dài còn chưa được chải gọn, tùy ý xõa tung trên vai và sau lưng. Có lúc cản cả tầm nhìn, Bạc Nhai thì không mấy để ý tùy tiện vén nó ra
sau. Cứ an an tĩnh tĩnh nhìn chăm chú như thế, y cũng cảm thấy trên
người nam nhân trước mắt có một mê lực khó nói.
Khi Mộ Dung Bạc
Nhai sắp hoàn thành công việc, trên đỉnh đầu chợt thấy nóng, trước mắt
tối đi, thì ra là Hoàng Linh Vũ cúi người xuống ôm lấy hắn thật chặt.
Vùi đầu hắn vào ngực mình, động tác này… giống như đang sủng ái một con
mèo lớn.
Bạc Nhai cũng mặc y tùy ý, tiếp tục miệt mài dùng thủ
cảm hoàn thành động tác quấn chân, xong rồi mới vỗ vỗ vai Hoàng Linh Vũ, nghẹn trong ngực y nói: “Buông ra, sắp tắt thở rồi, mưu sát thân phu
hả?”
Hoàng Linh Vũ cười hi hi, chống vào người Bạc Nhai đứng lên, nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề. Bạc Nhai tạo cảm giác giống như một con
mèo lớn ủ trong lòng, đặc biệt khiến người lưu luyến, nghĩ tới đây, y
vui vẻ cắn một cái lên cổ Bạc Nhai, rồi bỏ lại nam nhân đau đến toàn
thân run rẩy đó trong phòng, mở cửa ra ngoài.
Nhưng ra rồi, chỉ
thấy Mộ Dung Sí Diệm chống nạnh đứng trước cửa, sắc mặt tức đến trắng
nhợt, y phục… thế nhưng là chỉnh tề. Còn về đồng chí phu gia tiện nghi
Cao Quản vào ở rể của hắn, vẻ mặt ai oán quỳ ở góc tường đông phòng, ủ
rũ chán chường.
“Đây là chuyện gì?” Hoàng Linh Vũ hỏi.
Mộ Dung Sí Diệm ném một quyển sách tới bên chân Hoàng Linh Vũ, quay đầu bỏ về phòng.
Nếu là người ngoài, khẳng định sẽ không hiểu gì cả, nhưng dù sao là láng giềng, sao có thể không biết được nội tình bên trong.
Đại để còn không phải là đồng chí họa sư Cao Quản giỏi về họa xuân cung lại nghĩ ra tư thế mới lạ nào, rồi dụ dỗ lừa gạt Sí Diệm đích thân thử
nghiệm sao.
Y nhặt quyển họa tập dưới đất lên, bắt đầu thưởng thức, càng xem càng kinh tâm. Cuối cùng hỏi: “Đây là quyển ngươi họa gần đây?”
“Ân.” Cao Quản rầu rĩ gật đầu, mỗi lần chọc Sí Diệm tức giận rồi, hắn đều là
đức tính này, cũng chỉ có Sí Diệm mới có thể trừng trị hắn ra dạng này.
“Tối qua thử mấy trang hả?”
“…”
“Thẳng thắn khoan dung, kháng cự nghiêm trị.” Bạc Nhai từ trong đông phòng đi ra nói.
“Toàn bộ.”
Hai người toàn bộ đều hít một hơi khí lạnh.
“Ngươi… cầm thú a!”
“Hoàng đại,” Cao Quản hiếm khi ủy khuất như thế, “Trừ lần buổi sáng này, những lúc khác ta đều là người ở phía dưới a!”
“…”
Sí Diệm lúc này lại bước ra, vẫn là lạnh mặt, nhưng đi tới trước mặt Hoàng Linh Vũ, cuối cùng chậm rãi tiêu khí, đưa một quyển thư cuộn cho Hoàng
Linh Vũ, nói: “Nếu không phải hắn quấn chặt lấy ta, ta cũng không tới
mức tức giận như thế.”
Bạc Nhai thầm tặc lưỡi, bọn họ có chỗ nào là ‘ngày ngày cơm đạm cháo rau’ chứ, căn bản chính là ‘đêm đêm cầm thú chi hành’!
Hoàng Linh Vũ mở cuộn thư ra, vừa hỏi: “Đây là cái gì?”
“Trong lâu bảo chúng ta cùng trở về đó.” Sí Diệm có chút khẩn cầu nói: “Đã lâu không gặp bọn Lương Tiểu Tiểu rồi, chúng ta có thể trở về chứ?”
Hoàng Linh Vũ nhìn cuộn thư đó, càng nhìn càng khó hiểu, ngẩng đầu, cúi đầu
vài lần, cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Thánh__ đản__ tiết? Các
ngươi xác định quốc gia của các ngươi có cách nói thánh đản tiết sao?”
Bạc Nhai nói: “Không có.”
Sí Diệm cũng hiếu kỳ nói: “Sinh đản tiết, đó là ngày lễ gì, cũng giống như lễ nông khẩn sao?”
Hoàng Linh Vũ quái lạ: “Xem ra lại là Diêm Phi Hoàng bày trò nữa rồi. Nhưng
vấn đề là__” Y nhìn nhìn sắc trời, “Thánh đản tiết là thứ mà trong lịch
công nguyên mới có đi, làm ở thời đại này, căn bản là trống đánh xuôi
kèn thổi ngược.”
“Bỏ đi bỏ đi, đừng quản hắn nữa, chúng ta trở về đi được không?” Sí Diệm kéo Hoàng Linh Vũ khẩu cầu.
Hoàng Linh Vũ nhìn Bạc Nhai vẻ mặt mong chờ, lại nhìn Sí Diệm vẻ mặt kỳ vọng, hạ quyết tâm__ đi! Cho dù Diêm Phi Hoàng ngươi lại muốn làm ta buồn
nôn, ta cũng thật không sợ, đi thì đi.
“Xem ra, lần này về phải
nhanh chóng uy bức đám học sinh nghiên cứu chế tạo thủy tinh cách âm…
cho dù phát hiện chất gỗ cách âm cũng được.” Y nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...