Tịnh Thủy Hồng Liên

Văn quan cầm cự không động, đột nhiên, lễ bộ Tần thượng thư dập đầu thật
mạnh, tiếng vang binh binh vang lên không dứt, người nghe đều cảm thấy
đầu phình lên. Trong số văn quan không ít người là môn sinh của hắn, đều nhất tề quỳ xuống dập đầu nói: “Bệ hạ, tổ tông lễ pháp không thể xóa bỏ a!”

Hoàng Linh Vũ ôm tay nói: “Bệ hạ, thỉnh thứ cho ta lấy hai
vật lên.” Sau khi được cho phép, liền kêu nội thị mang thứ đã chuẩn bị
sẵn trình lên.

Lệnh được truyền ra, ngoài cửa không lâu đã truyền tới tiếng bước chân, đến khi động tĩnh đó vào cửa, mọi người đều cảm
thấy kỳ quái, nội thị một tay ôm một con gà trống, một tay bưng một cái
bồn lớn ướt đẫm máu, dưới nách còn kẹp một bó cỏ, uy phong lẫm lẫm đi
vào. Nội thị đứng cạnh Hoàng Linh Vũ, thấp giọng nói: “Đại nhân muốn vật sống, liền chọn con dũng mãnh nhất.”

“Làm rất tốt, khó trách bệ hạ nói ngươi lanh lẹ nhất.” Hoàng Linh Vũ nói.

Thanh âm của họ rất thấp, các quan văn thân thể gầy yếu căn bản không nghe
rõ. Võ quan có vài người nghe được, hiểu ý cười cười, thì ra là trò này
đã được bệ hạ gợi ý, vậy còn có gì đáng tranh chấp?

Quả nhiên,
Hoàng Linh Vũ nói với Tần thượng thư: “Đại nhân có biết vạn năm trước,
viễn tổ kính yêu nhất của chúng ta sống như thế nào không? Bọn họ ăn

lông uống máu, tay không săn thú.” Vừa nói, vừa ném con gà trống đó về
phía đám văn quan, “Thượng thư không phải muốn ép mình theo lễ sao.
Thỉnh tuân theo đạo cổ nhân, bắt một con gà trống nhỏ nhoi này thế này?”

Tần thượng thư mặt một trận xanh một trận trắng, con gà đó chạy vào đám
người, như vào chốn không người, bay nhảy liên hồi, ngữa cổ cục cục kêu
ỏi, thậm chí nhảy lên đỉnh đầu hắng cổ gáy vang. Khiến một đám võ quan
cười đến ngả nghiêng.

Hoàng Linh Vũ lại nói: “Cổ nhân ăn lông
uống máu…” Nội thị bưng lên một chậu chứa đầy thịt sống, đặt dưới đất
trước mặt Tần thượng thư, Hoàng Linh Vũ nói, “Tần đại nhân có dám tuân
theo cổ chế không?”

Không chỉ Tần thượng thư, các môn sinh sau lưng cũng đã có người thân thể run rẩy, không phải cười, thuần túy là sắp tức điên.

Hoàng Linh Vũ lại nói: “Lễ phục của cổ nhân là lá cây che thân…” Nội thị đúng lúc bày ra một cái váy cỏ, lấy tới trước mặt Tần thượng thư, Hoàng Linh Vũ lại nói, “Vãn sinh mấy năm nay không ngủ không nghỉ, thông đọc sử
sách, cuối cùng cũng chế thành lễ phục mà viễn tổ năm đó thờ cúng, Tần
đại nhân làm tấm gương anh hùng của thiên hạ bách quan, tự mình noi theo tổ tiên, sao còn không thoát quan phục trên người đổi lại chiếc váy cỏ
cùng thiên địa tự nhiên hòa làm một thể này!”

“Oa ha ha ha!”
Trong số võ quan cuối cùng cũng có người chịu không nổi, bật cười thành
tiếng. Cho dù là người nào tưởng tượng hiệu quả Tần đại nhân trắng xóa
mặt lên cái váy cỏ, đều không thể nào bảo trì lễ nghĩa nữa.

Bịch
một tiếng, Tần thượng thư co giật ngã liệt xuống đất, trước mặt hắn còn
bày chậu lớn đẫm máu, váy cỏ phong tình vạn chủng, và một con gà trống
đắc ý kêu vang trở thành bối cảnh âm nhạc giờ này phút này.

“Tần
đại nhân, Tần đại nhân…” Những văn quan khẩn trương hô to, khi nhìn lại, thân thể Tần thượng thư đông cứng, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Hoàng Linh Vũ thở dài: “Cổ chế__ kẻ mắc bệnh động kinh không thể làm quan
trong triều. Tần đại nhân có lẽ hôm nay mới phát tác lần đầu, nếu không
với phẩm hạnh thủ lễ quân tử như Tần đại nhân, sớm đã từ quan hồi hương

rồi.”



Giày vò nửa ngày trời mới về tới phủ Bạc Nhai, sau lưng còn có mấy văn nhân đi theo yêu cầu biện luận, đều bị Mộ Dung Bạc
Nhai ra mặt đuổi đi.

Thái dương cao đứng giữa trời, Bạc Nhai vừa
tức vừa buồn cười: “Ngươi cũng không thể chọc tức lão nhân gia như thế
a, cũng không sợ chọc người khác tức chết tại triều.”

“Sẽ không sẽ không, ta biết giữ chừng mực.”

“Bỏ đi, dù sao thật sự tức chết người cũng không quan hệ. Ở tiền triều, hắn vì làm quan, để có thể leo cao, không biết đã đè ép bao nhiêu thanh
niên có tài, trong gia tộc chuyện áp bức bách tính cũng làm không ít.”

“… Ta cho là ngươi và hoàng huynh rất có năng lực, loại người này sớm đã thanh trừ.”

“Có triều đại nào mà không có sâu mọt, trước đây mới đến Sài Đô đấu không
lại hắn mà thôi, hiện tại quân đội đều đã nằm trong sự khống chế của
chúng ta, mới muốn chỉnh đốn kỷ cương mà thôi.”

“Còn nữa, nhị ca
đó của ngươi có ý gì đây, cứ luôn bảo ta an bài người của Lục Mang Lâu
vào, hắn cho ta là con mối sao? Mỗi ngày đều sinh ra mấy ngàn trái
trứng, sau đó mỗi ngày ấp ra mấy ngàn học sinh cho hắn.”


“Mấy năm nay học sinh mới vào và nhị ca rất ăn ý, có suy nghĩ lại lanh lợi, kiến thức rộng thủ đoạn lại quả đoán, nhị ca thích cũng là chuyện khó tránh
mà. Thế nào, không thể châm chước chút sao?” Bạc Nhai vẫy lui thị tùng,
đích thân đặt y lên giường, thoát ngoại y nói.

“Không phải vấn đề ta có thể châm chước hay không, bọn chúng không muốn vào quan trường,
lẽ nào ta còn có thể lấy dao ra bức ép?”

Bạc Nhai mỉm cười: “Còn
có chuyện gì mà cái miệng này của ngươi không thể làm được chứ? Động
động cái lưỡi trơn ba tấc của ngươi là được rồi.”

Hoàng Linh Vũ
giảo hoạt đảo mắt một cái, nói: “Hiện tại ta không phải như năm đó nữa,
lưỡi trơn ba tấc, còn có cách dùng càng tốt hơn.”

“Tốt hơn…” Bạc Nhai thấy ánh mắt người này như trêu như chọc, bất giác yết hầu khô khàn, có chút lắp bắp hỏi: “Cách dùng gì?”

Hoàng Linh Vũ chống người trên giường, đầu lưỡi nhẹ đảo qua môi Bạc Nhai__
mắt Bạc Nhai ngây ra, thở dốc khô khàn không ra nói ra tiếng. Vì chăm
sóc cho thân thể của người này, hắn đã phải nén nhịn mười ngày có thừa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui